Cùng Chồng Cũ Cuồng Cố Chấp Trọng Sinh

Chương 20

Chương 20:

Lúc Thẩm Hà nói "2", Tưởng Hành đã đặt vở lên bàn Dư Hoan. Dư Hoan không chịu, vẫn giãy giụa dưới tay Thẩm Hà.

Tưởng Hành nhìn anh một cái, mỉm cười nói: "Bạn Thẩm Hà, mọi người đều là bạn cùng lớp, không cần thiết phải làm vậy. Vở tớ đặt ở đây, cậu bình tĩnh lại."

Hắn vừa khiêm nhường vừa lễ phép, khiến không ít bạn cùng lớp có thiện cảm, nhưng Thẩm Hà ngược lại, anh vẫn tỏ ra âm u, tận đến khi Tưởng Hành rời khỏi phạm vi nửa mét của bọn họ, quay về chỗ ngồi, anh mới bằng lòng buông Dư Hoan.

Dư Hoan rảnh rỗi lao lên phản công như chú báo nhỏ, đè Thẩm Hà vào tường đánh nhau với anh. Nói là đánh nhau, không bằng gọi là đánh yêu thả thính thì hơn.

Quyền nào Dư Hoan cũng đánh nghiêm túc, nhưng Thẩm Hà chỉ cười hì hì né nắm đấm của cậu, chưa công kích mà cố ý nhường.

Tưởng Hành ngồi một bên lạnh lùng nhìn, càng nhìn mắt càng trở nên lạnh lẽo.

Mấy nữ sinh đu cp đu đã con mắt.

Kết quả là ——

Diễn đàn trường lại bùng nổ.

Hạnh phúc quá, không biết ai đăng video "Đánh yêu thả thính" dài mười lăm giây của cậu với Thẩm Hà. Bài đăng có hơn một trăm lượt bình luận.

Mọi người đều thấy bọn họ rất đáng yêu, chỉ có một số sự tồn tại đặc biệt, mấy người đấy mắng Dư Hoan thậm tệ, cứ như Dư Hoan vứt mộ tổ tiên chín đời của tụi nó, hay thiếu tụi nó 500 vạn.

Không cần nghĩ cậu cũng biết người mắng mình là ai. Từ Xán Xán. Tên kỹ nữ khốn nạn này, hôm nay không thể không lột một lớp da của hắn.

Tiết cuối là tiết thể dục đã không học từ lâu. Bình thường chủ nhiệm lớp sẽ bắt học toán, không ngờ hôm nay lại có tâm từ bi, cho bọn họ chơi thể thao nghiêm túc, nói là ba ngày nữa phải thi nên thả lỏng một chút.

Mấy thứ như duyên phận tuyệt không thể tả.

Lớp thể dục của bọn họ đụng phải lớp của Từ Xán Xán.

Thẩm Hà chơi bóng rổ cùng những bạn nam khác. Từ Xán Xán ôm chai nước ngồi một bên nhìn anh chơi bóng, ánh mắt sáng lấp lánh như có ngôi sao rơi vào.

Dư Hoan nở một nụ cười lạnh, đang lo không tìm thấy hắn, mà hắn lại chủ động đưa tới cửa.

Ở bên kia, Thẩm Hà chơi một lúc thì ngồi xuống nghỉ ngơi. Anh ngồi cũng không yên, nhìn xung quanh như đang tìm bóng dáng Dư Hoan.

Dư Hoan mà vẫn cần tìm sao? Cậu đã tự đi ra, Thẩm Hà nhìn thấy cậu, khóe miệng xệ xuống nhanh chóng nhoẻn lên, anh vẫy tay từ xa: "Hoan Hoan! Tớ ở đây!"

Dư Hoan lướt qua trước mặt anh, cứ như không nhìn thấy, đuôi chó đang vẫy vẫy của Thẩm Hà lập tức đau buồn rũ xuống.

Anh nghển cổ nhìn hướng Dư Hoan đi, phát hiện lửa giận của Dư Hoan tăng lên ba thước, cố tình va vào một em trai nhỏ đang nhiệt tình chạy về phía anh.

Em trai nhỏ mỏng manh dễ vỡ bị va vào ngã bịch xuống.

Nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, Dư Hoan đã cướp chai nước khoáng trong tay hắn, mở ra, uống "Ừng ực ừng ực", uống một cách vui sướng, uống một cách trơn tru, uống đến mức linh hồn thăng hoa.

Đậu mầm, có vị gì lạ vậy?

Dư Hoan kinh người, tách môi khỏi miệng chai.

"Mày làm gì đấy!" Từ Xán Xán ngồi dưới đất bất mãn nhìn cậu: "Cái người này có biết lễ phép không vậy? Đây là nước tao chuẩn bị cho anh ấy, mà mày lại cướp uống."

Dư Hoan kinh ngạc hỏi: "Mày thả cái gì vào nước khoáng vậy? Sao tao lại thấy vị nước đường?"

Từ Xán Xán nở nụ cười thần bí: "Thả tình yêu mãnh liệt của tao... Thế nào? Con khỉ tinh, mày thấy ngọt không?"

Dư Hoan trừng mắt: "Mày còn chửi được một câu cơ à."

Bộ dạng trừng mắt của cậu rất đáng sợ, Từ Xán Xán còn trùng hợp là người bắt nạt kẻ yếu, tuy không cam lòng, nhưng hắn không muốn tiếp tục dây dưa với Dư Hoan, đành xoay người chạy đi.

Nước khoáng pha đường.

Có vị như này sao?

Dư Hoan nhìn hắn chạy xa, nhưng vẫn buồn bực vì cái vị quái quỷ này.

Thẩm Hà chạy tới, sốt ruột cướp lấy chai nước khoáng đã uống một nửa trong tay cậu, ném xuống đất.

"Sao cậu lại uống đồ của hắn?" Anh hỏi cậu.

Dư Hoan hiểu sai thành ý khác, cười lạnh một tiếng: "Sao vậy? Tôi uống nên cậu không vui?" Nói xong vỗ vai anh: "Cũng đúng, Thẩm Hà rất nổi tiếng... Trai gái già trẻ đều thích..."

Thẩm Hà: "Không, tớ chỉ sợ cậu tiêu chảy."

Dư Hoan: “?”

Thẩm Hà chỉ xuống chỗ nước trên mặt đất: "Hắn rất hay đưa mấy thứ như sữa bò hết hạn hoặc mấy đồ kỳ quái cho tớ, hồi trước còn có socola bỏ sâu."

Sắc mặt Dư Hoan có chút khó coi: "Sao cậu biết được?"

Thẩm Hà: "A Phong trong đội bóng rổ nói cho tớ, em ấy học cùng lớp với hắn, kể rằng hắn là một người rất quái dị."

"Ọe..." Dư Hoan cảm giác bụng mình nóng bừng, không nhịn được nôn một trận. Thẩm Hà cười càng tươi, ghé sát tai cậu nói một câu: "Lừa cậu đấy."

Dư Hoan: “…”

Một nắm đấm lao đến, Thẩm Hà nhanh chóng chặn lại, kéo cậu vào trong lòng mình: "Ai bảo vừa rồi cậu không để ý tớ, khiến tim tớ trống rỗng."

"Cậu thật đáng ghét."

Dư Hoan đẩy tay anh ra, thở phì phì rời đi. Đem trả đồ thể dục đã tập xong vào phòng thiết bị, Thẩm Hà muốn tới giúp, lại bị cậu trừng mắt đáp lại.

"Đừng đi theo tôi."

“…”

Trên bàn học đặt một bình pha lê, bên trong có hơn một trăm hình trái tim được gấp lại, mục tiêu của thiếu niên là một nghìn cái, sau khi hoàn thành xong, hắn sẽ đưa cho nam thần mình tương tư ngày đêm.

Mỗi một cái được gấp, hắn sẽ viết một chuyện lên giấy, việc hắn muốn làm nhất, hay những việc hắn không dám làm.

"Em muốn dùng dao khắc tên em lên ngực anh."

"Em thực sự muốn vây lấy anh, để anh cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của em."

"Anh yêu, hôm nay em thả nguyên liệu "Ánh sáng mặt trời" buổi sáng vào bánh kem, nhưng tiếc quá, anh lại không ăn, làm em buồn lắm."

Thiếu niên vừa viết, vừa ngâm nga hát, nhìn qua trông rất hạnh phúc, gương mặt tràn ngập vẻ ngượng ngùng, không dám thổ lộ với người mình thầm mến.

Nhìn hình ảnh trông rất "Rõ ràng và sống động"...

Vốn cho rằng Thẩm Hà sẽ không tới.

“Ăn.”

Thẩm Hà ném hộp cơm trưa lên bàn hắn, bên trong thấy loáng thoáng mấy con sâu đang bò, trộn lẫn với hạt cơm, rất khó phát hiện.

Đó là do Từ Xán Xán thả vào, suýt để một người bạn ở đội bóng rổ ăn, bây giờ người bạn kia đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh nôn mửa, chắc đã thành bóng ma tâm lý, có lẽ mấy ngày nữa không muốn nhìn thấy gạo cơm.

"Anh, anh à!" Từ Xán Xán vui vẻ đứng lên: "Anh tới rồi! Anh tới tìm em!"

Thẩm Hà không bày ra vẻ mặt gì, lạnh lùng nói một câu: "Ăn cho tao."

Thật ra anh chỉ định cảnh cáo Từ Xán Xán, bình thường anh không để ý mấy việc này, chỉ cảm thấy phiền phức. Tận đến khi Từ Xán Xán nói chuyện với Dư Hoan, anh mới bắt đầu chú ý.

Anh không muốn chuyện trở nên tồi tệ hơn, nhưng không ngờ Từ Xán Xán đột nhiên quỳ gối trước mặt anh, bưng hộp cơm lên ăn.

Thẩm Hà: “…"

Trông Từ Xán Xán còn rất vui vẻ, đôi mắt to chớp chớp, tràn đầy ngượng ngùng: "Anh nói gì thì là cái đấy... Anh bảo em ăn, em sẽ ngoan ngoãn, ăn hết không để thừa..."

Da đầu Thẩm Hà tê dại.

Từ Xán Xán ăn rất ngon, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi anh: "Anh à, em ngoan không ngoan không?" Còn lẩm bẩm giống tên mắc bệnh tâm thần: "Vậy mà không thể so với con khỉ tinh kia... Chỉ cần anh và em ở bên nhau, cái gì em cũng tình nguyện làm vì anh."

Nghe được lời này, Thẩm Hà cười một chút, cười một cách tà ác, giơ cái chân thon dài đạp lên mặt hắn. Như anh dự đoán, Từ Xán Xán càng kích động, vươn lưỡi muốn liếm đế giày của anh, lại bị anh đá một cú ngã về phía sau.

"Không sai, tao thích ngoan ngoãn... Nhưng tao không hứng thú với những thứ không có tính thử thách."

Cái chân kia đá văng hộp cơm đã được ăn một nửa, Thẩm Hà cầm cặp rời đi, không liếc hắn một cái. Người bình thường bị đối xử như vậy sẽ khổ sở, sẽ đau buồn, nhưng chỉ có kiểu người như Từ Xán Xán kích động đến mức máu dâng trào.

Chỉ bởi vì anh ấy dẫm hắn.

Bầu trời đổ cơn mưa phùn.

Dư Hoan ôm một đống đồ chạy tới phòng thiết bị, còn chưa đến nơi, cậu đã nghe thấy tiếng thở dốc mỏng manh từ hành lang yên tĩnh truyền tới.

Cái quỷ gì vậy?

Càng tới gần phòng thiết bị, tiếng thở dốc càng lớn, cả người cậu cứng lại, đứng ở cửa do dự không biết nên đi vào không.

"Ư... Cứu... Cứu tôi..."

Cậu nghe được tiếng cô gái kêu cứu, dùng chìa mở cánh cửa đang khóa của phòng thiết bị không chút do dự. Ở cuối phòng, nơi đặt dụng cụ nhảy cao, có hai cơ thể quấn quýt vào nhau.

Cô gái nhìn thấy cậu, mở to đôi mắt mông lung đầy nước cầu cứu: "Cứu cứu tôi... Mau cứu cứu tôi..."

"Làm gì đấy!" Dư Hoan nổi giận gầm lên một tiếng, cầm lấy gậy bóng chày đập liên tục vào tên lưu manh: "Tên súc sinh không biết xấu hổ!"

Thằng kia bị đánh đến mức vắt giò lên cổ mà chạy, cô gái cũng nhặt đồng phục chạy đi. May Dư Hoan tới kịp, nếu không cô gái đã bị hắn nhục nhã một trận.

"Tɦασ! Đừng đánh! Đừng đánh!" Giọng tên súc sinh nghe rất quen.

Dư Hoan dần dừng tay, muốn xem tên súc sinh trông như thế nào. Không xem còn được, vừa thấy cậu lại càng tức giận, đổi gậy bóng chày trong tay thành quả tạ, đập vào người hắn.

Lục Kình bảo vệ mặt, kêu lên: "Dư Hoan, anh điên rồi!"

Dư Hoan không buông tha, ném quả tạ sang một bên, chỉ vào hắn, mắng: "Lục Kình, em còn là con người không đấy!"

Chuyện tốt bị phá, Lục Kình cũng rất tức giận: "Sao em không phải con người? Đây là chuyện người tình ta nguyện, em có gì sai sao?"

"Em nói người tình ta nguyện? Cô gái ấy kêu cứu! Có gọi đây là người tình ta nguyện thì cũng là phạm tội biết không!" Dư Hoan không nhịn được đạp một bên chân hắn. Lục Kình bực bội: "Dư Hoan, đủ rồi đấy, đừng nghĩ em không dám đánh trả."

Dư Hoan đánh cũng đã mệt, lau mồ hôi nói: "Quên đi. Anh đi tìm ba em, xem ông ấy xử lý chuyện này thế nào."

Lục Kình vội ngăn cậu lại, nhưng không ngăn được, dưới sự tức giận đã đẩy Dư Hoan ngã xuống đất. Dư Hoan không cao bằng hắn, dễ dàng bị đẩy ngã, đụng phải thứ gì đó, khiến vật giấu trên kệ rơi ra.

Dư Hoan nhặt lên, lại là chiếc camera ẩn. Cậu chưa kịp hỏi gì, Lục Kình đã vội cướp camera trong tay cậu.

"Đưa cho anh!"

Dư Hoan vươn tay muốn cướp lấy, một chân Lục Kình đã đá tới, hung hăng đá vào đầu cậu, đá đến mức Dư Hoan đụng phải góc dụng cụ nhảy cao, đầu óc choáng váng. Cậu sờ thái dương, không ngờ lại chảy máu.

Dư Hoan chảy máu. Lục Kình cũng sợ.

Hắn nói: "Dư Hoan, em khuyên anh đừng bé xé ra to. Dù sao em cũng là em trai cùng cha khác mẹ của anh... Làm sai em có thể xin lỗi, nhưng anh nhất định không được nói với ba em. Nếu em có chuyện gì, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hà: Tao cho rằng tao đã rất biếи ŧɦái, không ngờ còn có người biếи ŧɦái hơn tao.