Sau tết, thời gian trôi rất nhanh. Ba Hứa và mẹ Hứa vẫn bận rộn như cũ. Nhưng những lần đến thăm Tiểu Đạm Đạm cũng tăng lên không ít.
Từ tháng 9 đến tháng 4 năm sau, ông bà ngoại Hứa vẫn phải tham gia một hạng mục nghiên cứu khoa học chừng nửa năm.
Tiểu Đạm Đạm vẫn như vậy, khỏe mạnh lớn lên.
Nhưng năm cô bé ba tuổi, có một việc xảy ra khiến không ai có thể quên.
Lúc ở nhà Tiểu Chấp Mặc, cô nhóc lại muốn ở cùng Hứa Thời và Ôn Tình. Lúc ở nhà, cạnh ba mẹ thì cô nhóc lại muốn ở bên cạnh Tiểu Chấp Mặc.
Những thứ không đạt được thì luôn luôn là điều nhức nhối nhất!
Khi sinh nhật lần thứ năm của cô nhóc, Tiểu Chấp Mặc tặng cô một chiếc bánh ngọt xấu xí, một con thỏ bằng vải bé bằng lòng bàn tay, một con rối gỗ, rốt cuộc cô nhóc cũng hiểu ra.
Đứng trên ghế, cô tự hào tuyên bố với tất cả mọi người, “Bây giờ con đã hiểu những suy nghĩ trước đây của con là không đúng!”
Hứa Thời cảm động, tay cầm đũa cũng run lên...... Chỉ thiếu nước quỳ gối với Tiểu Đạm Đạm. Ông cười xoa đầu con gái, khen: “Như vậy mới đúng! Khi ở cạnh ba mẹ con nhớ Toan Toan, khi ở cùng Toan Toan, thì lại nhớ ba mẹ. Vậy nên chia đều thời gian như vậy sẽ vui vẻ mà!”
Nghe xong, cô nhóc cắn ngón tay, lắc đầu, phản bác: “Ở bên cạnh Toan Toan, con vẫn nhớ Toan Toan, ở bên cạnh ba và bà Ôn Tình con cũng nhớ Toan Toan! Vậy thì cứ ở bên cạnh Toan Toan thì con mới vui vẻ nha!”
Cô nhóc nói từ ‘vui vẻ’ kia cực kỳ giống giọng điệu của Hứa Thời, nói xong còn cười ngọt ngào với ông nữa.
Lúc đó, Hứa Thời tức giận đến mức không thở được: “...... “. Còn có thể vui vẻ ở bên cạnh thằng nhóc đó à?
Nhưng Tần Họa vui vẻ, đặt tay lên vai con trai đang vùi đầu ăn cơm, nhìn cô bé, cười hiền hòa: “Tiểu Đạm Đạm trở thành con gái của mẹ nuôi có được không?”
Tiểu Đạm Đạm chưa trả lời, mải mê gặm đùi vịt nướng, không ngẩng đầu lên, “Không phải con là con gái nuôi của hai người sao?”
Tiểu Đạm Đạm ngoan ngoãn nói một tiếng, “A...... “ một tiếng. Ngây thơ nhưng vẫn cực kỳ chững chạc nói: “Nếu mẹ nuôi muốn buôn bán con thì mẹ nuôi đàm phán với mẹ con....”
Tần Họa: “...... “
Hứa Thời: “...... “
Ôn Tình bị nhắc đến, liếc mắt nhìn Tiểu Đạm Đạm một cái, làm ra vẻ ghét bỏ nói: “Ôn Tình của con nghèo đến mức đi bán con gái của mình sao?”
Tiểu Đạm Đạm khó khăn cắn một miếng thịt, liếc mắt nhìn Ôn Tình một cái, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiền của mẹ đều của ông Hứa Thời và ‘Tiểu Bạch Kiểm’ kiếm được. Mẹ chỉ có nghĩa vụ nuôi con đến 18 tuổi. Nếu bây giờ có tiền như vậy, có thể bán trước...... “
”Lại là ‘Tiểu Bạch Kiểm’? Con học từ này ở đâu hả?” Đột nhiên Ôn Tình cất cao giọng hỏi, tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Đạm Đạm.
Ôn Tình quát to khiến mức cô nhóc giật mình, sững sờ há miệng, thiếu chút nữa miếng đùi vịt đã rơi xuống đất nhưng cô bé đã nhanh tay giữ lại.
Cô nhóc không dám nhìn thẳng vào ba mẹ nhưng cũng không sợ, khẽ vươn tay chỉ bà ngoại vừa đọc sách vừa ăn ngồi bên cạnh, đùn đẩy trách nhiệm: “Hôm trước bà đi gặp anh cả, chị dâu gì gì đó, đã nói vậy mà...... “
Bỗng nhiên bị trúng đạn, bà ngoại Hứa cảm thấy cực kỳ vô tội.
Dưới ánh mắt áp bức của con gái và con rể, bà xua xua tay, cười nói: “Mẹ chỉ dẫn con bé vào trường cao đẳng tìm chút tự liệu thực tế thôi. Các ý tưởng thường xuất hiện ở đời sống mà. Tiểu Đạm Đạm chỉ xem phim hoạt hình cũng không tốt, cho con bé đi ra ngoài cũng không có vấn đề gì.”
Cô nhóc nhíu mày, nhìn về phía trước: “Bánh ngọt rau củ?...... Bà ngoại! Vậy mà bà không cho con ăn thử!”