Cùng Chàng Tiêu Dao

Chương 2: Muốn Sống An Bình

Trong khi vẫn còn đang mơ màng trong ký ức kiếp trước kiếp này thì An Bình bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh. Đó là mẹ của cô Thẩm thị.

Thẩm thị năm nay mới hai mươi lăm, thân hình cao gầy, tóc đen dài được búi cao trên đỉnh đầu nhìn có vẻ già hơn so với tuổi. Trang phục của bà màu xám, thắt lưng đeo một cái túi thơm màu xanh cỏ mạ. Thẩm thị từ ngoài cửa đi vào, trên tay là một bát cháo nóng hổi. Thấy An Bình đã mở mắt thì nở nụ cười bước nhanh đến giường của An Bình.

“An Bình, con đã dậy rồi. Mau… ăn chút cháo đi. Đây là của Tam tiểu thư đích thân sai nhà bếp làm riêng cho con đó. Trong này còn cho thêm thuốc bổ nữa, con ăn một chút cho mau khỏi bệnh”

Thẩm thị vừa nói vửa để chén cháo lên bàn nhỏ rồi đỡ An Bình ngồi dậy, miệng vẫn luôn cười không khép được.

“Mẹ!…” An Bình nhỏ giọng gọi một tiếng.

Dù so với trí nhớ có chút xa lạ nhưng cô vẫn cảm nhận được tình thương ấm áp từ người mẹ này của mình. Vừa nhìn thấy bà, tâm tình An Bình có chút loạn khởi.

Thẩm thị thấy biểu cảm của An Bình, lại thêm đôi mắt đỏ giống như mới khóc của nàng thì đau lòng.

“An Bình, con làm sao rồi? không khỏe sao? Đau ở đâu mau nói cho mẹ, mẹ sẽ đi gọi đại phu cho con”Thẩm thị giọng nói đầy lo lắng.

An Bình không nói gì cả, chỉ nâng bàn tay nhỏ bé của mình kéo áo Thẩm thị, rồi nghiêng đầu dựa vào ngực bà. Cô hiện tại rất muốn, muốn cảm nhận một chút hơi ấm từ người mẹ này của mình. Bốn mươi năm… đã bốn mươi năm rồi cô chưa từng nhìn thấy mẹ.

Thấy An Bình như vậy, Thẩm thị càng lo hoảng.

“An Bình! An Bình! Con thế nào? Con…”

Thẩm thị vừa nói vừa lo lắng đưa tay sờ trán An Bình, muốn kiểm tra xem nàng có bị nóng sốt hay không.

Bàn tay Thẩm thị đầy vết chay mang theo hơi ấm sờ lên mặt An Bình khiến nàng dần bình ổn lại. Hít sâu một hơi, An Bình chậm rãi trả lời.

“Mẹ, con không sao, chỉ muốn ôm mẹ một chút”

Giọng nói trong trẻo đặc trưng của trẻ con, nhưng lại mang theo một cái gì đó man mát làm cho người nghe cảm giác được một cổ cô đơn không nói thành lời.

Tim Thẩm thị bỗng dưng giống như bị nhéo một cái. Bà đau lòng ôm chặt An Bình hơn.

Thẩm thị tự trách, là bà không tốt, không thể chăm sóc tốt cho con gái, bởi vậy mới để cho nàng bị người khác tính kế rồi xô xuống nước. Hiện tại con gái bệnh thành ra như vầy, bà… bà thật là không xứng làm mẹ nàng.

An Bình sống qua hai kiếp, nàng trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Suy nghĩ của Thẩm thị giờ phút này nàng liền có thể cảm nhận được.

Không muốn mẹ của mình đau lòng, An Bình liền cố trưng ra gương mặt tươi cười nói đánh lạc hướng suy nghĩ của Thẩm thị.

“Mẹ, Tam tiểu thư cho người nấu cháo cho con sao? Con nhưng đói bụng lắm rồi.”

Thẩm thị lúc này mới chợt nhớ, bà vỗ trán một cái liền hô lên. “ Con xem, mẹ lại quên mất!”

Thẩm thị là một người phụ nữ có tính tình nhanh lẹ sốt sắng. Ở phủ thị lang này bà mặc dù chỉ là hạ nhân ở viện ngoài nhưng cũng được đại phu nhân để mắt tới. Những hạ nhân trong viện cũng không lấn hiếp được bà. Nói chung, Thẩm thị là người có tính tình mạnh mẽ.

Thẩm thị nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc qua một bên, nhanh chóng bưng chén cháo qua đút cho An Bình.

“Cháo có vị thuốc, hơi khó ăn một chút nhưng rất bổ, con ăn xong sẽ không bị bệnh nữa”.

An Bình há miệng ngậm muỗng cháo Thẩm thị đút. Đầu lưỡi truyền đến một vài vị thuốc quen thuộc. An Bình trong mắt toát ra một tia nghi hoặc. Nàng… thế nhưng có thể cảm nhận được vị thuốc ở trong bát cháo này… điều này…có phải nàng vẫn có thể xem được bệnh cho người khác?

Ý nghĩ vừa toát ra, An Bình liền không giấu được mừng rỡ. Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm thị một cái rồi giả vờ làm nũng mà tựa vào lòng bà. Sau đó cầm cổ tay Thẩm thị lên vờ vuốt vuốt.

“Thật sự (?)…”

An Bình thở ra một hơi. Thật tốt quá, nàng có thể cảm nhận được mạch đập, có thể lý giải được nhịp mạch. Nói vậy.. dù nàng đã chết nhưng vẫn có thể giữ lại được sở học mà sư phụ đã dạy nàng, nó không rời bỏ nàng, y thuật… nàng vẫn còn thông hiểu như kiếp trước!

An Bình vui mừng tới muốn khóc. Nàng vùi sâu vào lòng Thẩm thị, nàng muốn âm thầm chia sẻ niềm vui này với mẹ của mình.

Thẩm thị thấy bộ dạng của An Bình như vậy thì phì cười. Bà vỗ vỗ lưng An Bình sủng nịnh nói:

“Con xem, đã lớn rồi còn làm nũng với mẹ. Mau ăn cháo nào, nếu không để nguội sẽ mất tác dụng của dược đấy”

An Bình tươi cười ngẩng đầu, nàng lùi lại phía sau một chút rồi há miệng đợi Thẩm thị đút cháo.

“Kẽo kẹt!….”

Lúc này bên ngoài có tiếng mở cửa vọng vào, chờ một lát An Bình liền nhìn thấy một nam nhân tuổi khoảng gần ba mươi đang nhanh nhẹn đi vào. Phía sau người nam nhân đó là hai đứa trẻ, một đứa khoảng chừng tám chín tuổi, còn một đứa chừng ba bốn tuổi.

Người nam nhân đó là An Thành cha của An Bình, còn phía sau hai đứa trẻ kia là An Du và An Dật, là đại ca cùng tiểu đệ của nàng.

An Thành thân hình cao lớn cường trán. Trên thân là một bộ trang phục thô sơ màu xám bạc. An Thành đi vào, thấy An Bình đã tỉnh liền nở nụ cười sủng nịnh với nàng.

“An Bình tỉnh rồi, có còn chỗ nào không khỏe không?” An Thành vừa nói vừa rót chung trà để uống. Uống trà xong ông liền lấy trong ngực ra một gói giấy chuyển tới trước mặt An Bình.

“Cha lúc nãy có ra ngoài một chuyến, thấy món bánh đậu này rất ngon nên mua về một ít, Con giữ lấy khi nào buồn miệng thì ăn.”

Nhìn thấy người cha kiếp này của mình, An Bình bỗng cảm thấy sống mũi cay cay. Giơ tay nhận gói bánh từ tay An Thành, An Bình hiếm khi nở nụ cười thật sự.

Lúc này đại ca của An Bình, An Du cũng cười nói:

“Muội muội, hồi sáng ca đi qua viện của Tam tiểu thư, nghe nói Tam tiểu thư đã phạt hèo mấy người xô muội xuống hồ đấy. Phạt tới năm mươi hèo. Lần này bọn họ chắc chắn sẽ không dám tìm muội gây khó dễ nữa.”

An Bình nghe xong thì khẽ nhíu mày. Nàng nhớ kiếp trước hình như cũng là giống hiện tại, Nàng bị một nhóm nha hoàn tính kế rồi xô nàng xuống hồ nước. Sau đó nàng bị bệnh rất nặng. Đợi đến khi gần khỏi thì cũng nhận được tin Tam tiểu thư vì nàng mà phạt trượng những nha hoàn kia. Chính là trong số nha hoàn đó có một người tên là Tiểu Mật, Tiểu Mật sau khi bị phạt hèo xong thì bị bệnh nặng không qua khỏi. Mà Tiểu Mật có một tỷ tỷ tên Tiểu Nhã cũng là nha hoàn trong phủ. Tiểu Nhã sau khi biết tiểu muội của nàng vì bị Tam tiểu thư phạt trượng tới mất mạng thì sinh thù hận với Tam tiểu thư. Sau lại Tiểu Nhã đi theo Nhị tiểu thư rồi tính kế Tam tiểu thư làm cuộc sống Tam tiểu thư sau này qua rất khổ.

An Bình thở dài, chuyện này một phần cũng do nàng. Kiếp trước nàng rất vô tư, bởi vì xuyên không từ hiện đại đến, rồi luôn cho rằng bản thân là đặc biệt hơn người, vì thế cách xử sự luôn mang theo một cổ tự cao tự đại. Vì vậy mới mang tới cho mình không ít phiền toái. Chẳng những vậy còn ảnh hưởng tới người xung quanh mình, nhất là vị Tam tiểu thư này.

Là vì nàng huyên thuyên cái gì bình đẳng cái gì quyền lợi, vậy nên Tam tiểu thư mới giữ vững ý nghĩ sau này khi thành gia sẽ không cho phép tướng công nàng lập thiếp. Kết quả khi đó, khắp kinh thành đều nói Tam tiểu thư là một đố phụ. Phu quân của Tam tiểu thư cũng vì vậy mà chán ghét nàng. Cuộc sống của Tam tiểu thư về sau thật sự….

“Haizzzzzz…..”

An Bình thở dài, nàng kiếp trước tới gần cuối đời mới lĩnh ngộ ra thái độ không đúng của mình. Có lẽ là do nàng của kiếp trước mắc phải nhiều sai lầm, cho nên ông trời mới để nàng sống lại mà sửa chữa.

“An Bình, muội làm sao vậy?”

Đại ca của An Bình, An Du thấy nàng một bộ dạng suy tư thì lớn tiếng gọi.

An Bình chớp mắt. Nàng vội trưng ra nụ cười ngây ngô của con nít nói:

“Muội đâu có làm sao đâu, tại muội nghĩ đến tam tiểu thư đã trách tội mấy nhỏ nha hoàn kia, vậy về sau chắc chắn không ai dám tìm muội gây sự nữa”

Thẩm thị nghe thế liền nở nụ cười, sau đó gõ nhẹ lên trán An Bình một cái mắng yêu:

“Được rồi, con là quỷ tinh linh, sau này sẽ không ai dám tìm con gây sự nữa”

An Thành cũng cười cười, nhìn ngoài trời một cái ông gật đầu nói:

“Được rồi, con bây giờ nghỉ ngơi thêm cho khỏe, tối nay cha được nghỉ sẽ nấu cháo sương muối cho con ăn” (cháo sương muối là cháo được nấu bằng gạo trắng đã phơi qua sương đêm. Hồi nhỏ mỗi lần mình bệnh thường được mẹ nấu cháo này cho ăn.)

An Thành nói xong liền chờ Thẩm thị đỡ An Bình nằm xuống giường rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài. An Du và An Dật cũng nháy mắt với An Bình một cái rồi đi theo.

Chờ mọi người rời đi, An Bình lại nằm đó hồi tưởng. Nếu ông trời đã cho nàng sống lại, vậy kiếp này nàng sẽ không muốn giống như kiếp trước, sẽ không ganh đua hay đòi hỏi cái gì. Nàng hiện tại chỉ muốn an an bình bình giống như cái tên của mình mà sống trên đời này. Không cầu danh lợi, chỉ cần làm một thường dân an ổn là được.