Kế Hạo Nhiên từ dưới đất bò dậy, dùng ngón cái lau khóe miệng một cái, sau đó nhìn thoáng qua vết máu trên ngón tay.
Tiếp theo trong chớp mắt, anh ta nắm chặt quả đấm, đôi mắt lộ ra hung quang(*), tiến lên một bước giơ quả đấm về phía Cố Hoành. Vẻ mặt của Cố Hoành lạnh lùng, không hề sợ hãi, lúc quả đấm của anh ta tới gần, Cố Hoành hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh thoát sự công kích của Kế Hạo Nhiên.
(*) Hung quang: ánh sáng hung dữ.
Kế Hạo Nhiên dùng sức quá mạnh, quả đấm rơi xuống, người anh ta lao về phía trước, cứ như vậy chật vật úp mặt nằm dưới đất.
Cảm giác say Đường Tử Thiến đã bị doạ tỉnh, lúc này không dám nhìn thẳng mà che đôi mắt lại, nhưng mà năm ngón tay của cô hở ra, nhìn thấy rõ ràng.
Lúc Đan Ny vẫn đang thét chói tai, đến khi Kế Hạo Nhiên té xuống lần thứ hai bỗng nhiên im bặt, nhưng mà không còn kịp rồi, đã có rất nhiều người chạy tới, mắt thấy quá trình Kế Hạo Nhiên chật vật té xuống.
Kế Hạo Nhiên té rất đau, ngẩng đầu lên thấy rất nhiều người đều đang nhìn mình, trong lòng căm hận đồng thời đầu óc xoay chuyển rất nhanh. Ngay sau đó, anh ta trở mình nằm dưới đất, cong người ôm một chân, trong miệng phát ra âm thanh đau đớn.
Cái chân anh ta ôm chính là cái chân bị thương trước đó không lâu.
Đường Tử Thiến thấy thế, trong lòng lộp bộp một tiếng, nhìn về phía Cố Hoành.
Cố Hoành kéo cô về bên người, trấn an vỗ vỗ lưng cô, nhìn Kế Hạo Nhiên đang diễn kịch dưới đất một cái, nói: "Đừng diễn, kỹ thuật diễn xuất của cậu rất tệ, còn có, người bên cạnh tôi, tốt nhất cậu đừng trêu chọc."
Giọng nói của anh không nhẹ không nặng, nhưng những người chạy tới đều nghe thấy được. Bọn họ đột nhiên dừng bước chân lại, lờ mờ nhìn nhìn Kế Hạo Nhiên dưới đất, rồi lại nhìn Cố Hoành.
Có 5 6 người đến đây, phía sau lần lượt có mấy người đến cùng. Trong đó có minh tinh, có nhân viên công tác.
Có thể do lời nói ảnh hưởng rất lớn với mọi người, sau khi nghe Cố Hoành nói xong, bọn họ cũng cảm thấy quả thật Kế Hạo Nhiên hơi giả tạo.
"Chân tôi..." Kế Hạo Nhiên như không nghe thấy lời nói của Cố Hoành, dáng vẻ hoàn toàn bị đau đớn bao phủ.
Mặc kệ thế nào, Kế Hạo Nhiên trong giới giải trí vẫn rất có địa vị, phải có thái độ tốt với anh ta.
Trong lúc bọn họ định đi đỡ Kế Hạo Nhiên, Cố Hoành nói: "Tốt hơn mọi người vẫn là đừng động đến cậu ta trước, ngộ nhỡ cậu ta thật sự bị thương nặng, chuyển động lung tung sẽ tạo thành tổn thương lần thứ hai."
Vì thế, mọi người cũng đều rút tay về, đứng lên nhìn.
Kế Hạo Nhiên lớn như vậy, từ trước đến nay chưa từng chật vật giống như bây giờ. Trong lòng anh ta vừa tức vừa hận, nhưng lúc này không thể biểu hiện ra ngoài.
Trong khi mọi người không biết nên làm cái gì, Cố Hoành tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống bên cạnh Kế Hạo Nhiên.
Lúc Kế Hạo Nhiên thấy anh tới gần, tinh thần căng thẳng, trong mắt xuất hiện một tia hoảng sợ.
Cố Hoành đón nhận ánh mắt của anh ta, tiện thể chuyển tầm mắt qua đùi anh ta đang ôm. Sau đó, anh đưa tay ra.
"Anh muốn làm gì?" Kế Hạo Nhiên hoảng sợ hỏi, người nghiêng qua một bên, né tránh cái tay anh đưa ra, anh ta cũng không muốn trước mặt nhiều người như vậy bị đánh ra cơm lần nữa.
Cố Hoành không phản ứng anh ta, nắm mắt cá chân anh ta, kéo thẳng, rồi bóp bóp mấy chỗ khớp xương.
Kế Hạo Nhiên khẩn trương đã quên mất mình đang diễn kịch, cho đến khi nghe thấy Cố Hoành nói: "Cậu ta không sao, đỡ cậu ta đứng lên đi." Nhưng mà không còn kịp rồi.
Kế Hạo Nhiên được mọi người đỡ dậy, chân anh ta vẫn cà nhắc, rời khỏi với sự trợ giúp của người khác.
Còn Lục Đan Ny, cô ta cũng bị dọa không nhẹ, khí thế kiêu ngạo trước đó đã không còn sót lại chút nào, đi theo đám người rời khỏi.
Còn có một vài người chưa đi, đều ở đây hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Đường Tử Thiến không dám mở miệng, trong thời điểm này, nói ra mỗi một chữ đều phải cẩn thận.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đinh Văn và Lý Húc rất nhanh chạy tới, nhìn thấy vết thương trên mặt Kế Hạo Nhiên, đã đoán được chuyện gì xảy ra. Bọn họ chắc chắn kinh ngạc, Cố Hoành cũng không phải là người không kiềm được sự tức giận, có thể chọc giận anh, hiển nhiên không phải chuyện nhỏ.
Cố Hoành: "Cậu ta thiếu đòn."
Anh không muốn nói, Đinh Văn và Lý Húc cũng không truy hỏi, dù sao anh nói thiếu đòn, thì chính là thật sự thiếu đòn.
Đường Tử Thiến hơi cúi đầu, có chút áy náy. Nếu cô không nói những lời đó trêu chọc Kế Hạo Nhiên, thì sẽ không phát sinh những chuyện này. Vừa rồi nhiều người nhìn thấy như vậy, chuyện này nhất định sẽ rất náo động, phiền phức lớn.
Đinh Văn thở dài một hơi, chống nạnh, đi qua đi lại vài bước: "Lát nữa tin tức sẽ bay đầy trời, thay vì ngồi chờ chết, không bằng chúng ta xuất kích trước đi."
Ba người đều nhìn về phía Đinh Văn, Đường Tử Thiến không rõ từ "Xuất kích" trong miệng chị ta cụ thể là làm gì, trên mặt mờ mịt xem kỹ.
Cố Hoành và Lý Húc đều rất nhanh hiểu ra, cân nhắc một hồi, đồng ý với ý nghĩ của chị ta.
Đinh Văn: "Tôi gọi điện thoại cho Lý tổng Truyền thông E."
Lý Húc: "Vậy tôi kêu bạn bè viết mấy bài."
Đường Tử Thiến: "Tôi..."
"Em ngoan ngoãn ở bên cạnh Cố Hoành là được." Đinh Văn nhìn về phía cô cười cười trấn an. Chị ta đã hiểu biết một chút ngọn nguồn của Cố Hoành và cô, cũng biết có thể khiến cho Cố Hoành ở đây đánh người, nhất định là vì Đường Tử Thiến. Tuy nói bây giờ phiền phức quấn thân, nhưng vậy thì thế nào, tình yêu chính là phải oanh oanh liệt liệt mà.
Lý Húc bước đến trước mặt Đường Tử Thiến, nhìn về phía cô híp đôi mắt một chút, nói: "Cô trấn an cảm xúc của boss chúng ta cho tốt, những chuyện khác giao cho chúng tôi giải quyết." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nói đến đây, anh ta lui ra phía sau, hoạt động gân cốt, lấy di động ra gọi điện thoại: "Rốt cuộc có cơ hội trổ tài rồi."
"Đoán chừng bây giờ bên ngoài phóng viên đã vây đầy, có lẽ Kế Hạo Nhiên sẽ giả vờ đáng thương." Đường Tử Thiến dự cảm được: "Chúng ta có cần giả vờ một chút hay không?"
Cố Hoành: "Không cần."
Đinh Văn đã gọi điện thoại qua bên kia, lời ít ý nhiều, rất nhanh thì nói xong.
Hiện tại quan trọng nhất chính là rời khỏi nơi này trước, bằng không phóng viên chỉ càng ngày càng nhiều.
Một nhóm bốn người cùng nhau trở lại phòng tiệc, bên trong đều đang bàn luận chuyện mới vừa xảy ra, khi nhìn thấy bọn họ, nháo nhào nhìn qua.
Kế Hạo Nhiên được đưa đến phòng khách của khách sạn nghỉ ngơi, trong tiệc rượu vốn dĩ có rất nhiều người tổ chức mời phóng viên truyền thông đến, một ít đã đi theo Kế Hạo Nhiên, còn lại rất nhiều phóng viên đều đang chờ Cố Hoành. Vừa thấy người đến, bọn họ cũng không lo ngại người tổ chức sẽ bất mãn, mà cùng nhau xông tới phỏng vấn Cố Hoành.
Cố Hoành dắt Đường Tử Thiến, Đinh Văn và Lý Húc che ở trước mặt bọn họ ngăn chặn phóng viên và chu toàn bọn họ, trường hợp bây giờ không thích hợp nói chuyện này.
Cũng may phóng viên không nhiều lắm, vài phút sau bọn họ rời khỏi phòng tiệc.
Ở trên xe, ngoại trừ Cố Hoành, mọi người đều đang lướt tin tức. So với sự bình tĩnh ung dung của Đinh Văn và Lý Húc, thì Đường Tử Thiến rõ ràng khẩn trương rất nhiều, chân mày vẫn luôn nhíu lại. Mặc kệ chuyện này nói thế nào, người ra tay chính là Cố Hoành, ở trong hoàn cảnh xấu nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng rất tệ.
Quả nhiên trên mạng đã có tin tức về chuyện này, có một số người nghiêng về Cố Hoành, cũng có một số người nghiêng về Kế Hạo Nhiên.
Sự việc thật đúng là rất khó giải quyết.
"Cố Hoành, không thể không nói, cậu là người giỏi nhất về việc bỗng nhiên nổi tiếng." Đinh Văn cười giỡn nói. Cố Hoành diễn xuất bỗng nhiên nổi tiếng, ra mắt hơn 2 năm mà tin tức rất ít, chưa bao giờ là người gây chuyện, truyền thông muốn đào được tin tức cũng khó, nhưng hôm nay làm ra chuyện lớn như vậy.
Cố Hoành không lên tiếng, Đường Tử Thiến càng thêm áy náy, mím môi, nói: "Chuyện lần này đều vì tôi mà ra, tạo thành phiền phức lớn cho mọi người như vậy, xin..."
"Đừng lấy sai lầm của người khác ôm vào người mình." Cố Hoành ngắt lời cô, thái độ nghiêm túc.
Đinh Văn: "Em trước đừng xin lỗi, chị còn chưa biết chân tướng đó."
Lý Húc: "Tên Kế Hạo Nhiên kia vốn dĩ chính là trong ngoài bất đồng, chắc chắn anh ta đã bộc lộ bộ mặt thật xấu xí ra ngoài."
Đinh Văn: "Về khách sạn rồi nói." Trên xe còn có tài xế, mặc dù Đinh Văn quen biết, nhưng tốt hơn hết vẫn không nên nói trước.
Nửa giờ sau, trong phòng của khách sạn.
Đường Tử Thiến kể lại mọi chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, lúc nói đến Kế Hạo Nhiên mở miệng tổn thương người khác, cô dừng lại.
Đinh Văn và Lý Húc đã đoán được, cảm xúc ẩn nhẫn lúc nãy, bây giờ bùng nổ.
"Tên rác rưởi này! Nếu tôi ở đó thì sẽ cùng với Cố Hoành đánh anh ta, đánh thành đầu heo!" Lý Húc cực kỳ tức giận, chỉ có rác rưởi mới có thể dùng suy nghĩ dơ bẩn nghĩ về người khác.
Đinh Văn cũng tức giận: "Không ngờ cậu ta là người như thế, trước kia nghe người khác nói nhân phẩm của cậu ta không tốt, tôi chỉ cho là một chút thủ đoạn tầm thường vì nổi tiếng mà chơi nhau, không ngờ bỉ ổi đến vậy."
"Lúc đó tôi cũng không nên khiêu khích anh ta mới phải." Lúc đó cô chợt nổi giận lên, kích động một cái thì...
"Em không sai, loại người này chính là thiếu đòn, làm rõ ràng với cậu ta tốt hơn." Đinh Văn cười lạnh một tiếng: "Có một chuyện có lẽ Cố Hoành không nói với em, chuyện Làng du lịch chính là cậu ta tìm người đưa ra ánh sáng."
Chuyện này Đường Tử Thiến cũng đã từng nghi ngờ, nhưng mà sau khi nhìn thấy ảnh chụp ăn cơm ở căn hộ của anh ta đăng ra thì cô loại bỏ ý nghĩ này, không ngờ thật sự vẫn là Kế Hạo Nhiên.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Đinh Văn và Lý Húc càng thêm tích cực xử lý.
Đường Tử Thiến không biết nên làm gì, cô không có giao thiệp cũng chưa từng gặp chuyện lớn như vậy, thấy mọi người đều đang cố gắng giải quyết chuyện này, đột nhiên cô cảm thấy mình vô dụng, tâm trạng trùng xuống.
Vừa rồi điện thoại của Cố Hoành cũng vang lên, anh xem hiển thị cuộc gọi, dáng vẻ không muốn nhận cho lắm. Đường Tử Thiến thì ngồi bên cạnh anh, trong chớp mắt nhìn thấy đó là số nước ngoài.
Anh vẫn là nhận điện thoại, người bên kia nói là tiếng Anh, đàn ông.
Cố Hoành đơn giản đáp lại, nói chưa được bao lâu thì cúp điện thoại. Anh vừa định nói chuyện với Đường Tử Thiến, thì Nghiêm Thiên Lỗi cũng gọi tới.
Mọi người đều đang gọi điện thoại, Đường Tử Thiến vẫn luôn an tĩnh không nghĩ tới điện thoại của mình cũng vang lên.
Là Nhiễm Tĩnh gọi tới.
"Tử Thiến, Kế Hạo Nhiên làm gì khiến cho Cố Hoành ra tay vậy? Là anh ta khi dễ cô sao?"
Đường Tử Thiến không biết nói với cô ta như thế nào, nói: "Không tính như vậy, anh ta nói xấu chúng tôi, chúng tôi nghe được, sau đó tôi uống chút rượu nên giằng co với anh ta..."
Nhiễm Tĩnh cười: "Hóa ra uống rượu xong cô sẽ biến thành tiểu ớt cay. Không tệ, sau này uống nhiều chút."
Đường Tử Thiến: "...Haiz." Bây giờ cô không có tâm trạng nói đùa.
Nhiễm Tĩnh hiểu rõ tâm trạng của cô, đứng đắn nói: "Cô đừng lo lắng, tuy chuyện này ảnh hưởng rất lớn, xảy ra trong trường hợp đó không tốt lắm, nhưng mà bọn người Cố Hoành sẽ giải quyết nó. (Truyện chính chủ TieHiTieuHi). Tôi nói với cô, tên Kế Hạo Nhiên này là ác giả ác báo, lần này phiền phức của anh ta mới là lớn."
Đường Tử Thiến không được an ủi tới nơi, cô vẫn chưa an tâm.
Cố Hoành kêu cô đi tắm, Đường Tử Thiến tắm rửa xong thì quay lại, cô luôn luôn chú ý tin tức trên mạng.
Bận rộn sắp 2 tiếng, đã qua nửa đêm, tác dụng chậm của rượu mà Đường Tử Thiến uống dâng lên, bất tri bất giác dựa vào sô pha ngủ.
Đinh Văn và Lý Húc rời khỏi phòng Cố Hoành.
Cố Hoành thấy Đường Tử Thiến ngủ không an ổn, đưa tay qua vỗ vỗ vai cô, sau đó cánh tay đã bị Đường Tử Thiến ôm lấy, đầu cọ cọ lên phía trên.
Giống như được an ủi, thần sắc của cô giãn ra, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn khi nãy.
Cố Hoành nhìn cô trong chốc lát, rồi bế cô lên giường.
Buổi sáng, Đường Tử Thiến bị đồng hồ báo thức đánh thức, tỉnh lại phát hiện mình ngủ ở trong phòng của Cố Hoành.
Cô bỗng nhiên ngồi dậy, say rượu làm đau đầu khiến cô hừ một tiếng, che đầu bị đau lại. Cô nhìn xung quanh phòng một vòng, không phát hiện bóng dáng của Cố Hoành.
Đường Tử Thiến thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống giường một lần nữa, sau đó cầm lấy di động bắt đầu lướt tin tức.
Lúc này là 5:00 sáng, đồng hồ báo thức là chỉnh ngày hôm qua, cô đã quên tắt.
Mặc dù thời gian còn sớm, nhưng trên mạng tin tức về ngày hôm qua đã che trời lấp đất. Các diễn đàn lớn, trang web tin tức, cùng với Weibo, đều đang náo nhiệt bàn luận chuyện này.
Tỉ suất lộ diện của Kế Hạo Nhiên vẫn luôn rất cao, thường xuyên lên hot search. Trình diễn sân bay, bảo vệ fans gì đó, đều là chuyện nhỏ, ngay cả lần trước gãy xương cũng không tính là chuyện lớn, nhưng cuối cùng đều làm giống như chuyện lớn thật sự. Mà lần này, chuyện đủ lớn.
Tuy rất nhiều người cảm thông Kế Hạo Nhiên bị đánh, nhưng cũng có rất nhiều người bày tỏ anh ta quá cùi bắp, cả ngày lên Weibo khoe ảnh tập thể hình khoe cơ bắp, hóa ra chỉ là cái gối hoa, một hiệp Cố Hoành đã KO(*) anh ta.
(*) KO: hạ gục.
Ngược lại, rất nhiều người nói Cố Hoành rất đàn ông, giống như trong phim điện ảnh, siêu đẹp trai. Người đánh giá như vậy, phái nữ rất nhiều, phái nam còn nhiều hơn.
Cũng có người nói Cố Hoành dã man, đều nói quân tử động khẩu không động thủ(*) sao, cho dù thế nào cũng không nên đánh người. Có người phản bác nói chắc là Kế Hạo Nhiên nói gì đó quá phận, vì thế có người suy đoán rốt cuộc Kế Hạo Nhiên làm cái gì? Đề tài này trở thành đề tài hot nhất Weibo, mọi người đều đưa ra đủ loại suy đoán.
(*) Quân tử động khẩu không động thủ: nghĩa là bậc chính nhân quân tử chỉ dùng lý lẽ để phân cao thấp, chứ không động tay động chân.
Còn có một vài tin tức nói Cố Hoành đùa giỡn tên tuổi lớn, ỷ vào bản thân từng được giải thưởng quốc tế lớn nên không coi ai ra gì.
Rất nhiều rất nhiều, nhiều cách nói xôn xao, chẳng qua so với tình huống Đường Tử Thiến dự đoán tốt hơn một chút, ít nhất đa số vẫn đứng về phía Cố Hoành.
Tắt ứng dụng này đi, Đường Tử Thiến đặt điện thoại di động qua bên gối, nghĩ nghĩ, cô lại cầm lên, gửi một tin nhắn cho Cố Hoành.
[Chào buổi sáng, Cố tiên sinh.]
Gửi tin nhắn này cũng không hy vọng Cố Hoành sẽ lập tức xem, dẫu sao thời gian còn sớm, lại không có làm việc, chắc anh chưa thức dậy. Đường Tử Thiến cũng không biết vì sao mình muốn gửi tin nhắn, dù sao gửi xong cô đã thỏa mãn, ôm chăn lăn một vòng, nhắm mắt lại định ngủ thêm chốc lát. Không ngờ di động vang lên âm báo tin nhắn.
[Chào buổi sáng, tiểu ma men.]
Tiểu ma men! Ma men!
Đường Tử Thiến bị dọa tới tỉnh táo, đang nhớ lại, chẳng lẽ tối qua mình làm chuyện gì không thể tưởng tượng.
Cô không nghĩ ra được, dứt khoát gọi điện thoại cho Cố Hoành.
"Chào buổi sáng, Đường Tử Thiến." Giọng nói của Cố Hoành mang theo âm thanh khàn khàn mới tỉnh dậy.
Sao không kêu tiểu ma men?
"Chào buổi sáng." Đường Tử Thiến vốn dĩ muốn thẩm vấn, bỗng nhiên không có lá gan đó: "Sao tôi ở phòng ngủ của anh?"
Đinh Văn đặt phòng lớn cho Cố Hoành, ba phòng còn lại là phòng thương vụ bình thường, cấp bậc rất khác nhau.
"Em chiếm đoạt giường tôi." Trong lời nói của Cố Hoành mang theo ý cười.
Mặt Đường Tử Thiến ửng hồng lên: "Không thể nào, tôi nhớ rõ tối qua tôi chưa từng lên giường anh... Khụ, ý là tôi không đi đến chỗ đó." Thật ra, cô cũng không chắc chắn cho lắm, chỉ nhớ rõ mọi người đều đang bận, cô cũng luôn xem này kia trên mạng, sau đó lại cảm thấy đầu rất nặng, vì thế muốn chợp mắt nghỉ ngơi một chút, rồi sau đó đoán chừng đã ngủ mất. Nhưng mà lúc ấy ở trên sô pha, căn bản không đi lên giường ngủ. Chỉ là, có thể mơ mơ màng màng trèo lên cũng không chắc.
Cố Hoành không chọc cô nữa: "Tôi bế em qua, sau đó đành phải đổi phòng với em."
Quả nhiên là như vậy.
"Đau đầu hả?" Cố Hoành quan tâm hỏi.
"Một chút."
"Dậy uống chút sữa chua rồi ngủ thêm một lát."
"Được." Đường Tử Thiến nhẹ giọng đáp, giọng nói của Cố Hoành rất ôn nhu rất gợi cảm, cảm giác được anh quan tâm, thật tốt. Bây giờ, cô không muốn nói chuyện tin tức nào với anh cả.
Đường Tử Thiến rời giường rửa mặt, đi lấy sữa chua uống, sau đó thì không buồn ngủ nữa.
Cô ngồi trên sô pha, mở laptop ra, tìm kiếm tin tức về Cố Hoành.