Cùng Bá Đạo Thiếu Gia Hàng Ngày Ở Chung

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Cảnh Luật mở mắt, việc đầu tiên chính là ấn nút khởi động notebook, sau đó mới ngáp một cái đi rửa mặt.

Nhà trọ có tất cả hai phòng tắm, một cái trong phòng chủ nhà, Cố Cảnh Luật cùng Đỗ Vũ Ninh dùng chung một cái khác.

Vào phòng tắm, Đỗ Vũ Ninh đang đứng đánh răng vừa lúc phun ngụm nước súc miệng cuối cùng, yếu ớt chào hỏi Cố Cảnh Luật: “Chào buổi sáng.”

Cố Cảnh Luật nhìn cô một cái, “Nhìn cô cứ như đến tháng ấy.”

Đỗ Vũ Ninh cười khổ: “Đêm qua tôi say rượu nhá.” Nói xong, cô đột nhiên nhớ tới gì đó, khẩn trương hỏi: “Tôi uống say không có làm ra chuyện gì kì quái chứ?”

Sắc mặt Cố Cảnh Luật trở nên có phần khó coi: “Cô thì không làm gì hết, nhưng người kia…”

“Người nào?”

Cố Cảnh Luật liếc mắt về phía cửa, tiến đến gần Đỗ Vũ Ninh nhỏ giọng: “Cô có cảm thấy thằng cha kia không được bình thường không?”

“Ai cơ?”

“Nhan Vũ.”

Đỗ Vũ Ninh kinh ngạc: “Tôi á? Tôi thấy anh ấy bình thường mà.”

Cố Cảnh Luật ra vẻ thần bí, “Nói cho cô biết, lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta giống như thằng đần vậy đó, nhìn thấy tôi liền như chó cái động dục nhìn thấy chó đực vậy…”

Đỗ Vũ Ninh mặt đầy hắc tuyến: Soái ca, không phải cậu đang tự chửi mình luôn đó chứ?

“Sau đó, anh ta một mực tôn sùng tôi là ‘Nam thần’! Ờ thì, cái này cũng có thể hiểu được, ai bảo mị lực của tôi lớn thế làm gì.” Cố Cảnh Luật tận lực không để mặt mình trở nên quá mức đắc ý.

“…”

“Nhưng là, đêm qua anh ta lại…”

“Hai người đang làm gì vậy?” Nhan Vũ thở phì phò xuất hiện trước cửa. Mới sáng ra đã thấy nam thần cùng nữ chủ kề tai thì thầm to nhỏ thử hỏi không cáu sao được!

Hai người liếc nhau, Cố Cảnh Luật nhét bàn chải vào miệng chuyên tâm đánh răng, Đỗ Vũ Ninh mất tự nhiên cười cười: “Em phải đến trường đây, tối gặp sau nhé.”

Cố Cảnh Luật rửa mặt xong, ngậm một miếng bánh mì trở lại phòng lên mạng. Đại khái là xem vài trang web đăng tin cho thuê nhà trọ, phát hiện mình có thể dùng ít tiền như vậy thuê một căn nhà có bốn phòng ngủ hai phòng khách, một nhà bếp cùng hai phòng tắm ở nội thành quả thực chính là kì tích, Cố Cảnh Luật đột nhiên cảm thấy cũng không phải không thể nhịn Nhan Vũ. Có điều, làm hắn sốt ruột là một người đàn ông gần 30 như Nhan Vũ lại ngày ngày ru rú ở nhà, cũng không đi làm, thế không phải giống như hắn thường xuyên cùng một tên có bệnh xà tinh (1)sống chung một nhà phần lớn thời gian sao.

Cố Cảnh Luật buồn bực hồi lâu, quyết định ổn định tâm tình một chút, nhưng là vừa mở game ra, mạng đứt cái phựt.

Kiểm tra thấy không phải máy tính có vấn đề, Cố Cảnh Luật tức thì nổi giận: Anh giả ngây giả dại quấy rầy nam thần tôi đều nhịn, cơ mà mịa nó cư nhiên lại dám cắt mạng của thằng này?!

Cố Cảnh Luật một thân lệ khí ra khỏi phòng, phát hiện Nhan Vũ không có trong phòng khách, liền thở phì phì đá cửa phòng anh.

“Ra đây! Tôi cam đoan không đánh chết anh!”

Kẹt một tiếng, cửa phòng không mở, nhưng thật ra cạnh cửa đã mở rồi. Nhan Vũ trong tay ôm ba bốn cái hộp giấy, nhìn bộ dạng tức giận của Cố Cảnh Luật, trước tiên đóng cửa sau đó mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Bốn phòng mỗi người một phòng, kế tiếp chính là phòng sách của Nhan Vũ —— Cố Cảnh Luật cho là như vậy.

“Đứt. Mạng!!” Cố Cảnh Luật nghiến răng nghiến lợi đáp.

“Tôi biết.” Nhan Vũ mặt đau khổ, “Phải đóng tiền internet.”

Cố Cảnh Luật gầm lên: “Thì mau đi đóng đi chứ còn gì nữa!”

“Tôi cũng muốn lắm, nhưng không có tiền.”

“Tí tẹo tiền ấy cũng không có?!” Cố Cảnh Luật khiếp sợ đáp, “Chưa đến 100 đồng mỗi tháng chứ mấy!”

“Tôi nghèo rớt mồng tơi, tiền chỉ vừa đủ sống, chỗ dư không phải trả tiền thuốc men cho cậu hết rồi sao.” Nhan Vũ ủy khuất, “Cậu còn chưa trả lại tôi.”

“…”

“Còn nữa, tiền thuê nhà cũng chưa đưa.”

Cố Cảnh Luật hơi xấu hổ, ngoài miệng lại vẫn không chịu thua, “Hừ, tôi có nói không trả anh chưa, chẳng qua quên mất.”

Nhan Vũ mặt mày hớn hở, “Vậy giờ cậu nhớ ra chưa?”

Cố Cảnh Luật khó chịu đáp: “Không phải anh nói tôi là nam thần của anh sao? Tốn chút tiền cho nam thần thôi cũng lằng nhằng, dối trá!”

Nhan Vũ kêu thảm thiết: “Nam thần đáng hâm mộ thật đó, nhưng mạng sống quan trọng hơn! Tôi mà chết đói thì lấy gì đi yêu cậu hả nam thần!”

“Rồi rồi.” Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn đáp, “Thôi giùm cái đi! Lại đây, tôi đưa tiền cho anh.”

Nhan Vũ thỏa mãn đi theo Cố Cảnh Luật vào phòng hắn. Cố Cảnh Luật lấy ví, mở ra nhìn thoáng qua, mặt nhất thời đen lại.

Nhan Vũ đứng bên cạnh đương nhiên cũng thấy được tình trạng trong ví, tuy rằng anh không nhìn thấy mấy tờ hồng hồng in mặt bác Mao (2), nhưng lại thấy một đống thẻ tín dụng —— vầy là quá được rồi! Nam thần quả nhiên đáng mặt cao phú soái nha, làm gì có anh đẹp trai giàu có nào tích trữ một đống bác Mao khắp nơi khoe khoang, bọn họ đều là phong độ đưa thẻ cho nữ chủ, “Quẹt thoải mái!” Emma, lời nói giản dị chẳng cần mông má gì sất này trong lòng Nhan Vũ đúng là lời tâm tình đẹp nhất mà.

Cố Cảnh Luật liếc thoáng qua khuôn mặt đầy chờ mong của Nhan Vũ, thanh thanh cổ họng, “Cái này…”

“Tài khoản ngân hàng của tôi là 62122…”

Cố Cảnh Luật rút toàn bộ tiền lẻ trong ví ra, đưa chiếc ví rỗng tuếch cho Nhan Vũ, “Cho anh.”

Mặt Nhan Vũ đần ra.

Cố Cảnh Luật nói như thể đó là điều vô cùng hợp tình hợp lý: “Ví này tôi mua mất 8 ngàn còn chưa được một tháng đâu, giờ chiết khấu 20% bán lại cho anh, coi như tiền nhà cùng thuốc men của tôi.”

“…” Đây là lần đầu tiên Nhan Vũ tiếp xúc với thứ xa xỉ như vậy, năm nào anh cũng chỉ có thể lặng lẽ đứng ngoài mấy cửa hàng bán đồ hiệu chiêm ngưỡng một chút. Nhan Vũ cẩn thận quan sát chiếc ví của cậu trai kia, cuối cùng đưa ra kết luận: Ngoài việc cảm giác khi sờ vào rất tuyệt ra thì chả khác đếch gì loại 80 nguyên một cái.

Nhan Vũ bất đắc dĩ: “Tôi cần cái ví đắt như vậy làm gì?”

“Ví tiền thì đương nhiên dùng để đựng tiền rồi!”

“Làm gì có tiền mà đựng!”

“Thì đem bán đi!”

“Làm quái gì có nhiều đứa ngu dùng số tiền có thể mua cả cái máy tính đi mua một cái ví thế!”

Sắc mặt Cố Cảnh Luật càng khó coi hơn.

Nhan Vũ ý thức được chính mình trong lúc vô ý đã mắng nam thần, vội vàng nói: “Tôi không cần ví, cậu cứ đưa tiền cho tôi đi. Không phải cậu có nhiều thẻ như vậy sao?”

“Bị khóa hết rồi.” Cố Cảnh Luật ủ rũ.

Nhan Vũ bấy giờ mới nhớ ra, vị đại thiếu gia này chính là làm loạn ở nhà một trận sau đó trốn đi, không có tiền là điều hiển nhiên.

Nhan Vũ thở dài, “Được rồi, trước mắt ví này tôi cầm, đăng lên mạng xem có bán được không.”

Cố Cảnh Luật nhìn hộp giấy trên tay Nhan Vũ, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Anh mở shop trên mạng?”

“Ừ.”

“Bán gì vậy?” Cố Cảnh Luật có tí tò mò.

“Hự, chính là cái này, cái kia thôi.” Nhan Vũ ánh mắt né tránh.

“Rốt cuộc là cái gì?”

Nhan Vũ nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Trước hết phải chụp ảnh cái ví đã!” Nhan Vũ lôi ra một cái máy ảnh “đã có tuổi”, chụp mấy tấm.

Nhan Vũ đột nhiên nảy ra một ý, thừa dịp Cố Cảnh Luật không chú ý, nhanh nhẹn chụp trộm mấy tấm của hắn. Chậc chậc, không hổ là nam chủ tiểu thuyết ngôn tình, tùy tiện làm vài hành động cũng đẹp hơn cái ví 8 ngàn kia! Khoan khoan, không đúng, ví tiền làm sao so được với nam thần? Phải nói là nam thần so với người mẫu trên tạp chí còn đẹp hơn nhiều mới đúng.

Nhan Vũ chụp xong, vui rạo rực ôm hộp ra ngoài. Chỉ cần gửi cho khách hàng 4 kg hàng này là có tiền đóng phí internet rồi.

Nơi Nhan Vũ thường dùng là điểm chuyển phát nhanh trong khu, anh vừa xem ảnh chụp nam thần vừa đi đến điểm chuyển phát. Đột nhiên, khóe mắt Nhan Vũ chạm phải một dáng người quen thuộc, anh liền giống như trước vui vẻ chào hỏi: “Ê, Tiểu Lục Quân.” (3)

Không ngờ tới người kia run bắn lên, sau đó lập tức bỏ chạy trối chết.

Nhan Vũ dù không hiểu gì vẫn theo bản năng đuổi theo, “Tiểu Lục?! Cậu chạy đâu đấy! Chờ tôi một chút…Tiểu Lục? Lục Khê!”

Không biết cái đứa đáng chém vạn đao, không hề có ý thức công cộng nào ở trên đường ném một cái vỏ chuối, và thế là Nhan Vũ rất may mắn trúng thưởng.

“Vãi…” Chữ “Chưởng” phía sau còn chưa nói ra miệng, Nhan Vũ đã oanh liệt ngã úp mặt xuống đất.

Lục Khê dừng bước, đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn chạy về đỡ Nhan Vũ xòe đến ngu người (4) đứng lên.

Nhan Vũ ngã sưng cả cằm, nhịn không được nổi điên: “Cậu bị cái gì thế hả!”

Đồng chí chuyển phát nhanh Lục Khê là một chàng trai dương quang điển hình, nói phũ hơn tí, chính là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Giờ phút này mặt Lục Khê đỏ tưng bừng, ánh mắt cơ hồ không dám nhìn thẳng Nhan Vũ.

“Rốt cuộc là làm sao!”

Lục Khê ngẩng mạnh đầu, dường như hạ quyết tâm rất lớn, bộ dáng cậu ta làm Nhan Vũ không khỏi nhớ tới mấy em gái cư tê trong manga. (5)

“Tuy rằng Nhan tiên sinh anh rất đáng yêu, nhưng tôi không thể cong được! Tuyệt đối không thể!”

Chú thích

(1) Ngôn ngữ mạng TQ, nghĩa là bị bệnh thần kinh ↑

(2) Tờ 100 Nhân dân tệ, chính là tờ này ↑



(3) Cách gọi giữa bạn bè dành riêng cho nam giới, ở đây có thể hiểu là “Anh Tiểu Lục.” ↑

(4) Nguyên văn là <七荤八素 qī="" hūn="" bā="" sù=""> Thất tuân bát tố. Tục ngữ của TQ, thường dùng để chỉ tình trạng đầu óc rối loạn, hồ đồ hoặc mê muội, không tỉnh táo ↑

(5) Nguyên văn ở đây tác giả dùng chữ “Q” đọc giống như “kute”, nghĩa là gì thì ai cũng hiểu rồi ha ↑