Bọn họ đến Thành Nam, nơi Chúc Sơn Hải ở cùng chỗ với người phụ nữ kia.
Chúc Thanh Thần nửa tỉnh nửa say đứng ở đó, đi đường có chút liêu xiêu, khó hiểu nhìn Tiết Định.
"Anh đang làm gì vậy?"
Anh từ cửa hàng tiện lợi 24 giờ trong phố mua được một thùng coca, mở thùng, lấy từng lon coca xếp bên cạnh chân cô.
Coca xếp đầy đất, giống như chơi bowling.
Hai lon cuối cùng, anh nhét vào tay cô.
"Ném đi."
Chúc Thanh Thần không kịp phản ứng.
Anh cũng không nói nhiều, khom lưng, lấy hai lon trong tay cô, đứng vững, nhắm vào cửa sổ nhà bếp ném mạnh.
Choang!!!
Tiếng thủy tinh vỡ vụn, lon coca chính xác đã đập vỡ cửa sổ.
Chúc Thanh Thần há miệng, khiếp sợ đứng nhìn.
Anh quay đầu, cong miệng cười, "Thấy không? Cứ ném như vậy."
Anh cứ như thế bình tĩnh đứng đó, rõ ràng là vừa ném vỡ cửa sổ nhà người ta nhưng nét mặt lại cứ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Chúc Thanh Thần nhịn không được cười to thành tiếng, rồi cùng anh nhắm vào cửa sổ mà ném, sau đó lại thật nhanh lấy một lon khác dưới chân, từng lon từng lon liên tiếp ném vào trong.
Nhưng cô nhắm không chính xác, có ném cũng chỉ là ném đại.
Mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy đất, mái ngói trên nóc nhà cũng ào ào rơi xuống.
Trong phòng ngủ chợt sáng đèn, tiếng đàn ông chửi rủa ầm ĩ vang lên.
Bên ngoài ngôi nhà tiếng ném choang choang vẫn chưa ngừng.
Cho đến khi thấy có bóng người đang di chuyển qua cửa sổ, Tiết Định mới dừng lại, cầm lon coca trên tay, yên lặng đứng đó đợi Chúc Sơn Hải mở cửa.
Một giây sau, cửa mở.
Chúc Sơn Hải mặc đồ ngủ, hùng hổ đi ra ngoài, vừa mới ló đầu ra, Tiết Định liền cầm tay Chúc Thanh Thần, đặt lon coca vào trong tay cô rồi phủ bàn tay to lớn của anh lên tay cô, nắm chặt lấy.
Lon coca lạnh như băng nằm trong tay, bàn tay lại được bàn tay ấm áp khác che chở.
Chúc Thanh Thần căn bản không phản ứng kịp.
Bịch!
Lon coca đập lên vai Chúc Sơn Hải khiến ông ta hét lớn, đau muốn chết.
Tiết Định đã cố ý ném không chuẩn, chủ yếu chỉ là muốn trút giận, không có ý muốn lấy mạng người.
Trong chớp mắt, đôi nam nữ xuất hiện ở cửa, người phụ nữ hét lên báo động, người đàn ông cũng vội vã đuổi theo.
Tiết Định kéo Chúc Thanh Thần, "Chạy."
Không thể đánh nhau.
Cô uống nhiều rồi, nếu đánh nhau ắt sẽ thiệt thòi.
Vừa làm chuyện xấu xong, hai người không đầu không đuôi chạy như điên trong con ngõ nhỏ, phía sau là Chúc Sơn Hải thân thể không tốt, không thể đuổi kịp được.
Tiết Định cũng không phân rõ phương hướng, kéo cô chạy vào một con ngõ sâu. Tiếng bước chân chạy trên đường đá vang lên dồn dập, bịch bịch bịch, hòa cùng tiếng gió thổi phảng phất như tiếng gõ nhịp bài hát.
Vùng sông nước Giang Nam, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ, ánh sáng hồng hồng đỏ đỏ rọi sáng phía trước, dù không hẳn là con đường nhưng cũng làm lòng người ta sinh an ổn muốn trở về.
Đến khi cô chạy hết nổi rồi mới từ từ rút tay ra khỏi bàn tay anh, ngồi thụp xuống đất thở hổn hển.
"Không được, không được... tôi chạy hết nổi rồi."
Tiết Định quay đầu nhìn, ánh mắt hai người giao nhau, không có lý do cùng bật cười ha hả.
Anh đứng im, khom lưng khôi phục hô hấp.
Còn cô ngồi, hoàn toàn không có hình tượng mà há miệng thở dốc.
Nhưng cả hai đều cười, cười đến không kiêng nể gì cả, cuồng nhiệt mà ấm áp.
Một lát sau, anh nhắc nhở, "Đứng lên, trên mặt đất lạnh, đừng ngồi mãi như vậy."
Cô ỷ lại, "Mỏi chân rồi, không đi nổi."
"Thật sự không đi nổi nữa?"
"Thật sự không đi nổi mà." Nhờ men rượu, cô thay đổi trở nên đáng yêu hơn rất nhiều, còn có thể bĩu môi giơ tay thề thốt.
Tiết Định cũng có men say, say cũng tốt, không cần kiêng kỵ gì nhiều, liền tự tay kéo cô lên, hơi ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô, "Leo lên."
"Anh cõng tôi?"
"Đúng."
Chúc Thanh Thần lưỡng lự 2 giây, nhếch miệng nở nụ cười, lui lại hai bước chạy lấy đà rồi lập tức nhào lên lưng anh.
Tiết Định suýt nữa bị cô va ngã lăn ra đất.
Cõng cô lảo đảo hai bước, lại sợ khiến cô ngã xuống đất nên vất vả ổn định lại trọng tâm, một tay đỡ cô, một tay chống vào tường.
Vậy mà người trên lưng vẫn không biết nặng nhẹ, vẫn còn cười ha ha, miệng nói, "Đi nào."
Anh muốn trách mắng cô, lại nghe thấy cô vui sướng reo lên, môi khẽ động, trên miệng vẽ thành nụ cười.
Trên đường về, Chúc Thanh Thần ầm ĩ trên lưng anh, thực sự coi anh là ngựa cưỡi.
Tiết Định không lên tiếng, cõng cô bước trên đá phiến, gió đêm thổi lạnh, đèn lồng đỏ đung đưa.
Giang Nam thật đẹp.
Ở đây hoàn toàn khác với phương Bắc ấm áp, bất kể là không khí ẩm ướt vẫn là nước chảy róc rách. Ban đêm, ngói đen tường trắng tựa bức tranh thủy mặc giữa núi non trùng điệp, xa xa là cầu nhỏ nước chảy yên bình đi vào giấc mộng.
Anh bước chân trên con đường đá, dưới chân trước mắt tỏa sắc xanh sáng bóng, thực khiến lòng người sinh cảm giác muốn hướng về.
Chỉ là, nhắc tới thì hơi lạ.
Cô gái này ở Israel luôn luôn như một chiến sĩ cứng rắn ngoan cường, vậy mà khi trở lại vùng sông nước mềm mại này chẳng biết tại sao lại bớt chút phòng bị, trở nên nhẹ nhàng lạ thường.
Tiết Định cúi đầu nhìn bóng hai người chồng lên nhau dưới đất, nở nụ cười.
*
Từ trong ngõ nhỏ ngoằn ngoèo gấp khúc bước ra, cho dù là người có sức lực tốt thì Tiết Định cũng phải đổ mồ hôi.
Nửa đêm anh đứng ở đầu đường gọi xe, đặt cô ngồi yên một chỗ xong, anh mới ngồi vào.
Báo địa điểm cho tài xế cũng không hề lưỡng lự.
"Số 29, đường Tam Lộng, phố Tô Châu."
Cô gái bên cạnh trong phút chốc cười rộ lên.
Tiết Định nghiêng đầu đã thấy cô đang nghiêng đầu chăm chú nhìn anh, "Còn nhớ rất kĩ đấy."
"..."
Anh quay đầu lại, nhìn không chớp mắt.
Một lát sau, lại hỏi: "Cái người họ Tô kia còn tìm cô không?"
Chúc Thanh Thần quay đầu nhìn ra cửa sổ, thờ ơ nói: "Ừ."
Anh dừng lại hai giây, liếc nhìn gáy cô, "Hòa thuận rồi sao?"
"Không có."
"Vì sao vậy?"
Cô quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, "Tại sao phải hòa thuận?"
"..."
Anh không thể trả lời, cũng không thể nói, tại sao vừa rồi lại hỏi như vậy không biết?
Tiết Định im lặng, thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ bản thân đã uống quá nhiều rồi.
Anh chưa bao giờ là người nhiều chuyện, việc không nên hỏi thì cũng không nên hỏi.
Không phải, không phải là việc không nên hỏi thì không nên hỏi, mà là anh chưa từng tò mò chuyện riêng của người khác, vậy mà hôm nay lại chẳng biết xảy ra chuyện gì.
Có điều... không hòa thuận?
Anh quay đầu tránh ánh mắt cô, nhìn đường phố chật hẹp. Thành phố chính là như vậy, đêm xuống, các cửa hàng đều đóng cửa. Cuộc sống về đêm ở thành phố lớn thật đẹp, còn các thị trấn nhỏ ít nhiều cũng mất đi vài phần náo nhiệt, xuất hiện một chút tĩnh mịch.
Vì thế thật ra cũng chẳng có gì để nhìn.
Nhưng nhìn một chút, không hiểu sao tâm trạng anh cũng trở nên tốt đẹp.
Xe taxi dừng ở đường phố bên ngoài Tô Châu, bên trong là ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, vừa sâu vừa hẹp xe không thể đi vào.
Tiết Định thanh toán, xuống xe đợi cô.
Chúc Thanh Thần uống nhiều rồi, chân như nhũn ra, xuống xe đã lảo đảo.
Cũng may Tiết Định nhanh tay nhanh mắt kéo ngay tay cô lại.
"... Cảm ơn." Cô thật vất vả mới đứng vững.
Tiết Định liếc cô một cái, "Cũng chỉ là trả tiền xe thôi mà, đâu cần phải quỳ xuống cảm ơn tôi."
Lúc buông tay, ngón tay khẽ động, phảng phất như muốn lưu lại cảm giác. Cô mặc một chiếc áo lông vừa dày vừa nặng, bên trong đại khái còn quần áo mùa thu các loại, nhưng dù quần áo dày như vậy mà anh vẫn cảm thấy cánh tay cô thật gầy yếu, giống như cây cỏ chỉ cần bấm nhẹ là gãy.
Con người này đến cùng mang bao nhiêu gánh nặng trên vai?
Sao lại biến bản thân thành cái bộ dạng này...
Anh ngây người, Chúc Thanh Thần tự mình đi phía trước, cũng không quay đầu lại, "Đi dạo một vòng nữa rồi về nhé."
"Đã mấy giờ rồi?" Anh đi sau.
"Bây giờ còn say, nếu trở về Khương Du nhất định sẽ mắng tôi chết, tỉnh rượu rồi về."
"Khương Du là..."
"Mẹ tôi."
Anh cảm thấy buồn cười, "Cô luôn gọi mẹ mình như vậy sao?"
Cô quay đầu liếc anh một cái.
Anh nhắc nhở, "Không thể gọi tên mẹ như thế được, mẹ cô không dạy cô vậy sao?"
"..."
Lại nữa rồi, Chúc Thanh Thần ngang ngược cố chấp lại xuất hiện nữa rồi.
Tiết Định nhét tay trong túi áo, lẳng lặng nhìn theo cô, trong lòng xót thương không ít.
Cô nên như vậy.
Sớm phải như vậy.
Đêm khuya tĩnh lặng hơi rét, hai người vòng quanh bên bờ sông. Đèn đường hắt trên mặt nước thành một vệt sáng, chợt có gió thổi qua, vệt sáng liền trở thành vô số mảnh vàng vụn, lấm tấm, lờ mờ.
Những cây cổ thụ già ven sông, cành cây đều vươn dài chạm nước.
Thân cây buộc dây thừng, một đầu khác buộc vào thuyền ven bờ.
Chúc Thanh Thần đi tới, đột nhiên nhảy xuống nước.
Tiết Định chậm hơn hai bước, thấy cô nhảy, tim như ngừng đập, vội vã đưa tay kéo cô lên nhưng lại chỉ túm được ống tay áo cô.
Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió.
Cô không nhảy xuống nước, ngược lại vững vàng nhảy xuống mui thuyền, thân thuyền lắc lư không ngừng, cô quay đầu vẫy tay với anh, "Xuống đây, anh đã từng ngồi thuyền bao giờ chưa?"
Lúc này tim anh mới đập trở lại bình thường, thở phào, mấp máy môi, có chút khó hiểu.
Cảm giác này cũng là cảm giác của ngày hôm qua...
Tiết Định không chịu xuống phía dưới, đứng ở trên bờ, "Thuyền của người khác sao có thể tùy tiện như vậy được."
Chúc Thanh Thần liền cười, "Cũng đâu phải là lên giường, không cần phải chịu trách nhiệm."
Anh bỗng dưng bật cười, "Đây mới là Chúc Thanh Thần mà tôi biết."
"Thú vị và hài hước?"
"Là không biết xấu hổ." Anh hời hợt nói, "Lúc ở cửa hàng tiện lợi có nói chuyện cùng mấy người châu Âu, còn nói người đàn ông mà không có sức khỏe thì cũng chỉ là bỏ đi, lúc chạy đến cao nguyên Golan không làm bất cứ điều gì cả, chỉ cởi trần mặc nội y chạy."
Chúc Thanh Thần lười biếng nằm trên thuyền, nghe anh từng chút từng chút vạch trần, cau mày nhìn anh, "Lời này của anh trước sau đều mâu thuẫn. Đã mặc nội y thì làm sao có thể nói là cởi trần chạy? Ở trần chạy thì phải cởi sạch mới tính."
Dứt lời, tay cô đưa đến dưới vạt áo, vẩy vẩy một cái, "Bằng không tôi cởi trần chạy cho anh xem? Dù sao anh cũng nói tôi không biết xấu hổ. Tôi là người luôn hiếu thắng, đã không biết xấu hổ thì phải không biết xấu hổ đến cùng. Nếu không... làm sao nói tôi không biết xấu hổ được?"
Tiết Định đứng bên bờ, cúi đầu nhìn cô.
Nếu như lúc đầu gặp gỡ, anh sẽ nghĩ cô thật sự không biết kiêng nể gì cả, có thể đi cùng nhưng sau này mới biết, cô nhạy cảm hơn so với đại đa số người khác, chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Vì vậy, anh nhìn cô, nói đầy thách thức, "Được, vậy cô cởi ra cho tôi xem."
"..."
Quả nhiên bàn tay trắng ngần kia hơi dừng lại một chút, vạt áo cũng không còn vén lên nữa.
Chúc Thanh Thần bình tĩnh, nói khoác mà không biết ngượng, "À, say rượu, không có sức để cởi."
Cô quang minh chính đại ăn vạ, Tiết Định sải bước đến mui thuyền, không nhanh không chậm nói, "Không còn sức để cởi? Vậy càng dễ, tôi cởi giúp cô."
Anh làm bộ cúi người muốn cởi áo giúp cô, Chúc Thanh Thần sợ hãi nép người vào góc.
Nhưng thuyền nhỏ và hẹp, cô chợt nép vào một bên, thân thuyền bỗng nhiên mất cân bằng, nghiêng nghiêng muốn lật. Tiết Định không ngờ tới cô sợ mà trốn tránh, liếc nhìn chiếc thuyền, cô vẫn còn ở trên thuyền, vội khom lưng kéo cô lại.
Đêm đen như mực, anh không nhìn rõ dưới chân còn có mái chèo, rõ ràng là muốn kéo cô vào, thế nào lại sẩy chân, lảo đảo ngã về phía cô.