Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 568: Cứ tiếp tục như thế, cực kỳ nguy hiểm

Minh Ngôn Hạo nhìn cô, nở một nụ cười tà mị, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Đua xe!” Minh Ngôn Hạo vừa dứt lời, Như Ý còn chưa tỉnh ngộ, chiếc xe đã lao như bay đi.

Kỹ năng lái xe của Minh Ngôn Hạo rất giỏi, Như Ý tự nhận trình độ của mình không so sánh được với anh.

Chiếc xe rất nhanh về đến cổng lớn biệt thự của Minh Ngôn Hạo, lúc này, Như Ý ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên cảm thấy từ trong bụi cây bên đường, lóe lên một trận, lúc này, chiếc xe đã lái vào bên trong, Như Ý cũng không có lưu ý nhiều.

Đỗ xe trước biệt thự, Như Ý và Minh Ngôn Hạo xuống xe, vừa bước vào biệt thự thì thím Ngô đã ra đón với thái độ cung kính: “Cậu chủ, cô Như Ý, hai người đã về rồi.”

“Ừm.” Minh Ngôn Hạo sau đó cởi chiếc áo vest đen đưa cho thím Ngô, sau đó nói: “Gọi tất cả mọi người trong biệt thự đến đây, tôi có chuyện cần tuyên bố.”

“Vâng!” Thím Ngô vội vàng đi ra.

Như Ý vừa ngồi xuống ghế số pha, lại đứng lên nói với Minh Ngôn Hạo: “Nếu anh đã có chuyện cần tuyên bố thì tuyên bố trước đi, tôi lên trên thu dọn đồ của tôi, sau đó tôi có chuyện muốn nói với anh.” Nói xong, Như Ý đang muốn đi lên lầu, cô đã quyết định rồi, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này, sau đó tìm một công việc đơn giản, cô kiếm tiền nuôi mình, cũng tốt hơn sống bên cạnh người độc đoán này một chút tự do cũng không có.

Nhưng Minh Ngôn Hạo lại không như cô nghĩ, anh túm tay của cô lại, lần nữa kéo cô ngồi trên ghế sô pha, một tay còn khoác lên vai của cô.

Như Ý muốn giãy ra, Minh Ngôn Hạo lại đột nhiên nói: “Đừng động đậy.”

“Dựa vào đâu?”

“Tôi sắp tuyên bố chuyện, em không được đi!”

“Tại sao?” Như Ý không hiểu nên hỏi: “Tôi đâu phải người trong biệt thự của anh, tôi cũng không muốn bất cứ tuyên bố gì từ anh OK? Buông tay.”

Minh Ngôn Hạo hung hăng đè cô xuống, cô một chút sức cũng không dùng được, chứ đừng nói là giãy giụa.

Minh Ngôn Hạo nhẹ nhàng nói: “Em nếu như còn dám nhúc nhích nữa, tôi không để ý ở đây cưỡng gian em đâu, hoàn thành chuyện tối qua chúng ta chưa làm xong.”

Như Ý nghe thế, mặt mày đỏ ửng, tức giận nói: “Đồ khốn, bỉ ổi hạ lưu, mấy lời này anh cũng có thể nói ra được, không biết liêm sỉ.”

Minh Ngôn Hạo sắc mặt không thay đổi, khẽ mỉm cười, nói: “Ngữ văn hồi tiểu học không đạt, hai chữ liêm sỉ sớm đã không biết viết rồi.”

“Hừ!” Như Ý hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt đi, không nhìn Minh Ngôn Hạo nữa.

Được, không phải chỉ là nghe tuyên bố thôi sao? Nhiều ngày như vậy còn trải qua được, cũng không thiếu một chút thời gian này, Như Ý nói trong lòng.

Chẳng mấy chốc, tất cả người làm trong biệt thự đều đã tập hợp thành một hàng trước mặt Minh Ngôn Hạo và Như Ý.

“Chào cậu chủ, cô Như Ý!” Mười mấy người làm cúi người trước Minh Ngôn Hạo và Như Ý, giọng nói coi như hùng hồn, Minh Ngôn Hạo không thấy có gì không ổn cả, anh sớm đã quen cảm giác được người khác tôn trọng như này, mà Như Ý ngồi bên cạnh lại có chút không quen.

Có điều, loại cảm giác kỳ lạ này, hình như nhìn thấy ở đâu.

Giống như trong phim, một đám thần tử triều bái với hoàng đế, mà Minh Ngôn Hạo tuấn lãng bên cạnh, trên người bỗng nhiều hơn một loại khí thế, một loại khí thế khiến người khác thần phục, thân hình của anh ở trong đầu của Như Ý, cùng một hình ảnh khác chồng chéo lên nhau…

Không sai, là người đàn ông đã xuất hiện trong đầu cô ngày hôm đó.

Sao lại như thế, Như Ý nghĩ mà không hiểu, có điều loại cảm giác này chỉ là thoáng qua.

“Gọi mợ chủ!” Minh Ngôn Hạo sắc mặt nghiêm nghị, nói trước mắt mười mấy người đang sững sờ.

Một đám người làm đứng ngây ra, thím Ngô vội vàng bừng tỉnh, cúi người với Như Ý, nói: “Chào mợ chủ.”

“Chào mợ chủ!” Những người làm khác cũng hoàn hồn, cũng gọi theo.

Như Ý càng ngây ngốc không có nhúc nhích, không biết Minh Ngôn Hạo lại giở cái trò gì nữa.

“Đừng…” Cô muốn đứng dậy giải thích, lại bị Minh Ngôn Hạo kéo lại, cướp lời: “Từ hôm nay trở đi, đây chính là nữ chủ nhân của mọi người, phải phục vụ tốt cho tôi, nghe rõ chưa? Ai phục vụ không tốt thì người đó cút đi cho tôi!”

Tất cả người làm vội vàng đáp: “Vâng, cậu chủ.”

Minh Ngôn Hạo khẽ gật đầu, nói: “Có thể lùi ra rồi, thím Ngô, chuẩn bị bữa tối của tôi, tối nay tôi muốn ở nhà ăn cơm, đúng rồi.” Minh Ngôn Hạo quay đầu nói với Như Ý: “Em thích ăn cái gì?”

“Minh Ngôn Hạo, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Đầu óc Như Ý trống rỗng, vội vàng hỏi.

“Trả lời tôi trước, em thích ăn cái gì?” Minh Ngôn Hạo cũng không trả lời vấn đề của cô, tiếp tục hỏi.

Trong lòng Như Ý thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu nói với thím Ngô: “Tôi không kén ăn, tùy ý đi.”

“Vâng, mợ chủ!” Trên gương mặt đầy nếp nhăn của thím Ngô lúc này đều là ý cười, sau đó vội lui xuống.

Như Ý bị một câu mợ chủ của thím Ngô mà không biết nên nói gì. Trực tiếp quay sang người bên cạnh, nụ cười gian của Minh Ngôn Hạo, Như Ý mới tỉnh táo lại, đánh loạn một trận lên trên người của Minh Ngôn Hạo, nói: “Đồ khốn, anh kêu tôi sau này sao ra ngoài gặp người khác đây.”

Minh Ngôn Hạo ôm ngực, tránh né một chút, nụ cười trên mặt không thấy nữa, mà là nụ cười càng sâu hơn: “Không ra ngoài càng tốt.”

“Hừ!” Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh nằm mơ đi… Đừng hòng dùng cái thủ đoạn bỉ ổi đó trói buộc tôi, tôi đã quyết tâm phải…”

“Em không cần tư liệu của em rồi sao?” Minh Ngôn Hạo đột nhiên nói ra một câu, khiến lời nói còn lại của Như Ý nuốt ngược trở lại.

“Anh nói cái gì?” Như Ý nghi ngờ nhìn Minh Ngôn Hạo đang cười gian, nói.

“Tôi nói…” Minh Ngôn Hạo nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhào về phía Như Ý, ghế sô pha không lớn, Như Ý căn bản không kịp xoay người trốn thì bị Minh Ngôn Hạo nhào đến, nặng nề đè cô trên sô pha, hai tay cũng bị Minh Ngôn Hạo tóm cố định trên đỉnh đầu.

“Anh muốn làm cái gì?” Như Ý hỏi một câu không thể ngốc nghếch được hơn nữa, bởi vì giãy giụa đã sử dụng không ít sức, ngực của cô phập phồng hô hấp, hình thành một phong cảnh kiêu hãnh, thu hút ánh mắt của Minh Ngôn Hạo.

Hộc…

Hít sâu một hơi, Minh Ngôn Hạo nhoẻn miệng cười nói Như Ý, nói: “Đừng động đậy.”

Không động chính là đồ ngốc, mỗi lần cô nghe Minh Ngôn Hạo nói cô không được nhúc nhích, mỗi lần đều ăn thiệt thòi, bây giờ cô sẽ không tin mấy lời nói dối cấp thấp này nữa, nhưng mà… Cô lại giãy giụa hai lần, vẫn như cũ không có thoát được khỏi ma trảo của Minh Ngôn Hạo, ngược lại làm cho cơ thể càng nóng hơn, hơn nữa khoảng cách càng thu hẹp lại, cơ thể của hai người càng dán chặt vào nhau.

“Bảo em đừng có nhúc nhích mà!” Minh Ngôn Hạo lông mày nhíu chặt lại, hơi thở lướt qua bên tai của Như Ý, khiến cho cả người Như Ý càng nóng hơn.

“Hừ!” Mặt mày Như Ý đỏ bừng quay đầu đi, cô thật ra không dám đối diện với Minh Ngôn Hạo, giọng nói tức giận nói: “Cút ra, đồ khốn nhà anh chỉ biết khi dễ phụ nữ.”

Cô đã cảm nhận được giữa hai chân, khiến cô rất không thoải mái, cô sớm đã không phải người ngây thơ nữa, thứ này, cô mấy năm trước đã biết… chính là đại biểu, người đàn ông này, động tình rồi!

Ý chính là, Minh Ngôn Hạo động tình rồi.

Cứ tiếp tục như vậy, sẽ cực kỳ nguy hiểm, cô không phải đối thủ của Minh Ngôn Hạo, nơi này lại là địa bàn của Minh Ngôn Hạo, muốn chạy cũng không chạy được.

“Bảo em đừng có động mà!” Minh Ngôn Hạo hít một ngụm khí lạnh, cưỡng chế sự nóng bỏng giữa hai chân.

“Cậu chủ… Tôi nay ăn món thường hay món tây, hay là cái gì…” Lúc này, thím Ngô vừa hay đi vào, nhìn thấy cảnh hai người đang ôm nhau, sau đó, Minh Ngôn Hạo tức giận trừng mắt nhìn qua, đã dọa thím Ngô giật mình, vội vàng nói: “Á! Xin lỗi, tôi cái gì cũng không có thấy, hai người tiếp tục… Tôi cảm thấy món thường không tồi.” Nói xong, vội vàng chạy ra ngoài.

Sắc mặt Như Ý đỏ bừng, trong lòng thở dài nói, lần này thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi.

Quay đầu nhìn người đàn ông đang đè ép mình dưới thân thì tức giận trừng mắt với anh, trong lòng nói: Ở cùng người đàn ông như thế này, sớm muộn có một ngày xảy ra chuyện, vẫn là mau chóng rời khỏi đây mới đúng.

“Còn không đứng lên.” Như Ý tức giận nói.

Minh Ngôn Hạo sững người, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười tà mị, mặt dần dần áp sát gương mặt tinh tế của của Như Ý, tim của Như Ý đập càng nhanh, nháy mắt tăng lên gấp mấy lần, cơ thể của cô đã không chỉ nóng đơn giản như thế nữa, một số nơi nào đó còn có phản ứng…

Cô không phải đồ ngốc, cô đương nhiên biết Minh Ngôn Hạo tiếp theo muốn làm cái gì, nhưng cơ thể của cô lại không động đậy được, muốn trốn không trốn được.

Bỏ đi, trong lòng Như Ý bất lực suy nghĩ.

Không phải chỉ một nụ hôn thôi sao?

Đâu phải lần đầu tiên, sợ cái gì chứ.

Cô dần dần nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc tiếp sao.

Minh Ngôn Hạo dần dần áp sát, nhìn thấy Như Ý nhận mệnh mà nhắm mắt lại, lông mi dài bất an run rẩy, hô hấp của cô cũng nặng nề, hai má đỏ bừng, rõ ràng là…

Nhưng cô lại nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ nhận mệnh.

Anh làm sao vậy?

Minh Ngôn Hạo ngay cả bản thân cũng không hiểu, anh sao lại biến thành như thế này.

Một lúc lâu sau, Như Ý đều không có cảm nhận được nụ hôn nên đến kia, lúc cô đang cảm thấy kỳ lạ, sự trói buộc ở cổ tay lúc này được cởi bỏ.

Như Ý không hiểu gì mà mở mắt ra, chỉ thấy Minh Ngôn Hạo đã chậm rãi rời khỏi cơ thể của cô, ngồi dậy.

Sắc mặt của Minh Ngôn Hạo nặng nề, Như Ý cảm thấy tâm trạng của anh bỗng nhiên thay đổi, cả người tản ra một loại khí tức u ám.

Trong lòng Như Ý nghi hoặc: Anh ta bị làm sao vậy?

Có điều sau đó, Minh Ngôn Hạo lại nở một nụ cười tà mị với cô: “Như thế nào! Có phải rất mong chờ tôi tiếp tục hay không? Ha ha ha…”

Quả nhiên, miệng chó không mọc được ngà voi, loại người này bề ngoài phong độ lịch lãm, cũng không thay đổi được tính cách lưu manh trong vận mệnh của anh!

“Đồ khốn!”

Như Ý cầm cái gối ôm, đập vào mặt Minh Ngôn Hạo, Minh Ngôn Hạo không có phòng bị, bị đập trúng mặt.

Nháy mắt bị ấn vào ghế sô pha.

Như Ý đứng dậy, còn cảm thấy không hết tức, nhấc chân lên, hung hăng giẫm lên trên giày da của Minh Ngôn Hạo.

“Á…” Một tiếng kêu lăng lệ vang khắp biệt thự.

Thím Ngô ở trong phòng bếp giúp đỡ mà tay còn rơi run, sau đó căn phòng yên tĩnh trở lại.

“Nghe gì mà nghe, tiếp tục làm việc!” Thím Ngô nhắc nhở, có điều trên mặt của bà ta, lại xuất hiện ý cười, khẽ lẩm bẩm: “Bà chủ, cậu chủ cuối cùng không còn lẻ bóng nữa rồi, bà ở thiên đường, nhìn thấy cũng sễ mỉm cười…”

“Đồ khốn!” Như Ý ở trong phòng, vừa thu dọn đồ đạc của mình vừa mắng chửi anh.

Có điều cô đâu có bao nhiêu đồ đạc, chỉ có hai bộ quần áo đã giặt sạch.

“Em thật sự muốn đi?” Minh Ngôn Hạo dựa vào cửa phòng, nhàn nhã hỏi.

Dáng vẻ của anh, dường như một chút lo lắng cũng không có.