Thấy đứa bé trai trầm mặc, cô gái nhỏ nghiêng đầu nghiêm túc phân tích nói: “Trong phim truyền hình đều là hôn một cái đã không còn nữa, hoặc là hôn một cái tắt đèn đã không còn, hoặc là hôn một cái ngã trên giường đã không còn.... Nhưng mà đều không có diễn lè lưỡi a!”
Ôm cánh tay người nào đó đong đưa, lòng hiếu kỳ của cô sắp nổ rồi.
” Toan Toan, anh nói rốt cuộc muốn lè lưỡi hay không a? Duỗi đầu lưỡi hôn nhẹ hay là ngọt giống bánh anh đào?”
Mùi Đề Lạp Mễ Tô nồng đậm, cùng với miệng nhỏ Tiểu Quỷ Đạm khi đóng khi mở bay vào miệng mũi của anh, kể cả đôi mắttrắng đen trên mặt cô cũng làm cho người ta thấy chấn động lòng người.
Lông mi thon dài run rẩy, Tiểu Chấp Mặc chứa ý cười vuốt chóp mũi trắng noãn cô gái nhỏ một cái, hơi chút cúi người tiến đến bên tai cô.
”Chờ em trưởng thành, chúng ta thử xem...”
Hơi thở ấm áp phun ở vành tai nhẵn nhụi, một mảnh da thịt run rẩy.
Hình dáng khuôn mặt từ từ hiển hiện ra, đường cong ngũ quan xinh xắn cùng khí chất tự nhiên, môi mỏng anh khẽ cong, má phải rõ ràng là má lúm đồng tiền dường như có sóng gợn....
Cô gái nhỏ cảm thấy chính mình tựa hồ, say.
....
Mưa rào có sấm chớp thế tới rào rạt đi cũng nhanh, sau khi tạnh nhìn qua bầu trời cũng ướt sũng.
Ông nội Hứa gửi tin nhắn tới Ninh Chấp Mặc nói giúp chọn nhà hàng rồi, lúc này Tiểu Quỷ Đạm mới hậu tri hậu giác ý thức được lão nhân không thấy nữa.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô kéo cánh tay đứa bé trai, mặt nghiêm túc: “Lão nhân ngang ngược đi trước, chúng ta làm sao trở về nhà hàng a?”
Mười ngón tay thon dài tung bay, Tiểu Chấp Mặc cầm hai cái phiếu giảm giá nhà ăn bỏ vào ví tiền, lại dùng ví tiền nhẹ nhàng gõ trán cô gái nhỏ một phen, “Không phải em trí nhớ tốt sao? Quảng trường lớn như vậy, em làm sao còn không có quen hết a?”
”Em chỉ nhớ rõ đi ngang qua một nhà bún gạo.... Một cái ông cụ bán mứt quả quả táo sơn tra, một cái bác gái bán mứt quả ô mai sơn tra.... Một nhà đại lí đồ nướng trên giấy... Một cái xe đẩy nhỏ bán kẹo đường, có hai loại màu đỏ cùng màu trắng, một cây một đồng tiền, cái chú kia thấy em đáng yêu còn cho thêm một ít a!”
Tiểu Quỷ Đạm mới vừa giơ ngón tay làm một cây chuẩn bị lấy ra một cánh tay kia nắm thành nắm tay nhỏ tiếp tục hồi tưởng đường đi, nghiêng đầu đúng lúc thấy khóe miệng người nào đó giật giật.
Nín cười thật vất vả, anh ngay cả chân mày cũng mang theo chút độ cong.
Cô gái nhỏ sáng tỏ một chút.
Anh tìm được đường.
Đang nhìn mình thất thố?!
Người này sao xấu xa như vậy!
Hừ một tiếng, cô biểu hiện xem thường, học giọng điệu anh vừa rồi trả lời nói: “Không phải anh ở đó chín năm sao? Trái Đất lớn như vậy, làm sao anh còn không có quen hết a!”
Dứt lời trừng mắt nhìn Tiểu Chấp Mặc vẫn như cũ, bước tiếp chân ngắn dẫn đầu đi xuống lầu.
Tay lại đột nhiên bị lực đạo phía sau túm chặt, tay lớn bao bọc tay nhỏ của cô.
Méo miệng khinh thường, cô lại bỏ ra, anh lại nắm.
Lại bỏ, lại nắm.
Hai người một trước một sau cách nửa bước.
Phản phản phục phục...
Một lần cuối cùng bỏ ra, Tiểu Quỷ Đạm đứng ở trước ao nước, trên mặt nước nước bẩn xám mờ còn nổi lơ lửng lá rách.
Cô cúi đầu nhìn giầy vải jeans xinh đẹp mới tinh của mình một cái, lông mày xinh xắn dần dần nhíu lại....
Cách vài giây đều không có lại đi lên nắm tay, làm cho tâm cô gái nhỏ cũng trầm xuống một chút...
Hít sâu hai lần, cô đang muốn anh dũng nhấc chân, bên hông phút chốc quấn lên một bàn tay, hơi chút dùng lực kéo cô về phía sau.
”Đi lên, anh cõng em.”
Anh kéo ống quần lộ ra mắt cá chân, trên chân anh mang giày chơi bóng trắng mới tinh, làm tâm Tiểu Quỷ Đạm rối một mảnh.