Giống như là giải thích, lại giống như là lấy lòng, sự dè dặt trong mắt không dễ phát hiện ra.
Tiểu Đạm Đạm nghe xong, cước bộ đột nhiên dừng lại, cậu bé cũng khẩn trương theo, có chút chờ mong.
Nhưng mà, cô cũng không có đáp lại, chỉ là dừng lại không đến hai giây, liền tiếp tục bước bước chân nhỏ đi về phía trước.
Nếu là trong ngày thường đi hơn hai bước liền nũng nịu kêu mệt với
người nào đó, hôm nay lại giống như gắn động cơ, mũi chân chấm đất chống về phía sau, đôi giày cao su nhỏ liền vẽ ra một vòng cung.
Đi tới chỗ rau hẹ cọng hoa tỏi non, đi qua hành, đi qua rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, cũng đi qua hồ cá nước xanh trong vắt.
Một đường trầm mặc không nói, một đường cách nhau một bước.
Cách viện chính không đến một trăm thước......
Trên mặt hiện lên ảo não cùng bất đắc dĩ, tầm mắt của Tiểu Chấp Mặc tập trung vào thân ảnh nhỏ nhắn trên cầu thang.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được, anh nổi lên dũng khí, chuẩn bị giải thích lần nữa.
Tiểu Đạm Đạm lại đột nhiên dừng lại.
Không có chú ý đến quán tính của Tiểu Chấp Mặc lại tiến lên một bước, hai người từ cách nhau hai bậc thang liền biến thành cách nhau một bậc.
Hơn hai mươi cm độ cao, cô gái nhỏ miễn cưỡng mới đứng bằng cùng người nào đó.
Hai người áo khoác thật dày dán tại cùng nhau, mặt mày của anh chôn trong mái tóc màu đen của cô.
Hít hà hương thơm, thỉnh thoảng vài sợi tóc ngắn rơi ở trên má, kéo theo thần kinh cả người, ngứa ngáy khó nhịn.
Hơi thở đang lúc lộ ra hương vị quen thuộc, làm cho anh tâm thần nhộn nhạo.
Trong nháy mắt hoảng thần này, Tiểu Quỷ Đạm xoay người.
Hành động bất ngờ xảy ra khiến cho thân thể Tiểu Chấp Mặc theo bản
năng lùi về sau, sau khi đứng vững lần nữa, vừa vặn đối mặt với cô.
Đối mặt.
Mặt mày, chóp mũi, cánh môi......
Khoảng cách rất gần.
Gần đến nỗi chỉ cần một người trong đó, hơi động một chút, liền chắc chắn đụng vào đối phương.
Hai đứa bé cùng nuốt nước miếng.
Tiểu Chấp Mặc nhíu chân mày, trầm ngâm.
”Vừa nãy anh nói chuyện với em, em tựa hồ không có nghe, dâu tây rất
tốt, tuy rằng rất xấu......Mặc dù anh cũng không có cố ý không để ý tới
em, nhưng nếu em muốn nghe nguyên nhân lúc trước anh không ra khỏi cửa
mà nói......”
Lúm đồng tiền hiện rõ bên má phải, khóe miệng của anh có chút cong cong, “Anh sẽ không nói cho em biết.”
Trong tròng mắt trong trẻo hiện ra khuôn mặt tuấn tú, nghe thấy lời nói như vậy, cái miệng nhỏ nhắn chẹp một cái.
Cô hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
”Tiểu Quỷ Đạm nói chuyện? Ân ~?”
Anh đưa tay, nhéo hai má phấn hồng của cô một phen.
Bóng loáng nhẵn nhụi, trắng như trứng gà bóc, nghịch ngợm từ trong tay vẽ ra một đường.
Thở dài một hơi, Tiểu Chấp Mặc thu lại vẻ mặt, đứng đắn mà khó có được chút áy náy.
”Anh biết không nên đạp hư cây dâu tây của em cùng với......Ừm, lấy trái tim ra hứa.”
”Như vậy, em muốn như thế nào mới có thể vui vẻ? Muốn Barbie số lượng hạn chế?
Cô gái nhỏ lắc đầu.
”Muốn bộ váy mới?”
Vẫn là lắc đầu.
”Hay là muốn anh phối hợp với em dùng bút bi vẽ tranh lên cổ tay anh?”
Lúc nói ra điều kiện cuối cùng này, thái dương của anh hung hăng co rút hai cái, trong đầu đột nhiên hiện ra bốn chữ......
Xả thân vì nghĩa.
Ai ngờ, cô gái nhỏ thế nhưng vẫn lắc đầu, nửa giây sau, ngược lại đột nhiên mở ra hai tay, ngựa quen đường cũ ôm lấy cổ anh.
Hơi cúi mắt, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở ấm áp quẩn quanh.
Vẻ mặt Tiểu Đạm Đạm trịnh trọng, ngay cả ngữ điệu đều không hề bận tâm.
”Em muốn Toan Toan, em muốn ôm ôm, em muốn bánh cherry......”
”Ngô.........”
Giây tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phút chốc phóng đại.
Mềm mại dán lên.
Đáy lòng cũng mềm mại.
Bầu trời thật xanh, mây trắng đang bay, trong miệng cô gái nhỏ lúc này, nhàn nhạt vị dâu tây........