Rõ ràng, Tiểu Đạm Đạm bị âm lượng của thầy giáo mà sắc mặt cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trở nên trắng.
Hai bàn tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm, ngực phập phồng lên xuống. Dần dần, hốc mắt cô bé cũng đỏ.
Cô nhóc lại mím môi, cắn chặt lại, cả người nhỏ bé run rẩy không thôi nhưng quật cường không để nước mắt rơi xuống, thâm chí không phát ra
tiếng động gì.
Toan Toan đã nói, không khóc không quấy mới giỏi nhất...... Mặc
kệ Toan Toan có ở bên cạnh hay không, phải để bọn họ thấy cô cực kỳ
giỏi.
Thầy Triệu im lặng quan sát biểu hiện của cô nhóc, vẫn thắc mắc tại sao cô bé lại bướng bỉnh nhưng vậy.
Sau một lúc lâu, thầy cũng mềm lòng, định nói thêm gì đó. Nhưng lúc
này, cô nhóc lại mở miệng, giọng nói đều đều như thường nhưng tiếng phát ra hơi nghẹn ngào.
”Con lên tiểu học là muốn ở cùng Mặc Mặc. Đi học chăm chỉ nghe giảng
cũng vì muốn thi đỗ, thi đỗ cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh Mặc Mặc mà thôi! Dù sao cũng đi cửa sau rồi, con chắc chắn lên cấp hai cũng học chung
với Mặc Mặc vậy thì chăm chú nghe giảng hay không có quan trọng gì chứ?”
Tiểu Đạm Đạm nói nhanh, mang theo sức sống khiến thầy Triệu tức giận: “Em! Em...... Làm cái gì cũng đều vì Mặc Mặc! Vậy tại sao em không chết vì nó đi hả? Đi cửa sau sao? Em mới bao nhiêu tuổi mà biết đi cửa
sau hả? Lại còn nói không muốn học tốt? Vậy chẳng khác nào là đầu gỗ chỉ biết đọc mấy thứ sách linh tinh!”
Thầy Triệu càng nói càng kích động, tầm mặt quét qua bàn làm việc, tiện tay cuộn bản giáo án.
Thầy nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô nhóc, hít sâu một hơn, cố kiềm
chế lại. “Nói cho thầy biết, con có thích đọc sách hay không? Sách văn
học hay toán?”
Tiểu Đạm Đạm chẳng có chút nào sợ hãi, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào thầy Triệu, kiên quyết lắc đầu. “Không thích!”
Dứt lời, cô bé còn lập luận thêm: “Thứ nhất, con còn nhỏ nếu không ăn linh tinh, đi qua đường chú ý an toàn thì sẽ không có chuyện chết...... Thầy ơi, có phải thầy xem quá nhiều phim bi kịch gia đình rồi ạ?”
”Thứ hai, năm nay con mới năm tuổi. Lúc bốn tuổi con đã nghe thấy từ
‘đi cửa sau’ rồi ạ! Con cũng không phải muốn học kém hay đọc sách linh
tinh gì cả! Chẳng qua con không muốn nghe giảng! Vì quá nhàm chán mà!”
Tiếng nói trong veo, lảnh lót vang vọng trong phòng làm việc.
”Đối với con, đế trường có hai điểm tốt, thứ nhất là được ở bên cạnh Mặc Mặc, thứ hai là vui vẻ!”
Bão tố lại nổi lên.
Có một vật thể lạ bay xẹt qua đập vào trán Tiểu Đạm Đạm.
Cô nhóc hoảng sợ lui về sau hai bước. Không đứng vững mà ngã ngồi dưới dất.
Cùng lúc đó, quyển sách rơi xuống đất, ở ngay bên cạnh Tiểu Đạm Đạm.
Ngữ văn.
Bìa sách hơi quăn, để lộ hàng chữ ‘ Nhà xuất bản giáo dục Nhân Dân’ còn chính giữa có tên tổng biên ‘Hứa Bạch’.
Trên trán cảm thấy đau rát, Tiểu Đạm Đạm sững sờ nhìn tên bà ngoại ở
trên đó. Cô bé cũng chẳng thèm suy nghĩ kỹ càng, đã thuộc làu mấy bài
văn trong đó rồi vậy còn bắt cô chăm chú nghe giảng làm gì.
Cho nên vì Toan Toan phải ngồi ngẩn người, thẳng lưng mới không sao hả?
”Ba mẹ em dạy em cái gì thế hả? Cả nhà em đều không có văn hóa hả?”
Thầy Triệu nghiến răng nghiến lợi, cất cao giọng: “Đi ra ngoài! Ngày mai mời phụ huynh em đến gặp tôi!”