Cùng Bá Đạo Thiếu Gia Hàng Ngày Ở Chung

Chương 10

Nhan Vũ ném di động, cam chịu thả người xuống giường, lại lăn lăn vài vòng, nghĩ đến mình làm ra chuyện không biết tiết tháo như vậy, cho dù là bản thân, cũng xấu hổ không chịu nổi. Anh lấy chăn che mặt, ở trong lòng kêu gào thảm thiết: Đù móa anh đã làm thần mã (1) nam thần! Tuy rằng độ hảo cảm tăng lên nhưng anh rất bất an đó được không?! Đúng là anh rất thích ăn Oreo, nhưng liếm liếm ăn ăn thần mã, quả thực chính là nhục nhã PLAY có biết không hả!

Lúc cửa bị gõ vang, Nhan Vũ mới từ trong hấp hối ngồi dậy, “Ai vậy?”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm không kiên nhẫn, “Là tôi. Anh ngủ gần 15 tiếng rồi đó, tôi đến xác nhận xem anh còn sống không hay ngỏm luôn rồi.”

“…Ồ.”

Vài giây im lặng trôi qua, Cố Cảnh Luật tức giận nói: “Ồ cái đầu anh á, còn không mau mở cửa cho tôi!”

Nhan Vũ ở trên giường giãy dụa một chốc, cũng cố không để tâm đến bộ dạng mới tỉnh dậy sau cơn say mèm, vội vàng mở cửa cho nam thần.

Biểu tình Cố Cảnh Luật lúc nhìn thấy Nhan Vũ có thể nói là tương đối vi diệu, Nhan Vũ bị hắn nhìn thì trong lòng sợ hãi, ngượng ngùng nói: “Đêm qua…Là cậu giúp tôi thay áo ngủ?”

“Ờ.”

“Ầy, cám ơn cậu.”

“Khỏi cần cảm ơn, đêm qua anh vừa vào nhà đã li vơ phun một đống, thức ăn trong dạ dày cũng bị anh ói hết thành bãi chiến tranh hóa học, cởi quần áo anh là bản năng sinh tồn của tôi.”

“Xin lỗi.” Nhan Vũ mặt đỏ lừ, quan sát vẻ mặt Cố Cảnh Luật, thật cẩn thận hỏi: “Tôi hôm qua ngoại trừ ói ra thì có làm gì không?”

Cố Cảnh Luật nheo lại đôi mắt xinh đẹp, “Anh không biết xấu hổ hay sao còn hỏi?”

Nhan Vũ nuốt nước miếng một cái, “Tôi uống say mà.”

“Anh thực sự không nhớ gì hết?”

Nhan Vũ thử nhớ lại trong chốc lát, sau đó thành khẩn lắc lắc đầu.

“Anh không thấy cơ thể mình có gì đó không đúng sao?”

Nhan Vũ cúc hoa căng thẳng, “Tự cảm thấy được luôn à?”

Cố Cảnh Luật nhìn Nhan Vũ hơn nửa ngày, xác định anh không nhớ thật, bèn nói: “Hôm qua, lúc tôi dìu anh vào phòng, anh liền…” Cố Cảnh Luật ngừng lại, giống như tự hỏi phải biểu đạt hành vi quái dị của Nhan Vũ như thế nào.

Nhan Vũ ê cả mặt: “Cậu không cần nói nữa, tôi hiểu rồi. Nam thần, đó không phải chủ ý của tôi, cậu phải tin tôi! Là do tôi uống say thôiiiii!”

Cố Cảnh Luật nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Dù sao cũng tại tôi dìu không cẩn thận nữa, anh ngã một phát, cằm va xuống đất, rớt một cái răng. Anh không biết là hôm nay lúc nói chuyện sẽ bị hở sao?”

“…”

“Là răng nanh bên trong, không ảnh hưởng mỹ quan. Cơ mà, anh cũng làm gì có mỹ quan để mất cơ chứ.”

Nhan Vũ biểu tình như kiểu bị nghẹn chết đến nơi.

“Khụ khụ. Dù sao thì, anh gãy răng cũng có trách nhiệm của tôi. Nhưng trách nhiệm chủ yếu là tại anh! Đã không biết uống còn uống nhiều vậy bộ muốn chết hả?” Cố Cảnh Luật liếc trộm Nhan Vũ một cái, “Còn dám trưng bộ mặt đó ra với tôi!”

Nhan Vũ che miệng liên tục lắc đầu, “Không có! Làm sao tôi trách cậu được chứ nam thần!”

“Biết vậy là tốt.” Cố Cảnh Luật vừa lòng, nghênh ngang mà đi.

Nhan Vũ vọt vào phòng tắm kiểm tra răng mình trước gương, quả nhiên có một cái đã gãy. Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh mình ngã dập đầu rớt răng, miệng đầy máu là máu cười ngây ngô với nam thần, cả người không tốt lên nổi.

Nhưng anh vẫn rất ngạc nhiên, đến tột cùng là vì sao độ hảo cảm của nam thần với anh lại tăng lên 15? Là vì đụng rớt răng của anh nên áy náy, quyết định đối xử tốt một chút? Hay là vì vụ Oreo PLAY moe moe ngày hôm qua? E là ngoại trừ bản thân nam thần, không ai trả lời được vấn đề này.

Nhan Vũ mất cả ngày mới lấy lại tâm tình. Thừa dịp Đỗ Vũ Ninh chưa về, anh tiến đến cạnh nam thần đang lên mạng, hỏi: “Hôm qua cậu ra ngoài cùng Đỗ Vũ Ninh à?”

Cố Cảnh Luật chẳng buồn để ý “Ừm” một tiếng.

“Hai người đi đâu vậy?”

“Tôi mời cô ấy đi xem film.”

Xem film? Định Mệnh, cư nhiên ở sau lưng anh hẹn hò xem film? Còn không thể thoải mái đùa giỡn với nhau luôn hay sao?!

Nhan Vũ cẩn thận thăm dò: “Hai người không phải…”

Cố Cảnh Luật liếc mắt xem thường, “Trí tưởng tượng phong phú vừa thôi. Cô ấy giúp tôi tìm việc, tôi mời cô ấy xem film để cảm ơn thôi.”

Nhan Vũ nhẹ nhàng thở ra, “Gấp cái gì chứ?”

Cố Cảnh Luật bắt đầu nổi bão, “Anh quản còn rộng hơn đường băng sân bay đấy! Rảnh rỗi đến vậy à? Đến quấy rầy tôi làm gì? Mang cái miệng thiếu răng của anh cút khỏi phòng tôi đi.”

“Tôi…”

“Đi đi! Đi mau!”

Nhan Vũ xám xịt rời phòng nam thần. Có điều, cậu cho là không nói tôi biết, tôi sẽ không biết sao? Hừ, đúng là too young too simple.

Sau khi đọc Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung, Nhan Vũ đã biết đáp án câu hỏi.

Sau khi nam chủ trốn nhà, sinh hoạt luôn túng quẫn, nghe nói chỉ mang theo mấy ngàn tiền mặt, không quá một tháng đã hết sạch, sau đó hắn bán đi máy tính bảng mới dùng hơn nửa tháng, trong lúc đang suy nghĩ có nên bán nốt notebook không, nữ chủ giới thiệu cho hắn một công việc.

Nữ chủ trước đó làm thêm tại một tiệm trà sữa nhỏ gần trường học, bởi vì gần đây việc học tương đối bận, không thể làm tiếp được nữa, liền hỏi nam chủ có hứng thú không.

*

“Tôi mới không cần đến mấy chỗ đó bán rẻ tiếng cười!” Cố Cảnh Luật thở phì phò nói.

Đỗ Vũ Ninh kiên nhẫn khuyên bảo hắn: “Sao lại gọi là bán rẻ tiếng cười được, chỉ là muốn cậu niềm nở với khách hành một chút thôi. Cậu không thể sống dựa vào việc bán mấy thứ đồ cá nhân kia được, nếu không ngoan ngoãn về với cha mẹ, thì tìm một công việc duy trì cuộc sống chứ.”

Cố Cảnh Luật kháng nghị: “Nhưng đi vào đó cũng quá hạ giá!”

“Sao lại nghĩ vậy!” Đỗ Vũ Ninh nghiêm túc, “Công việc không phân sang hèn. Hơn nữa cửa tiệm đó cũng rất tốt, chủ cửa hàng là một đàn chị rất xinh đẹp, lương trả cũng không thấp, cậu làm ở đó ít nhất có thể trả tiền thuê nhà.”

Cố Cảnh Luật suy xét thật lâu sau, mới miễn cưỡng đáp: “Được rồi.”

Đỗ Vũ Ninh cười xoa xoa đầu Cố Cảnh Luật, “Ngoan ghê.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Cảnh Luật hơi đỏ lên, hắn gạt tay Đỗ Vũ Ninh, “Đừng động vào tôi.”

—— Đoạn trích Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung.

*

Tiệm trà sữa trong tiểu thuyết ngôn tình cùng film thần tượng lúc nào cũng là người một nhà với nữ chủ —— những lời này là thím nào nói thế, Nhan Vũ nhịn không được muốn tặng hoa cho thím ấy.

Nam chủ tới làm thêm tại tiệm trà sữa kia đương nhiên có nhiều thời gian ở cạnh nữ chủ hơn. Hai người cùng tới trường, cùng ngồi trên một chiếc xe đạp, nam chủ ngạo kiều bá đạo tuyên bố nữ chủ gần đây mập lên, không cho ngồi sau nữa, nữ chủ bị ức hiếp đành chở nam chủ tới trường —— Đệch, da mặt nam chủ cũng đủ dày.

Nhan Vũ xoắn vô cùng. Trên lý thuyết, anh hẳn là nên cản trở mọi sự kiện khiến tình cảm nam nữ chính thăng tiến, nhưng hiện tại nam thần xác thực cần một công việc nuôi sống chính mình, tới làm việc tại cửa hàng trà sữa so với thất nghiệp ở nhà vẫn tốt hơn chứ? Huống hồ nam thần đã nhận lời nữ chủ, với tính cách nam thần, khẳng định sẽ không vì Nhan Vũ độ hảo cảm chỉ có 15 phản đối mà nuốt lời.

Tóm lại, đối với chuyện nam chủ tới làm việc ở nơi gần trường nữ chủ, Nhan Vũ không có cách nào cản trở.

Nhưng, thế không có nghĩa là Nhan Vũ sẽ mặc kệ để cảm tình nam nữ chính cứ thế thăng tiến!

Hôm sau, Cố Cảnh Luật quả nhiên cùng Đỗ Vũ Ninh ra ngoài. Nhan Vũ đứng ở ban công nhìn đôi nam nữ kia xuất phát, khiến anh khó hiểu là, Cố Cảnh Luật không để Đỗ Vũ Ninh đèo hắn, mà tự giác đèo cô. Nhan Vũ đoán, có phải muốn nam thần bộc lộ ra tính ngạo kiều bá đạo cũng cần đạt tới một mức hảo cảm nhất định không?

Hai người đi rồi, Nhan Vũ mặc áo khoác, đội mũ quàng khăn ra ngoài, vẫy một chiếc taxi, đến trường Đỗ Vũ Ninh trước một bước.

Được rồi, anh thừa nhận hành vi của mình có tí giống stalker, nhưng anh thật sự lo lắng hai người kia có được không!

Nhan Vũ tìm được cửa hàng trà sữa kia thì tìm một góc khuất ngồi xuống, gọi một ly trà sữa, lẳng lặng chờ đợi.

Không quá lâu sau, Đỗ Vũ Ninh cùng Cố Cảnh Luật đi vào. Đỗ Vũ Ninh giới thiệu Cố Cảnh Luật cho đàn chị chủ cửa hàng, đàn chị mặt đầy hưng phấn, cầm tay Đỗ Vũ Ninh rú rít: “Vũ Ninh em đúng là đồng bọn tốt, cư nhiên lại tìm cho chị một nam thần! Tôi thấy nam thần cậu không cần làm gì hết, mỗi ngày ngồi trong cửa hàng là được rồi!”

Đỗ Vũ Ninh & Cố Cảnh Luật: “…”

Đỗ Vũ Ninh cùng đàn chị nói chuyện chốc lát rồi lên lớp, đàn chị cực kỳ nhiệt tình giới thiệu với Cố Cảnh Luật hạng mục công việc cần chú ý.

Nhan Vũ ở một bên quan sát. Mới một buổi sáng mà người đến gần Cố Cảnh Luật không ít, Cố Cảnh Luật vẫn duy trì dáng vẻ nam thần cao lãnh không thể động, điều này khiến Nhan Vũ rất vui.

Nữ chủ không ở đây, những người qua đường kia cũng không lọt được vào mắt nam thần, Nhan Vũ cũng hiểu mình không cần lo lắng. Anh kéo vành mũ, chuẩn bị chuồn.

Nhan Vũ biết cốt truyện kế tiếp, không liên quan đến nam chủ, chủ yếu là về tình cảm giữa nữ chủ với nam nhị. Nam nhị hẹn gặp bạn gái tại tiệm trà sữa này, còn nữ chủ đúng lúc tan học tới xem nam chủ.

*

“Minh Thành, chúng ta chia tay đi.”

Ô Minh Thành uống một ngụm cafe, thản nhiên nói: “Tại sao?”

Bạn gái cười khổ, “Anh lúc nào cũng thế, vô luận em nói gì, làm gì, anh đều rất ôn nhu, nhưng em cảm thấy là anh không hề quan tâm mới đúng.”

Ô Minh Thành trầm mặc chốc lát, “Anh quan tâm.”

Bạn gái lắc đầu, “Anh chỉ làm bộ quan tâm mà thôi. Minh Thành, anh đối với ai cũng tốt hết, em chẳng có gì đặc biệt, anh căn bản không phải em cũng không sao. Chia tay đi Minh Thành, em hy vọng anh có thể tìm thấy người mình thật sự để ý, thật sự yêu thương.” Bạn gái nói xong liền hôn lên trán Ô Minh Thành, “Tạm biệt, Minh Thành.”

Bạn gái đi rồi, Ô Minh Thành vẫn ngồi trên sofa không nhúc nhích, nhìn tách cafe nguội lạnh.

“Học trưởng? Anh sao vậy?”

Ngẩng đầu, ánh vào mắt là một khuôn mặt quan tâm. Ô Minh Thành cười cười, “Em không phải nghe thấy hết rồi à?”

Mặt Đỗ Vũ Ninh đỏ lên, “Em không nghe lén, chỉ là…Trong lúc vô tình nghe được.”

“Ừm, anh hiện tại là người đang thất tình, làm sao bây giờ, em sẽ an ủi anh à?” Ô Minh Thành cười nói.

Mặt Đỗ Vũ Ninh đầy thành thật, “Học trưởng, thất tình là chuyện trong cuộc đời mỗi người đều phải trải qua, anh hiện tại nên cảm thấy may mắn vì chỉ mất đi một người khách qua đường chứ không phải bạn bè hoặc người thân, nên quý trọng thứ đang có, đừng tiếp tục nhớ về tình cảm đã qua. Em tin là, mệnh trung chú định của anh đang ở trên thế giới này, anh nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi.”

Trong đôi mắt tĩnh lặng Ô Minh Thành gợn lên một chút kinh ngạc, y nhìn cô gái đơn thuần thiên chân trước mặt, nhịn không được nở một nụ cười thực sự.

—— Đã bao lâu rồi y chưa thực lòng mỉm cười như vậy.

—— Đoạn trích Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung.

*

Nhan Vũ cho rằng, việc bản thân muốn cướp nam chủ của nữ chủ, vẫn thật có lỗi với cô, cho nên để cô ấy ở bên nam nhị ôn nhu, còn mình ở bên nam thần, không phải đại vui mừng sao? Vì vậy, mấy chuyện làm tăng tình cảm của nữ chủ với nam nhị anh sẽ không cản trở đâu.

Nhan Vũ vừa mới ra khỏi tiệm trà sữa, chợt nghe thấy tiếng Đỗ Vũ Ninh: “Nhan Vũ?”

Hơ? Nữ chủ, cô không đi bồi dưỡng tình cảm với nam nhị lại ở đây nói chuyện với tôi làm gì.

Đỗ Vũ Ninh hỏi: “Sao anh lại đến trường em?”

Nhan Vũ mù mờ đáp: “Nghe nói trường cô phong cảnh đẹp lắm, tôi đến đi dạo.”

“Đúng vậy đúng vậy!” Đỗ Vũ Ninh hưng phấn, “Phong cảnh phía Đông trường em đẹp cực kỳ! Em dẫn anh đi xem nha?”

“Ớ?” Nhan Vũ mông lung.

“Đi nào đi nào!” Đỗ Vũ Ninh nhiệt tình kéo tay Nhan Vũ, đem Nhan Vũ còn chưa phản ứng kịp lôi đi.

Khoan khoan…Hình như chỗ nào đó có vấn đề?

Chú thích

(1) 神马/shén mǎ (Thần mã) đồng âm với từ 什么 |shenme/shenma| nghĩa là “Cái gì” ↑