Lên lớp hai, số lượng học sinh cũng ít hơn lớp một, cho nên mấy bạn nhỏ giúp nhau đeo khăn quàng đỏ.
Ninh Chấp Mặc đứng trước mặt Tiểu Đạm Đạm, cô nhóc đang nhìn chăm chú đôi giày thể thao màu trắng đục kia mà ngẩn người. Ở bên cạnh giầy có
ký hiệu của Nike, giống như khuôn mặt cười, cười nhạo cô vừa rồi bị cậu
giam vào trong lòng sao?
Thoáng chốc, hai má lại đỏ ửng như máu.
”Giẫm lên chân anh, có đau không?” Rốt cuộc, cô nhóc không nhịn được
mà hỏi. Cô bé xoắn xuýt chân váy, tránh tầm mắt của Tiểu Chấp Mặc, hơi
xấu hổ.
Giáo viên đứng trên bục chỉ làm một lần vậy mà Tiểu Chấp Mặc học được rất nhanh, động tác lưu loát thắt khăn cho Tiểu Đạm Đạm. Thỉnh thoảng,
ngón tay vô tình chạm phải da cô nhóc, cảm nhận được sự ấm áp đó cũng
khiến cậu loạn nhịp.
Nghe thấy giọng nói mềm mại của cô bé, cậu hơn cúi đầu, liếc thấy hai má ửng đỏ của cô, khóe miệng đầy ý cười, “Đau!”
”A?” Tiểu Đạm Đạm chỉ hỏi vậy thôi nhưng không ngờ anh lai trả lời
như vậy, “Thế thì làm sao bây giờ? Liệu bị gãy thì sao? Có cần em đưa
anh đi bệnh viện không?”
Giọng nói cô gấp gáp không che giấu sự lo lắng một chút nào. Cậu nhóc đều thấy rõ những điều này. Đôi mắt to tròn đầy lo lắng cho cậu, sáng
như một vũng nước khiến trái tim Tiểu Chấp Mặc run lên.
Nhưng rất nhanh, cậu nhóc đã trở về dáng vẻ như cũ, đàng hoàng trả
lời: “Chắc không đến mức bị gãy! Nhưng cũng không cần em đưa đi bệnh
viện!”
Thấy Tiểu Đạm Đạm thả lỏng thì cậu đã nhéo nhẹ cái mũi của cô, hơi
cười một chút, nói tiếp: “Chỉ cần em ngoan ngoãn, đừng ăn nhiều nữa, bớt mập đi một chút..... “
Tiểu Đạm Đạm: “..... “
Dám chê cô béo sao? Mới vào năm học được một ngày mà đã trệu chọc cô rồi!
Cô nhóc tức giận, hừ mũi một cái, nâng cằm lên xoay mặt đi!
Không ngờ thái độ của người nào đó thật rõ ràng như vậy! Tiểu Chấp
Mặc nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của cô nhóc mới cười lên một tiếng, hai tay nhanh nhẹn thắt xong khăn quàng đỏ cho cô. “Đã thắt cho em xong rồi đó đến lượt em thắt cho anh!”
Tiểu Đạm Đạm cho dù không thích nhưng vẫn cầm lấy khăn đỏ trong tay cậu nhóc. Cậu cà nhắc đến gần cô hơn.
Tiểu Đạm Đạm hơi kiếng chân, cùng tiếng “Để anh cúi xuống” rồi thấy Tiểu Chấp Mặc khom lưng.
Tiểu Đạm Đạm vẫn luôn tự tin vào bản thân nhưng càng về sau càng cảm
thấy không làm được, khăn quàng đỏ thắt mãi cũng không xong. Cô nhóc mãi vẫn không thắt được nút đẹp như Tiểu Chấp Mặc, thử đi thử lại nhiều lần cũng chỉ còn cách làm như buộc dây giầy. Nhưng mà dây giày của cô cũng
là nhờ Toan Toan thắt cho nha.
Tiểu Đạm Đạm gần như đã sử dụng hết toàn bộ kiên nhẫn rồi, cô bé ngước mắt nhìn lên, xin giúp đỡ ‘Giúp em đi mà!’
Mà Tiểu Chấp Mặc luôn nhường nhịn cô lại không hề có động tác gì, ánh mắt lạnh nhạt, ‘Tiếp tục làm đi!’
Tiểu Đạm Đạm méo miệng, giơ tay đấm nhẹ vào ngực Tiểu Chấp Mặc một cái, chuẩn bị nghịch ngợm khăn quàng đỏ một chút.
Một giây sau, hai bàn tay ấm áp phủ lên trên, cầm bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của cô, hướng dẫn từng bước.
Trong buổi sớm, cô đứng cạnh, cùng anh tuyền thệ lời hứa thuở thiếu niên. Khuôn mặt vui vẻ, khăn quàng đỏ tung bay trong gió.
Lúc cúi đầu, tầm mắt Tiểu Đạm Đạm nhìn thấy cổ tay của Tiểu Chấp Mặc nhớ đến món đùi gà luộc.....
Cô thật sự rất muốn cứ đứng ở bên cạnh anh như vậy.
Tiểu Đạm Đạm lúc năm tuổi đã có bí mật của riêng mình. Cô không nói cho bất cứ ai.....