Mi như mực vẽ, mũi cao ngất, mắt giống như làn thu thuỷ, chi lan ngọc thụ tẩm gió xuân.
Chấn kinh, giật mình, không thể tin được...
Nhìn một loạt cảm xúc phức tạp trên mặt cô gái nhỏ cùng vẻ mặt Tiểu Chấp Mặc kinh ngạc hiểu rõ, Ôn Tình cảm thấy sứ mệnh chính mình hoàn thành rồi.
" Các con từ từ trò chuyện, đi chơi đùa ngay tại trong sinh thái sơn trang, không cần đi xa, chờ một lúc nhiều người nhiều miệng chú ý an toàn a...!"
Hòa ái bàn giao xong, bà đóng cửa bỏ chạy.
"Cùm cụp."
Thanh âm khóa cửa rõ ràng.
Tiểu Quỷ Đạm giật mình khẽ nhếch môi anh đào, thứ gì đó miêu tả sinh động, giống như lại không thể xác định.
Sau cùng, cô túm cánh tay Tiểu Chấp Mặc nắm thật chặt, ánh mắt đặt ở trên người bé trai kia, thăm dò nhẹ nhàng mở miệng.
"Tiểu, tiểu... Phách Vương?"
Anh tuấn tú đứng lặng im tại cửa, mắt chứa ý cười gật đầu.
Một giây sau, móng vuốt quấn Toan Toan đột nhiên buông ra, thân thể mượt mà đột nhiên dựng đứng, tốc độ tiến lên có thể so với mũi tên rời cung.
"Điềm Điềm... Chậm... Chút."
Khẩn trương nhắc nhở nói một nửa.
Chỗ ngồi bên cạnh trống không, dầu hoa hồng mới vừa đổ ra trong lòng bàn tay anh cũng rơi rồi.
Động tác vội vàng quá vội vã, cô gái nhỏ thậm chí đều đã quên đi dép lê.
Thảm cung đình xa hoa nổi bật lên chân nhỏ trắng nõn, tầm mắt của anh từ từ dời đến eo cô bị Tiểu Bá Vương ôm, đầu kề sát trước ngực Tiểu Bá Vương.
Sắc mặt một chút một chút trầm xuống...
Khí áp bỗng nhiên thấp xuống, Tiểu Bá Vương cực kỳ có mắt ý thức được tư thế chính mình cùng Tiểu Quỷ Đạm... Có bao nhiêu thân mật.
Vỗ nhẹ phía sau lưng của cô một cái, làm cho ngữ điệu như trẻ con chua chua ngọt ngọt.
"Buông."
"Không buông."
Cô gái nhỏ trêu đùa ngược lại tựa vào càng gần, thậm chí còn diễu võ dương oai cọ xát trên vai anh.
Bản thân ngài tìm đường chết, đừng mang theo ta a!
Tiểu Bá Vương khóc không ra nước mắt đón nhận ánh mắt trong veo mà lạnh lùng của lão Đại, ngượng ngùng nở nụ cười hai tiếng.
Anh một mặt đem tay cô gái nhỏ xuống, một mặt tận tình khuyên bảo.
" Đạm Đạm a, em lại không buông anh ra, anh liền muốn nói với mọi người em sàm sỡ con trai nhà lành... Vị kia nhà em ở bên cạnh nhìn a! Muốn trộm người lợi dụng Nguyệt Hắc Phong Cao (đêm tối) được không?"
"Trong nhà ta có một cái cực phẩm, ta còn muốn ra ngoài tìm thứ phẩm, ta lại không có nghiện không đủ!"
" Vậy em ôm không rời làm gì?"
Xem khóe môi lão đại dịu dàng, Tiểu Bá Vương trợn trừng mắt không khỏi tức giận.
" Ta nhìn cậu biến mất lâu như vậy, rốt cuộc là người hay là quỷ..." Thanh âm mười phần sức sống hạ xuống, tiếng ảm đạm làm cho không người nào có thể từ chối, "Để cho ta ôm ấp như vậy hai giây, xác định thật là Tiểu Bá Vương trở lại...."
Cô khó có được lộ ra yếu ớt trước mặt người ở bên ngoài, Tiểu Bá Vương mơ hồ đoán được có quan hệ cùng ông nội Hứa qua đời.
Thở dài một hơi, anh đưa tay vén tóc rơi trên trán cô đến sau tai, cúi người nhẹ nói bên tai cô.
Nội dung quá... Rung động!
Cô gái nhỏ trong khoảng thời gian ngắn quên buông tay.
Từ phía sau một cái góc độ nào đấy nhìn qua, hai người như là vô cùng thân thiết kề tai nói nhỏ.
Thậm chí, mang tai của cô còn hợp với tình hình ửng đỏ.
"Các ngươi còn muốn ôm ấp bao lâu?!"
Một đạo tiếng nói trong veo mà lạnh lùng khắc chế lửa giận vang lên ở sau người.
Mùi thuốc súng rõ ràng làm cho mi tâm cô gái nhỏ hung hăng nhăn lại.
Tiểu Bá Vương trở về, anh không tỏ vẻ còn chưa tính.... Chính mình lễ phép ôm một phen, anh bực bội cái gì?
Huống chi, ở trên bàn cơm anh không phải còn cực kỳ nghĩa chính từ chối chính mình nói không có khả năng sao?!
"Thù mới" thêm "Hận cũ"!
Động tác buông của cô gái nhỏ cố ý ngừng một hồi, nghiêng người ngửa mặt quật cường nhìn thẳng của anh, không chút suy nghĩ thốt ra: "Em muốn ôm ấp bao lâu liền ôm ấp bấy nhiêu, mắc mớ gì đến anh?"