Cùng Chàng Tiêu Dao

Chương 10: An bình xuất bạc, an gia cảm động

Sự việc An Trung bị thương làm cho An Gia một phen điêu đứng. Vốn dĩ An Trung vì kiếm bạc nên mới lên rừng săn thú, hiện tại ông lại bị thương, không thể làm việc thì không nói, nhưng là mỗi ngày điều phải tốn tiền sắc thuốc. An Gia vốn đã không khá giả, hiện tại lại bị như vầy.

Ba bốn ngày nay, cụ An và bà Nồng cứ ngồi thở dài rười rượi. Cụ An nói, hay là bán một mẫu đất để có bạc mà thuốc men cho An Trung.

Đó là chuyện rối rắm của cụ An và bà Nồng, còn An Bình hiện tại cũng đang rất rối rắm. Bởi vì quỹ đạo của kiếp trước đã chệch khỏi tầm kiểm soát của nàng.

Kiếp trước chưa từng xảy ra tay nạn này, An Trung chưa từng bị thương như thế này, nhưng vì sao? Vì sao hiện tại An Trung lại bị thương? Chuyện này có liên quan gì tới việc nàng trùng sinh hay không?

Nhưng là… quỹ đạo thay đổi thì phải là nàng đã làm cái gì hoặc thay đổi cái gì có liên quan tới nó, nó mới phát sinh chuyện chứ. Đằng này, ngoại trừ nàng vẫn giữ thái độ ngoan ngoản và tình cảm một nhà của nàng đối với An Gia tốt hơn kiếp trước thì hình như không có gì thay đổi lớn, sẽ không đến nỗi phát sinh sự tình như vầy.

Chưa nói đến… đám người bịt mặt mà mấy người đại bá thuật lại rốt cuộc là ai? ở nơi này cách rất xa kinh thành, nên những tranh đấu lục đục gì đó chắc không phải chạy tới nơi này đi chứ?.

Bởi kiếp trước thường xuyên hành y cứu người, tất nhiên cũng có không ít người bị thương do đao kiến được An Bình cứu trị. Cho nên có nhiều vết thương khi nhìn vào liền có thể đoán được nó do vũ khí gì gây ra, là đao, kiếm, gậy, côn và vết thương do tay chân ẩu đả.

Những vết thương trên người An Trung ngày đó gần giống như vết thương đao kiếm do những người sát thủ làm hơn, bởi vì vết thương sắt bén, độ cắt của từng vết thương vừa nhanh vừa dứt khoát.

Nhưng hình như họ không có ý muốn giết người. Bởi vì… Mấy người An Trung là dân thường, trên người ngoại trừ có sức hơn người thường một chút thì không có một chiêu võ phòng thân nào. Nhưng lấy tốc độ và độ dứt khoát trên miệng viết thương của An Trung. Chỉ cần đám người kia muốn liền chỉ cần một nhát đã có thể đưa mấy người An Trung về trời rồi. Cho nên nói… đám người bịt mặt kia là không có ý định muốn lấy mạng của mấy người An Trung, mà là cố tình làm như vậy.

Mà bọn chúng làm như vậy để làm gì? An Bình tự hỏi.

Bọn họ cũng không phải là những tên biến thái thích nhìn người ta quằng quại trong sợ hãi trước khi chết. Cho nên nói… là bọn chúng cố tình muốn kéo dài thời gian? Hoặc là…

Đúng rồi, Đại bá nói, khi đó giữa đường có một người nhảy ra cứu đám người đại bá… Mà khi người kia vừa nhảy ra thì đám người bịt mặt kia liền bao vây lại người mới nhảy ra, không còn đuổi theo chém giết mấy người đại bá nữa.

Nghĩ tới đây, An Bình liền bắt được một câu giải đáp. Có lẽ đám người bịt mặt tấn công mấy người đại bá là vì muốn dẫ dụ cái người kia ra. Bởi vậy nên mới không một đao chém chế mấy người đại bá, mà cố tính rượt đuổi đánh chém…

Nghĩ tới đây An Bình liền vỗ vỗ cái trán. Được rồi, những chuyện suy đoán thế này thật sự rất mệt óc. Nếu như bọn người kia không phải thổ phỉ cướp bóc hay là muốn tìm người trả thù thì được rồi. Nàng chỉ sợ họ là thổ phỉ, nếu họ là thổ phỉ thì từ nay về sau những thôn trấn lân cận khu rừng sẽ phải mệt đây.

“Bình Nhi, làm gì mà ngồi thơ thẫn vậy?”

Thẩm thị từ phía sau bước tới, trên tay đang cầm một cái nồi, có vẻ là đem đồ ăn lên cho phòng lớn. Thấy Thẩm thị, An Bình nở nụ cười:

“Mẹ, người đem đồ ăn cho nhà đại bá hả?”

Thẩm Thị gật đầu, xong ánh mắt nhìn An Bình giống như muốn nói cái gì.

An Bình nghiên đầu, “Mẹ, có gì mẹ cứ nói đi. Chúng ta là người một nhà mà, không cần câu nệ như vậy a…” An Bình cố tình dùng giọng nói bỡn cợt.

Thẫm thị thấy An Bình như vậy liền cười cười. Xong, bà đi tới gần An Bình, ngồi xuống bên cạnh nàng nhỏ giọng nói:

“Bình nhi, mẹ…” Thẩm thị hơi do dự “Bình nhi, chúng ta là An gia, tuy rằng không phải ở chung nhưng cũng là người nhà họ An. Cho nên… Bình nhi, nhà đại bá đang khó khăn, hiện tại đại bá của con mỗi ngày đều phải uống thuốc, này…thật sự rất tốn kém. Bình Nhi… con xem có thể hay không chúng ta trợ giúp nhà đại bá một chút?”

Thẩm Thị nói xong liền mang theo ánh mắt mang bất an nhìn An Bình. Đối với bà, bạc của con gái thì chính là của nàng, cho dù bà làm mẹ nhưng cũng không được phép mơ tưởng tới. Nhưng hiện tại… Mỗi ngày bà nhìn thấy chồng cứ mặt ủ mày chau, ánh mắt khi nhìn con gái cứ như muốn nói lại không dám nói. Làm vợ chồng mấy mươi năm, vừa nhìn biểu hiện của chồng bà liền đoán được. Là chồng bà ngại cùng con gái mở miệng xin bạc đi.

Chồng bà là nam nhân, bảo hắn vác mặt đi xin xỏ của con cái đúng là làm khó hắn. Nhưng bà thì khác, bà là mẹ nàng, với lại, con gái tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện. Bà tin chỉ cần bà nói con gái nhất định sẽ đồng ý.

Nghe Thẩm Thị nói, lại nhìn thấy biểu cảm lo lắng của bà. An Bình nở nụ cười. Làm nàng còn tưởng chuyện gì quan trọng đâu.

“Mẹ, chúng ta là người một nhà, giúp đỡ đại bá là chuyện nên làm. Con cũng đang có ý định đem bạc đưa cho cha để cha đem cho đại bá đấy. Con nghĩ, những lúc thế này chúng ta cần phải bao bọc lẫn nhau. Mẹ… số bạc kia tuy nói là của con, nhưng con là con của cha mẹ, cho nên bạc của con thì cũng như của cha mẹ. Cho nên…” An Bình nói thêm:

“Mẹ, từ nay về sau, nếu có cần gì thì cứ nói với con, chúng ta là người nhà, không cần phải gò bó hay câu nệ như người ngoài vậy. Mẹ, con là con gái của cha mẹ, cho nên hai ngài có việc thì cứ việc sai bảo con. Trừ việc gã con ra ngoài, những việc khác con đều nghe theo cha mẹ sắp đặt.”

Nghe An Bình nói Thẫm thị vừa buồn cười vừa cảm động. Trong lòng cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Đúng vậy, tuy An Bình là con gái bà, tuy rằng bà cũng rất yêu thương nàng. Nhưng vợ chồng bà đối với nàng luôn mang theo một chút khoảng cách. Khi nói chuyện với nàng vợ chồng bà luôn phải suy nghĩ đắng đo, vì sợ nói lỡ ra câu gì không đúng sẽ làm con gái phật ý. Cho nên, có nhiều lúc tuy thương nàng nhưng vợ chồng bà không có đối với nàng như hai đứa con An Du và An Dật. Thậm chí còn không dám mở miệng mắng nàng.

Hiện tại nghe con gái nói như vậy, bà mới chợt phát hiện ra, từ trước giờ bà cứ luôn miệng nói thương nàng, nhưng dường như nếu so với An Du và An Dật thì bà đối với nàng luôn mang theo khách sáo. Con gái nhỏ là người nhạy cảm, có lẽ nàng cũng cảm nhận được. Nếu không hôm nay nàng sẽ không nói như vậy.

Mà lúc này ở cánh cửa sổ phía trong nhà cách một bức tường với An Bình, An Thành cũng đang ngơ ngẩn ngồi trong đấy, tâm trạng so với Thẩm thị cũng không khác hơn là bao.

….

Lúc An Thành cầm năm mươi lượng bạc cho một nhà An Trung thì người của đại phòng và phòng lớn rất bất ngờ, vừa mừng rỡ kích động lại vừa cảm động.

Bà Nồng nhào tới ôm An Thành, luôn miệng nói đứa con ngoan của mẹ. Cụ An thì khoé mắt rưng rưng, nhưng là giọt nước mắt vui mừng và mãn nguyện. Làm cha, chỉ mong sau con cái sống bình yên an ổn, kế tiếp chính là anh em huynh đệ hoà thuận với nhau. Nhìn tình cảm của đại phòng và nhị phòng, Cụ An cảm thấy, hiện tại dù ông có chết cũng yên tâm nhắm mắt.

Còn một nhà đại phòng thì khóc oà lên, nhất là Đại bá mẫu Trần thị. Bà ta nữa ngồi nữa quỳ ôm chặt chân Thẩm Thị, vừa kích động vừa mừng rỡ luôn miệng nói cảm ơn, còn nói sau khi An Trung khoẻ lại sẽ đi làm kiếm tiền để trả cho tam phòng.

Thẩm thị nghe thấy thế liền ngồi xuống đỡ bà đứng lên, Thẩm Thị nói ‘đây là muốn góp phần giúp đỡ người nhà, cũng không cần gấp gáp trả lại.’

Mấy người An Gia nghe Thẩm thị nói xong thì âm thầm gật đầu, nhất là Cụ An và bà Nồng, hai người cảm thấy người con dâu này của mình đúng thật là không sai. Chợt, bà Nồng lên tiếng hỏi:

“Các con… là từ đâu có được số bạc này?”

An Thành vẫn còn do dự chưa biết phải nói thế nào thì An Bình đã mở miệng nói:

“Ông nội, bà nội, số bạc này là do cha con đem ngọc bội được thưởng khi ở kinh thành đem bán đó. Cái Ngọc Bội đó rất đẹp và quý giá. Lúc trước cha nói sẽ để lại sau này truyền cho con cho cháu. Nhưng mấy ngày nay thấy đại bá không có bạc mua thuốc, cho nên cha liền bàn với mẹ đem cái ngọc bội đi bán. Cha nói Ngọc bội tuy đẹp nhưng cũng chỉ là vật chết, còn đại bá chính là đại ca của cha, cha không thể đứng im nhìn đại bá khổ sở. Ông nội, thật sự không ngờ a, ngọc bội kia nhưng bán được gần hai trăm lượng lận nha, thật là nhiều bạc…” An Bình giả vờ dùng giọng nói kinh ngạc của trẻ nhỏ để tường thuật lại.

An Bình biết, nếu cứ nói dối hoài sẽ không tốt, nhưng là, nếu lời nói dối không hại tới ai, lại mang theo ý tốt thì có lẽ sẽ không sao. Huống hồ, xét theo tâm lý lúc này của người họ An, nếu nàng nói thật có khi lại bị phản tác dụng.

Bởi nếu làm họ biết trong nhà nàng từ trước tới nay đều có bạc, họ sẽ liền sinh ra mâu thuẫn và gúc mắc với nhà nàng. Họ sẽ nghĩ đến một nhà nàng đã có nhiều bạc như vậy, thế nhưng thời gian qua vẫn giấu kín mà không chịu lòi ra giúp huynh đệ cha mẹ. Lại để cho đại bá nàng đi lên rừng săn thú, đến nỗi bị thương như hiện tại. Có khi họ còn quy những xui xẻo mà địa bá gặp phải lên nhà của nàng. Kia nhưng tuyệt đối có hại. không lợi. Cho nên mới nói, đôi lúc nói dối mà không hại người, lại có thể xoa dịu người khác, có thể mang tiếng tốt về cho mình thì nói dối không có tội.

Lại nói, cái chuyện này An Bình cũng đã cùng với cả nhà bàn bạc xong rồi. Nhưng bởi vì An Thành không quen nói dối trước mặt cha mẹ mình, cho nên lúc nãy An Bình mới mở miệng giúp ông giải vây.

Mà An Bình tính toán quả không sai, thật ra khi bà Nồng hỏi ra câu kia thì trong lòng bà cũng đã nghi ngờ, cũng có một chút gúc mắt. Trong mắt của Trần thị lúc đó cũng loé lên một cái. Nhưng là…. Khi nghe An Bình giải thích xong, người một nhà khi nhìn về An Thành và Thẫm thị chính là ánh mắt cảm động và cảm kích… còn có bắt đầu dần dần hiện lên một tia tình cảm chân thành của người một nhà.

Cũng nhờ chuyện An Bình bịa ra, cho nên mọi người càng đối với một nhà An Bình sinh ra cảm kích. Cụ An trước giờ vẫn cứ lo lắng, ông sợ đứa con thứ ba này của mình sẽ có mâu thuẫn gúc mắt với ông, bởi vì ông đã đem nó đi bán.

Nhưng là hiện tại… cụ An thở phào một hơi, thật may mắn đứa con này không có gúc mắt gì cả, mà ngược lại, so với huynh đệ nhà khác thì hắn lại càng biết yêu thương và quý trọng người nhà. Cụ An cuối cùng cũng thở dài an tâm.

Mà cái người đang nằm hôn mê trên giường khoé mắt cũng động động, chỉ cần quan sát kỹ liền biết được ông đã tỉnh nãy giờ, chỉ là  ông vẫn giả vờ hôn mê thôi. Cũng vì thế ông mới nghe được hết những lời mà mọi người nói. Cho nên trong lòng ông lúc này cũng nổi lên một tia cảm động.