Cưng Chiều Anh Đào

Chương 20: Chương 20

Hai người này là tình huống như nào vậy?
 
Bữa tiệc chính thức bắt đầu lúc sáu giờ rưỡi.
 
Từ chính đến giữa hai bên bàn chính, bậc trưởng bối của hai nhà theo thứ tự lần lượt ngồi. Bên trái của Quý Anh là Phó Cảnh Thâm, và bên phải là Văn Nguyệt, người vừa trở về từ nước ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không biết trên đường xảy ra chuyện gì, lúc Quý Thâm đưa Văn Nguyệt đến, khó khăn lắm mới kịp giờ.
 
“Hừ.”Văn Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Quý Thâm cách cô hai bước, đôi lông mày ôn hòa như thường, nụ cười của người sau có chút lạnh lùng: “Sao cậu lại bảo Quý Thâm tới đón tớ?”
 
“Tớ hỏi anh cả của tớ, anh ấy nói rằng anh ấy đang rảnh. "
 
Văn Nguyệt khịt khịt mũi, cúi đầu nắm lấy vạt áo, lẩm bẩm nói: “Tớ không muốn anh ta giả bộ lương thiện.”
 
Quý Anh nghe không rõ, hơi nghiêng đầu: "Hả?"
 
Văn Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Không có việc gì."
 
Quý Anh còn muốn lên tiếng, lại bị khoảng không trên bàn hấp dẫn, khẽ thở dài một tiếng: "Rốt cuộc là đi đâu rồi..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên bàn, hai ông cụ đang hàn huyên với nhau, Phó Viễn ép Quý Thiên Trạch uống, người sau không thể từ chối, xấu hổ uống mấy chén.

 
Vũ Uyển Thanh và Phó Bội cảm thấy họ rất ăn ý, thì thầm với nhau.

 
Còn lại Văn Nguyệt cùng Quý Thâm, tựa hồ cũng có chút không quan tâm.
 
Cho đến khi một miếng bánh bí ngô đột nhiên được bỏ vào trong bát, Phó Cảnh Thâm nghiêng đầu: “Đang nghĩ gì vậy?”
 
Quý Anh: “Nhớ anh hai.” Cô nhìn bánh bí ngô trong bát, lắc đầu: “Không ăn nổi nữa.”
 
"Em không thường ăn ít như vậy."
 
Quý Anh nghẹn ngào, ngượng ngùng bụm lấy bụng dưới, nhỏ giọng nói: "Sườn xám hôm nay hơi chật.”
 
“Hả?” Phó Cảnh Thâm khẽ đảo mắt, liếc nhìn thấy cô lên xuống thất thường, chỉ trong một giây, anh nhanh chóng dời tầm mắt đi, yết hầu lăn lăn.
 
Nhìn thấy anh như vậy, Quý Anh càng cảm thấy xấu hổ.
 
Không phải cô tăng cân mà là bộ sườn xám này vừa vặn, nếu ăn nhiều mà lồi ra thì xấu hổ lắm.
 
Thế là Quý Anh nhìn Phó Cảnh Thâm gắp chiếc bánh bí ngô trong bát của cô, rồi từ từ cho vào miệng.
 
Nửa chừng bữa tiệc, Quý Anh cùng Phó Cảnh Thâm đi đến từng phòng nâng cốc chúc mừng.
 
Tổng cộng có mười phòng, qua mỗi phòng, Quý Anh phải uống rất nhiều. Trên đường đi, Phó Cảnh Thâm cúi đầu và thì thầm với cô : “Em có thế uống nó không?”
 

Quý Anh ngón tay kéo ra một khoảng cách nhỏ: "Khoảng một chút?"
 
Sau một lúc cô nói: “Thật ra anh trai em đã thay giúp em rượu bằng nước rồi.”
 
Phó Cảnh Thâm bỗng nhiên bật cười, anh nắm lấy tay cô dẫn cô tiến vào căn phòng đầu  tiên, phòng này tất cả đều là chiến hữu cũ ông cụ Phó, bọn họ nhiệt tình lại có thể uống, vốn dĩ không thể chỉ kính bằng một ly rượu được. Quý Anh vẫn còn đang suy tư rốt cuộc mình phải uống bao nhiêu ly nước, ly rượu trong tay bị Phó Cảnh Thâm cầm đi, rót đầy rượu.
 
“Hả?”
 
Phó Cảnh Thâm ngẩng đầu lên và uống rượu giúp cô, hết ly này đến ly khác, bao gồm cả của cô, ít nhất sáu ly.
 
Sau khi ra khỏi phòng, Quý Anh nắm lấy tay người đàn ông và nói: “Anh ba, anh cứ như vậy sẽ say mất.” 
 
Phó Cảnh Thâm thấp giọng giải thích với cô: “Anh biết anh trai đang nghĩ về sức khoẻ của em, nhưng sự thật mới là điều quan trọng nhất.” Anh dùng đầu ngón tay bóp nhẹ gò má của Quý Anh,và mỉm cười dịu dàng: “Còn chuyện của chúng ta, anh không muốn làm giả.” 

 
Quý anh chớp mắt, một lúc sau, cô nhẹ nhàng nói: “Được.”
 
Khi cả hai mở cửa đi đến phòng cuối cùng, Phó Cảnh Thâm đã uống hàng chục ly rượu. Tuy nhiên, anh cũng không quan tâm đến sắc mặt của mình khi uống rượu, thậm chí vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra có say hay không. 
 
Khi phòng cuối cùng được mở ra. Quý Anh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
 
Căn phòng đầy khói và rượu.
 
Giang Thành, Hứa Châu và một số người mà cô không nhận ra vừa hút thuốc và xem chương trình.
 
Và người uống rượu... Ánh mắt của Quý Anh rơi vào Quý Hoài, người đang cầm chai rượu và rót cho Yến Hàng, quay lưng lại với cô.

 
Hai mắt đỏ hoe, Yến Hàng buồn bã thở dài: “Tôi đau lòng.”
 
“Bị lừa gạt, chơi đùa, nhìn cô ấy kết hôn, trên đời này còn ai khổ hơn tôi không?”
 
Quý Hoài lại rót cho Yến Hàng một ly rượu, vẻ mặt lạnh lùng: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ vì cậu mà đòi công bằng.”
 
Yến Hàng vỗ vai Quý Hoài: “Người anh em, không được.”. Anh buồn bã xua tay: “Cô ấy sắp kết hôn rồi.”
 
Quý Hoài ha ha cười lạnh một tiếng: “Anh ta không kết hôn được đâu.”
 
“Không được.” Yến Hàng vẻ mặt tràn đầy thương tâm: “Tôi quá hiểu anh ba, anh ấy muốn cho tôi dẹp cái suy nghĩ này.”
 
Nghe điều này, Quý Hoài thực sự cảm thấy tiếc cho Yến Hàng. Anh ta hết lòng vì Phó Cảnh Thâm nhưng lại bị bỏ rơi từ đầu đến cuối, cuối cùng chỉ có thể say khướt trong tiệc cưới của anh.
 
Quý Hoài: “Có tôi đây, anh ta không bước chân vào nhà họ Quý được.”
 
Lời vừa dứt, bữa tiệc đột nhiên yên tĩnh lại. Khách khứa im lặng và cùng nhau nhìn về phía cửa.
 
Phó Cảnh Thâm nắm tay Quý Anh và nhìn Quý Hoài với một nụ cười : “Không biết anh hai nghĩ gì về em.”
 
“Ai là anh hai của anh!” Quý Hoài mặt lạnh đặt cái ly xuống.

 
Quý Anh bước về phía trước, kéo tay áo Quý Hoài và lắc đầu nhẹ nhàng: “Anh hai…Anh uống nhiều quá rồi?”
 
Nhìn thầy Quý Anh, Quý Hoài tỉnh táo lại một chút, dù sao ở trước mặt mọi người gây rắc rối cũng không tốt, anh giảm giọng nói: “Anh sẽ nói chuyện với em sau.”
 
Phó Cảnh Thâm bước vào, nắm tay Quý Anh trước mặt Quý Hoài, rót cho mình một ly rượu vang.
 
Hỏi Quý Hoài: “Uống một ly chứ?”
 
Quý Hoài cầm ly rượu trên bàn lên,uống một hơi cạn sạch, quay đầu nhìn chằm chằm Phó Cảnh Thâm: “Tôi đã nhìn thấu mục đích của anh rồi, tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên quá tệ nên tôi khuyên anh nên dừng lại càng sớm càng tốt.”   
 
Cổ họng của Phó Cảnh Thâm lặng xuống, anh trực tiếp uống một ly rượu, nhếch mày và nhẹ nhàng nói: “Mục đích của tôi là gì?”
 
Quý Hoài: “Anh tự biết”.
 
Phó Cảnh Thâm: “Tôi sẽ đợi cậu giải thích cho tôi”. Nói xong anh cầm lấy ly rượu của Quý Anh và uống cùng những người khác trong phòng, khi gặp Yến Hàng, anh im lặng và uống một ly.
 
Quý Hoài khoanh tay và nhìn Phó Cảnh Thâm dẫn Quý Hoài ra khỏi phòng, mặt không cảm xúc.
 
“Hoa Anh Đào.”
 
Ngay khi anh vừa đi ra, Phó Cảnh Thâm cau mày: “Mang cho anh một chai soda.”
 
Quý Anh sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Được, đợi em.” Cô bảo người phục vụ đi lấy một chai nước, sau đó kéo Phó Cảnh Thâm vào một căn phòng trống.
 
“Có khó chịu không?” Quý Anh ngồi bên cạnh Phó Cảnh Thâm, vươn tay sờ trán anh: “Anh đau đầu à?”
 
Tửu lượng Phó Cảnh Thâm cũng coi như được. Nhưng rượu vang thuộc loại nặng, anh cảm thấy nhức đầu như búa bổ. Anh mở nước soda, ngẩng đầu uống một nửa chai.
 
Anh dựa đầu vào sô pha, ngửa đầu ra sau, mở to mắt nhìn vào đôi mắt lo lắng của Quý Anh, đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Nhẹ một chút.”
 
Quý Anh đứng dậy đi vòng ra phía sau anh , đưa ngón tay trắng nõn lên thái dương của anh: “Em xoa bóp giúp anh.”
 
“Em từng học qua cô giáo, thường xuyên xoa bóp cho bố em. Quý Anh nhẹ giọng nói: “Bố em nói em tay nghề rất tốt.”
 
Phó Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô từ dưới lên trên , từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy hàng mi mảnh như cánh bướm, chiếc mũi xinh đẹp và đôi môi ngọc bích, cùng mùi thơm đặc biệt nhẹ nhàng từ cơ thể cô.
 
“Em dùng nước hoa gì vậy, Anh Đào?”
 
Quý Anh: “Hả?”Cô sửng sốt và giải thích: “Em không dùng nước hoa, buổi tối chỉ đốt trầm hương cho dịu thần kinh.”
 
“Đốt trầm hương xoa dịu thần kinh?” Phó Cảnh Thâm nhếch khóe môi, “Thảo nào.”
 
Quý Anh khẽ ấn mạnh tay: “Làm sao?”
 
“Có chút buồn ngủ.”

 
Quý Anh không nhịn được cười: “Đó rõ ràng là lý do vì sao em rất giỏi về nó, đúng không?”
 
Phó Cảnh Thâm không phủ nhận điều đó, luôn nhìn cô nhẹ nhàng: “Cả hai đều có.”
 
Trên thực tế, không có đèn nào được bật trong phòng, chỉ có ánh sáng yếu ớt phản chiếu từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn. Bóng dáng của cô tạo nên một hình bóng thanh tú, Phó Cảnh Thâm nghiêng đầu, đuôi mắt nhếch lên, ánh mắt có vẻ trìu mến: “Anh Đào, cúi đầu.”
 
Quý Anh ngoan ngoãn cúi xuống, một giây sau, bàn tay nóng bỏng của Phó Cảnh Thâm áp lên gáy cô, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt tiến lại gần, môi mỏng hơi hé mở: "Chuyện xảy ra lần trước, em có muốn thử một lần nữa với anh không?"

 
Quý Anh nhất thời quên cử động, hàng mi dài khẽ run. Cô nín thở, nhắm mắt lại và thở nhẹ nhàng.
 
Phó Cảnh Thâm dường như đang cười. Nhẹ nhàng nhéo vào lòng bàn tay của cô.
 
Cho dù nhắm mắt lại, Quý Anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của anh đang dần dần tiến đến.
 
Hơi thở trong trẻo lướt qua môi anh, hình như anh đã hôn cô.
 
Quý Anh muốn mở mắt ra, đột nhiên, cánh cửa phòng đóng chặt vang lên tiếng gõ "Ầm ầm", cùng lúc đó giọng nói the thé của Quý Hoài vang lên:
 
"Này! Em có ở trong đó không?"
 
Lưng Quý Anh cứng đờ, cô theo bản năng tránh nụ hôn của Phó Cảnh Thâm, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ và hoảng sợ, nhìn về phía cửa.
 
Quý Hoài vẫn kiên trì gõ cửa: "Mở cửa đi, anh có chuyện muốn nói với em."
 
Quý Anh: “...”
 
Cô nhìn Phó Cảnh Thâm, anh khẽ nheo đôi mắt đen lại, trong mắt lộ vẻ không vui vì bị quấy rầy.
 
Quý Anh thì thầm: “Anh hai của em đang ở cửa.” Sợ hai người lại xảy ra mâu thuẫn, Quý Anh nắm lấy tay Phó Cảnh Thâm: “Anh ba, anh trốn sau rèm … Em đưa anh hai đi trước được không?”
 
Phó Cảnh Thâm:“…”
 
Quý Hoài không nghe thấy âm thanh bên trong: "Không có ai sao?" Anh bắt đầu vặn khóa cửa, Quý Anh vội vàng kéo tay Phó Cảnh Thâm, mở rèm cửa để anh trốn vào: "Anh ba, anh chờ một chút."
 
Sau đó, Quý Anh nhanh chóng đóng rèm cửa, bật đèn mở cửa, một mạch chạy ra.
 
Quý Hoài theo quán tính thiếu chút nữa ngã vào trong, dựa vào tường: "Này, em làm gì bên trong mà không lên tiếng?"
 
Quý Anh lắp bắp nói: "Em, ừm, có chút buồn ngủ, em vào trong nghỉ ngơi một chút, không nghe thấy gì cả.”
 
“Làm sao anh hai biết em ở đây?”
 
“Phục vụ nói.” Nói xong, Quý Hoài đi vào cửa rồi “cạch” một tiếng đóng khóa lại, sau đó đi thẳng đến sô pha: “Thằng già kia đâu? "
 
Quý Anh không ngờ anh lại vào, tim cô thắt lại, vội vàng đi theo, "... Ừm, anh ấy đi bàn khác rồi."
 
Cũng may Quý Hoài cũng không nghi ngờ, anh ta vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: "Này, lại đây ngồi đi, anh có lời muốn nói với em."
 
Ánh mắt Quý Anh nhìn vào một đôi giày da sau tấm rèm, cô thất thần ngồi ở chỗ đó: "Làm sao vậy?"
 
“Là về Phó Cảnh Thâm.” Quý Hoài gằn từng chữ: “Này, em không thể lấy anh ta, em bị anh ta lừa rồi!”
 
Quý Anh: “Hả?”
 
“Anh ta chỉ là một tên lừa gạt, anh ta chỉ là gay!” Quý Hoài tức giận nói.

 
Quý Anh mấp máy môi, thật lâu sau mới tìm được giọng nói của chính mình.
 
“Anh hai, anh…”
 
Quý Hoài ngắt lời cô: "Này, đừng nói nữa, nghe anh nói."
 
“Em biết Yến Hàng”
 
Quý Anh: "...Em biết."
 
Quý Hoài: "Anh ta là người tình của Phó Cảnh Thâm!"
 
Quý Anh: "...”
 
“Anh hai, anh hiểu lầm rồi.” Quý Anh khó khăn trả lời, ánh mắt lo lắng hướng phía sau rèm che .
 
Quý Hoài: “Em không tin anh?”
 
"Anh hỏi Phó Cảnh Thâm liệu anh ta có dám đối đầu trực diện với anh không!"
 
Một giây sau, rèm cửa bị kéo ra, Phó Cảnh Thâm dựa vào tường, mặt không đổi sắc quay đầu lại: “Anh hai, anh gọi em sao?”
 
Quý Hoài kinh ngạc từ trên ghế sa long nhảy dựng lên, nhìn Quý Anh rồi lại nhìn Phó Cảnh Thâm, thấp giọng mắng chửi.
 
“Tại sao anh ở đây?”
 
"Hai người vừa rồi làm cái gì?!"
 
Phó Cảnh Thâm lặng lẽ nhìn Quý Hoài, khóe môi cong lên một vòng cung dường như vô hình: "Anh hai, anh đoán xem?"
 
 Quý Hoài vừa đi vừa chửi, hét lớn gọi Yến Hàng: “Yến Hàng! Con mẹ nó cậu nói rõ ràng cho tôi.”
 
Một trận nháo kịch cuối cùng cũng kết thúc, trong phòng yên tĩnh như cũ.
 
Quý Anh nhìn bóng lưng anh hai sải bước đi với vẻ mặt phức tạp, cô vô cùng lo lắng cho tương lai ngôi sao của Quý Hoài. Làm thế nào mà anh hai của cô lại vào được ngành giải trí...
 
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, Phó Cảnh Thâm đi đến phía sau Quý Anh.
 
“Tách” một tiếng, đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt.
 
Quý Anh dựa vào cửa xoay người, giương mắt nhìn về phía Phó Cảnh Thâm, mím môi nói: “Anh ba, em thay mặt anh hai xin lỗi anh."
 
Phó Cảnh Thâm trực tiếp nhấn công tắc đèn trên tường, căn phòng trở lại im lặng. Anh cúi xuống, hơi thở của hai người quyện vào nhau, có thể nghe thấy từ xa.
 
Quý Anh dính sát vào cửa phòng.
 
Đôi mắt Phó Cảnh Thâm sâu thẳm như hồ nước lạnh, anh dùng ngón tay hơi mát lạnh nâng cằm cô lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa làn da như ngọc của cô.
 
"Không cần phải nói xin lỗi."
 
"Nhưng..." Tất cả thanh âm lập tức bị nuốt chửng giữa môi và răng.
 
"Anh sẽ tự mình chứng minh cho em thấy.”