Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 573: Đánh nhau không ngừng

Bởi vì cô không ở bên cạnh anh ta, anh ta không yên tâm!

Một câu nói rất đơn giản, nhưng lại khiến Như Ý cảm thấy có chút ấm áp.

“Ý của anh là gì?” Như Ý khẽ hỏi.

Giờ phút này, cô không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do nào để phản bác lại Minh Ngôn Hạo, chỉ có thể hỏi một câu.

Nhưng, dưới ánh mắt giống như ngọn đuốc của cô Minh Ngôn Hạo lại từ từ lùi bước, không dám tiến lên.

Đôi mắt của Minh Ngôn Hạo lóe lên, đây là lần thứ hai Như Ý nhìn thấy Minh Ngôn Hạo xuất hiện tình huống như thế này, lần thứ nhất là ở trong căn phòng kia ở Thâm Quyến, thêm lần này nữa, tổng cộng là hai lần….

Như Ý nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Minh Ngôn Hạo, đã biết được tất cả ý nghĩa, trong lòng lại thở dài một tiếng, nói: “Tôi biết rồi, đi thôi!”

Dường như Như Ý không còn sức lực, đẩy Minh Ngôn Hạo ra, sau đó mở cửa xe, đi xuống.

Minh Ngôn Hạo sững sờ một lúc, sau đó nhìn vào bóng dáng Như Ý, cau mày, nói thầm trong lòng: Có phải là gần đây mình nghĩ quá nhiều rồi. Lắc lắc đầu, cất khẩu súng lục vào người, trước khi xuống còn cảm thấy không an tâm, lại lấy một con dao quân dụng từ trong hốc xe giấu vào người, sau đó mới xuống xe đuổi theo Như Ý.

“Kính chào quý khách!”

Dưới sự chào đón của cô gái xinh đẹp ở câu lạc bộ Cửu Long, Minh Ngôn Hạo và Như Ý đi vào cái gọi là câu lạc bộ Cửu Long.

“Thật sự không thể ngờ được, vợ của Hồ Cửu Nam khá biết chọn địa điểm, lại chọn nơi này để giấu danh sách.” Minh Ngôn Hạo nhìn vào những đôi chân trắng ngần và giống như không mặc quần áo ở bốn xung quanh, sau đó gật đầu nói, dường như rất hài lòng với chỗ này.

Như Ý lại nhìn Minh Ngôn Hạo với khuôn mặt đầy sự khinh thường, giọng điệu rất chua nói: “Không phải là vợ của Hồ Cửu Nam biết chọn địa điểm mà là Hồ Cửu Nam biết chọn địa điểm, vừa nhìn những chỗ này, là biết đây là nơi đàn ông các anh thường đến, trong nhà có một người vợ như vậy, cũng khó trách Hồ Cửu Nam lại đến đây, anh nhìn đi….cô gái kia ít nhất phải 36, mà đã là D! Đây không phải là những điều thứ mà đàn ông các anh vẫn mơ ước sao?”

Minh Ngôn Hạo nghe thấy vậy, quả nhiên nhìn về hướng mà Như Ý nói, nhưng chỉ có một dì đang quét dọn trong góc!

Như Ý nắm lấy cơ hội, càng thêm khinh thường Minh Ngôn Hạo, nói: “Anh xem anh đi, đều nói đàn ông các anh không phải là thứ gì tốt đẹp, vừa nghe thấy gái đẹp, ánh mắt liền không thành thật, tôi ghét nhất những loại đàn ông như vậy.”

“Khụ khụ!” Minh Ngôn Hạo có chút ngượng ngùng, nói: “Đây chính là bản tính, phụ nữ các cô nhìn thấy trai đẹp, chả lẽ không nhìn chằm chằm vào anh ta, đừng làm ra vẻ bản thân mình thanh cao.”

“Cắt!” Như Ý nói: “Đều là kiếm cớ, tư tưởng của phụ nữ và đàn ông không hề giống nhau, phụ nữ nhìn trai đẹp đó là hành động thưởng thức cái đẹp, đàn ông nhìn gái đẹp, trong đầu toàn là mấy chuyện xấu xa không đứng đắn, cái này không thể so sánh được.”

“Đừng nói nữa, đến nơi rồi.”

Như Ý vốn muốn nói cái gì nữa, Minh Ngôn Hạo lại giành nói trước.

Hai người đang mải mê nói chuyện, đã đi theo đi vào phòng cất giữ đồ.

Vừa nhìn thấy một phòng cất giữ đồ khổng lồ, mười hàng với hàng trăm tủ cất giữ đồ, Minh Ngôn Hạo và Như Ý lập tức sững sờ, nhưng rất nhanh Như Ý đã phản ứng lại, quay người về phía tủ.

Cô định chia nhau ra tìm, như vậy có thể tìm thấy chiếc tủ cất giữ đồ kia nhanh hơn.

Nhưng dường như Minh Ngôn Hạo đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cô vẫn chưa kịp bước về phía trước, Minh Ngôn Hạo đã lạnh lùng nói: “Cùng nhau tìm.”

Sau đó bá đạo kéo lấy tay Như Ý, đi về hướng khác, không hề cho cô cơ hội phản bác và phản kháng.

Trong lòng Như Ý thở dài, rủ mắt xuống, buồn bã đi theo sau Minh Ngôn Hạo.

Cô biết, nếu như sau này còn muốn chung sống với Minh Ngôn Hạo, cô nhất định phải, nhất định phải quen với kiểu người đàn ông rất có gia trưởng, khó hiểu như Minh Ngôn Hạo, hơn nữa còn phải tỏ ra vô cùng vui vẻ.

Bá đạo, chuyên quyền, bây giờ dường như đã trở thành những ngôn ngữ chuyên dùng để chỉ đàn ông.

Như Ý đi theo sau Minh Ngôn Hạo, tìm từng cái từng cái một để tìm cái tủ giữ đồ kia.

“Anh còn nhớ số tủ mà vợ của Hồ Cửu Nam nói không?” Như Ý khẽ hỏi.

“Tủ số 12, mật mã 6 số 0!” Minh Ngôn Hạo giống như một cái máy đọc, lặp lại những lời mà Hoàng Tô đã nói.

“Trí nhớ của anh tốt thật, như vậy mà cũng nhớ được.” Như Ý khẽ giọng khen ngợi.

Thực tế không phải là trí nhớ của Minh Ngôn Hạo tốt mà là lúc nãy thật sự Như Ý đã nghĩ quá nhiều chuyện, trong lòng đã từ chối tiếp nhận tất cả những thứ liên quan đến chuyện này, sao cô có thể nhớ được chứ.

Lời nói của Như Ý vừa rơi xuống, Minh Ngôn Hạo bất ngờ dừng lại, nếu như không phải Như Ý phản ứng nhanh, thân thủ của cô cũng nhanh nhẹn, sợ là bây giờ đã dán vào lưng của Minh Ngôn Hạo rồi, đến lúc muốn xấu hổ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Cô oán giận nói: “Đi thì đi đi, đột nhiên dừng lại làm gì, suýt nữa….”

“Đã tìm được rồi.” Minh Ngôn Hạo không quan tâm đến lời oán giận của cô, mà trầm giọng nói: “Nhưng chuyện này….dường như không được thuận lợi lắm.”

Lúc này Như Ý mới để ý đến tình hình xung quanh, nhìn theo ánh mắt của Minh Ngôn Hạo, một chiếc tủ trong hàng tủ giữ đồ cách bọn họ chưa đến một bước chân, đã bị mở ra trước mặt hai người, số trên tủ chính là 12!

Trong lòng Như Ý chùng xuống, vội vàng chạy qua nhìn và bên trong tủ, chỉ thấy không gian nhỏ bên trong trống rỗng, không có gì cả….

“Cái này….cái này….” Như Ý không thể tin được nói.

“Bị người khác hớt tay trên rồi.” Minh Ngôn Hạo đi qua, vẻ mặt vô cùng u ám.

Cánh cửa của chiếc tủ giữ đồ được mở ra đang lẻ loi, trơ trọi lắc lưu, xung quanh yên tĩnh một cách bất thường, chưa bao giờ thử qua sự yên tĩnh như vậy, Minh Ngôn Hạo nhìn xung quanh, khóe miệng cong lên thành một đường cong rất tà ác, cười nói: “Xem ra, có người biết là chúng ta sẽ đến, nên đã tặng một phần quà lớn.”

Như Ý cũng nhận ra được có điều gì đó không đúng, chỉ nhìn trong phòng tủ giữ đồ, lúc đi vào không có một ai, cô đã cảm thấy kỳ lạ, bây giờ còn cảm thấy kỳ lạ hơn, các loại du côn, băng đảng, từ cửa đi vào không ngừng, trong tay còn cầm vũ khí sáng quắc.

Ngay cả một kẻ ngốc cũng biết, điều này là gì.

Minh Ngôn Hạo kéo Như Ý ra sau lưng, vừa cảnh giác nhìn những người đang bao quanh bọn họ, vừa nói: “Sợ sao?”

Như Ý lắc đầu, lúc này cô không hề sợ hãi, hơn nữa ngày càng bình tĩnh.

Hình như cô chưa từng mất bình tĩnh.

“Không sợ.”

“Rất tốt.” Minh Ngôn Hạo khen ngợi nói: “Biết hướng về nhà không?”

“Cái gì?” Như Ý không hiểu nói.

Lúc này, Minh Ngôn Hạo còn nói những lời khó hiểu như vậy.

“Tôi hỏi cô, cô có biết đường đi về nhà không?” Minh Ngôn Hạo hỏi

“Đương nhiên là biết rồi!” Mặc dù Như Ý không hiểu Minh Ngôn Hạo nói gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Một khi có cơ hội chạy thoát, cô hãy nghĩ cách để về nhà.” Minh Ngôn Hạo đã lấy con dao ra.

Lúc này, cho dù lấy súng ra, cũng không có tác dụng gì nhiều, súng chỉ có mấy viên đạn, bắt hết là hết, còn không bằng lấy dao ra, hơn nữa, Minh Ngôn Hạo rất tự tin, cho dù dùng dao, cũng tự tin có thể chạy thoát khỏi đây.

“Vậy còn anh?” Như Ý đột nhiên nhận ra điều gì đó, trong lòng thắt lại, vội vàng hỏi.

Minh Ngôn Hạo đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô nở một nụ cười tà ác, nói: “Đó là chuyện của tôi, bây giờ cô là bảo mẫu của tôi, mỗi câu nói của chủ nhân cô đều phải phục tùng, hiểu chưa?”

Minh Ngôn Hạo vẫn chưa nói xong, một tên du côn đã cầm một thanh sắt, muốn tập kích từ phía sau, nhưng lại bị Minh Ngôn Hạo phát hiện.

“Tìm cái chết mà!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng “hừ” một tiếng, nghiêng người, trốn thoát khỏi thanh sắt đang gào thét lao đến, con dao trong tay đã chạm vào cổ tên côn đồ kia, lưỡi dao lạnh băng mà sắc bén đã đâm xuyên qua da cổ anh ta, khiến tên du côn sợ hãi nhắm mắt lại, chờ chết.

Nhưng….anh ta lại không chết.

Lúc anh ta mang theo tâm lý cảm thấy may mắn mở mắt ra, bụng của anh ta lại giống như bị xe tải nghiền nát, cả người bay ra ngoài.

Một chân của Minh Ngôn Hạo đã đá bay tên côn đồ kia, sau đó nói với Như Ý: “Tôi là chủ nhân, cô là bảo mẫu, cô phải nghe lời của chủ nhân, hiểu chưa?”

Như Ý đột nhiên không nói nên lời, từ lúc nào? Vẫn còn nhớ đến cái tính gia trưởng của anh ta….

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có một dòng nước ấm đang dâng lên, xóa tan sự mệt mỏi và rã rời lúc nãy….

Cô đáp lại Minh Ngôn Hạo bằng một nụ cười ngọt ngào, nói: “Yên tâm đi, tổng giám đốc của tôi, tôi nhất định sẽ không phụ sự hi vọng của anh, sẽ về nhà an toàn, nhưng còn phải mang theo anh…”

“Hả?” Minh Ngôn Hạo không hiểu liếc nhìn cô, phát hiện sự thay đổi trên người cô.

Dáng vẻ trầm mặc lúc nãy, đột nhiên tràn đầy sức lực, đây là phụ nữ sao? Thật là động vật kỳ lạ.

Đã không còn thời gian để anh nghĩ nhiều nữa, bọn côn đồ đã bắt đầu tấn công….

Trong một căn phòng sang trọng của câu lạc bộ Cửu Long, đèn pha sang trọng, trên sofa, một già một trẻ đang ngồi, trong tay cầm một chiếc ly, từ từ thưởng thức rượu vang bên trong, bên cạnh bọn họ còn có mấy cô gái thân hình nóng bỏng, vẻ ngoài xinh đẹp.

“Rượu vang không tồi.” Người đàn ông trẻ tuổi khen ngợi.

“Thích? Vậy thì hãy thường xuyên đến đây, một ngày không gặp cậu, trong lòng anh già đây rất bứt rứt, không có ai nói chuyện giải khuây.” Người đàn ông khoảng trên 50 tuổi, nhưng tinh thần dồi dào, tay đang đặt trên người cô gái bên cạnh, không ngừng di chuyển trên những chỗ nhạy cảm, khiến người phụ nữ kia thở hổn hển.

“Dạo này không có nhiều thời gian, ngày khác rồi nói.” Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, sau khi nói xong, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Cậu Tuyệt không định xem hết màn trình diễn đẫm máu mà hoa lệ này sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi nghe thấy vậy, lại quay đầu lại, nhìn vào màn hình lớn treo trong phòng, bên trong có rất nhiều tủ giữ đồ, mà hai người trong đó đang bị một nhóm côn đồ bao vây, đánh nhau không ngừng, bên cạnh bọn họ, đã có không ít tên côn đồ ngã xuống.

“Tôi rất tò mò, hai người này, rốt cuộc là gì của cậu Tuyệt?” Người đàn ông lớn tuổi hỏi.

Người đàn ông trẻ tuổi cười haha, nói: “Nếu như tôi nói, họ là bạn của tôi, ông có tin không?”

Người đàn ông lớn tuổi sững sờ, sau đó lại hiểu ra, cũng bật cười, nói: “Vậy thì hai người bạn này của cậu vẫn có thể đánh, yên tâm! Tôi nhất định sẽ chăm sóc hai người bạn của cậu Tuyệt thật tốt, sẽ không để bọn họ thất vọng, nhưng người phụ nữ kia hình như không tồi….tối nay…”

Bang!

Ông ta vẫn chưa nói xong, đầu đã bị người khác hung hăng đập vào, một luồng hơi nóng từ đầu lan ra, ông ta biết, ông ta đã bị chảy máu, người đàn ông lớn tuổi đứng dậy, định nổi giận, nhưng giây tiếp theo đã bình tĩnh trở lại, suy sụp ngồi trên sofa, bởi vì ông ta nhìn thấy một họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào mình.

“Âu Dương Tuyệt, cậu muốn làm gì?” Người đàn ông lớn tuổi giận dữ mắng.

Nói thế nào, ông ta cũng là lão đại của một phương, bây giờ lại bị người khác chĩa súng vào mình ngay ở trên sân nhà mình, sao ông ta không tức giận chứ.