Nhịp tim của Quý Thanh Lâm thoáng ngừng lại, lông tơ khắp người bắt đầu dựng đứng!
Đây là giọng nói của Tư Nhược Trần.
Sao y lại đuổi theo? Sao lại phát hiện được thân phận mình chứ?
Hắn sững người, cảm thấy người phía sau càng ngày càng gần hơn.
Hắn vô thức thở gấp.
Đến khi một bàn tay đặt lên đôi vai cứng đờ của hắn.
"Sư Phụ."
Toàn thân Quý Thanh Lâm run rẩy, đột nhiên xoay người, tránh khỏi bàn tay kia, cố gắng khống chế nhịp tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn ngước nhìn, đối diện là Tư Nhược Trần đang bình tĩnh nhìn hắn.
"Chơi vui không Sư Phụ?"
"Trêu đùa con có vui không? Có phải người cảm thấy cực kỳ thành tựu không?"
Trong lòng Quý Thanh Lâm giật nảy: "Không có."
"À."
Tư Nhược Trần khẽ cười, bước một bước về phía hắn.
Tiếng bước chân dẫm lên những cành khô trên mặt đất.
Tất cả đều chui vào tai Quý Thanh Lâm, đánh thẳng vào dây thần kinh nhạy cảm của hắn.
Cứ mỗi một bước, nụ cười của Tư Nhược Trần càng thêm thâm trầm.
Quý Thanh Lâm không ngừng lui về phía sau, hắn không biết vì sao lại phải lui, nhưng vào lúc này, hắn thật sự không muốn nhìn thấy người trước mặt.
Tư Nhược Trần nắm tay hắn: "Sư Phụ, sao người lại trốn?"
"Ta không trốn."
Quý Thanh Lâm không dám nhìn y.
"Vậy người sợ hãi ư? Hay là..."
Tư Nhược Trần ghé vào tai hắn, tự giễu nói:
"Hay là người ghét thứ tình cảm này?"
"Không..."
"Không?"
Tư Nhược Trần khẽ nâng mày, nâng nhẹ cằm hắn, nhìn vào đôi mắt hắn sau đó chậm rãi cúi đầu, muốn hôn.
Đồng tử Quý Thanh Lâm co lại, tim đập càng dữ dội hơn, vội vàng đẩy y ra.
Hốt hoảng tránh né.
Tư Nhược Trần buông tay.
Y khép hờ đôi mắt nhìn hắn chăm chú, cười chế nhạo:
"Xem đi, người nói dối, Sư Phụ."
Quý Thanh Lâm cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng trong đầu lại quá rối loạn, không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì.
"Con bình tĩnh đi."
"Bình tĩnh? Sư Phụ người nói con nên làm sao để bình tĩnh?"
Y đột nhiên trở nên rất kích động, trên mặt hiện lên đủ loại cảm xúc không cam lòng, tức giận, ủy khuất, thống khổ...
Mọi cảm xúc rối ren lần lượt biến thành những câu hỏi.
"Đã không thích con, vậy tại sao lại mạo hiểm tính mạng vào ảo cảnh cứu con? Tại sao sau đó con làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, người cũng không giết con?"
"Người bảo muốn con quên đi những chuyện không nên nhớ, nhưng khi con lựa chọn quên đi, thì người lại lại giấu thân phận đi theo con? Để con cảm thấy thật ra người rất quan tâm tới con, thích con!"
Quý Thanh Lâm nghe y chất vấn, hắn muốn giải thích, nhưng tựa hồ lại không biết nên giải thích như thế nào.
Cuối cùng hắn chỉ có thể trả lời có lệ: "Ta đối tốt với con vì chúng ta là sư đồ, chỉ thế thôi."
Tư Nhược Trần oán hận nhìn hắn:
"Nên chuyện xảy ra trong hang động kia cũng chỉ vì muốn giải độc cho con đúng không? Nếu đổi thành một người khác mà người quan tâm, người cũng sẽ giúp hắn như thế đúng không?"
Đổi thành người khác?
Quý Thanh Lâm nghiêm túc suy nghĩ, nếu như y không phải nhân vật chính, nếu như hệ thống không cần bảo đảm tính mạng của y, hắn có quan tâm đến sự sống chết của y không?
Còn nếu đổi người khác làm nhân vật chính, hình như... hắn cũng phải làm thế thôi...
"Đúng, nếu đổi thành người khác, ta cũng sẽ làm thế."
Tư Nhược Trần lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng cười khổ sở:
"Sư Phụ, sao người không thể nào thử thích con một lần?"
"Sao ngay cả một cơ hội mà người cũng chẳng thể cho con?"
Quý Thanh Lâm cắn răng.
Cơ hội? Hắn phải có bao nhiêu can đảm để cho y cơ hội đó?
Một người là phản diện, một người lại là vai chính trong thế giới này, từ đầu vốn dĩ phải ngươi chết ta sống.
Có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai, hắn làm nhân vật phản diện không chịu khiến nhân vật chính ghét hắn, ngược lại lại khiến y có những ý nghĩ không nên có.
Đây thật sự là thất bại lớn nhất.
Hệ Thống đột nhiên hét: [Ký chủ, có chuyện gì đó không đúng!]
Quý Thanh Lâm bình tĩnh nói: [Tao cũng nhận ra rồi.]
Vừa bắt đầu hắn đã hoảng sợ đến hồ đồ, không phát hiện mình trúng kế của người khác.
Hắn vừa thả nội công thăm dò cả cơ thể, muốn tìm kiếm thứ bị thả vào người. Vừa nhìn Tư Nhược Trần đứng đối diện, dù biết y chỉ là ảo giác do mình tạo ra, nhưng vẫn có vài lời vẫn không thể nói được.
Cuối cùng hắn thở ra một hơi dài, nhìn thẳng vào mắt y:
"Tại sao ta không thể cho con cơ hội không phải con biết rõ lý do rồi sao?"
Tư Nhược Trần kinh ngạc: "Lý do gì?"
Quý Thanh Lâm mím môi: "Chuyện ta thích Sở Uyên ai ai cũng biết, có cần nói ra không?"
Cũng coi như chuyện tốt duy nhất mà nguyên chủ làm.
"Sở Uyên... người vẫn chưa quên được hắn ư?"
"Đúng vậy, ta thích hắn, dù cho hắn đã chết cũng không có ai trên đời này có thể thay thế được vị trí của hắn."
Tư Nhược Trần lộ ra biểu tình rất khổ sở, giống như bị những lời này làm tổn thương sâu sắc, thật lâu cũng không nói một lời.
Quý Thanh Lâm nhìn y, dù biết y là giả nhưng trong lòng vẫn không thể kiềm chế sự đau lòng.
Hy vọng, những lời này sẽ không bao giờ phải nói với Tư Nhược Trần thật sự.
Nội công đến gần vùng ngực thì tìm được thứ đồ kia, lúc hắn lấy ra thì người trước mặt cũng tan biến như bọt biển.
Quý Thanh Lâm nhìn cổ trùng trong tay, suy tư.
"Vấn Tâm cổ?"
Hệ Thống: [Đây là một thứ đồ của Thục Cương, dùng để đùa giỡn lòng người nên không dễ phát hiện. Người trúng cổ sẽ nhìn thấy người hoặc sự việc mà mình sợ hãi nhất, hơn nữa lúc bị hỏi cũng không thể nói dối.]
Quý Thanh Lâm cười lạnh: [Không thể dối lòng à?]
Hắn khẽ động ngón tay, dễ dàng giết chết cổ trùng.
Còn may là thân phận của hắn vẫn chưa bị lộ, tình huống không thể kiểm soát vừa nãy tạm thời sẽ không xảy ra.
Chỉ cần từ giờ trở đi hắn tránh xa Tư Nhược Trần, bình tĩnh ngăn chặn những suy nghĩ quá phận của y thì mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn.
Hắn vẫn có thể rời khỏi thế giới này.
Cơn gió lạnh trên núi vào sáng sớm cuối cùng cũng khiến hắn tỉnh táo lại. Những cảm xúc không nên có vừa rồi chỉ như phù dung, sớm nở tối tàn, hắn lại trở thành ký chủ trong hệ thống truyện ngược chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn cất bước xuống núi không thèm quay đầu nhìn, để hết những chuyện đã xảy ra tối qua lại sau lưng.
Đợi Quý Thanh Lâm đi rồi, không lâu sau có hai người bước ra từ trong mảnh rừng phía sau.
Nghệ Tông vuốt vuốt râu lão, thu lại tầm mắt đặt trên người Quý Thanh Lâm.
Nhìn thiếu niên áo đỏ không nói gì bên cạnh, khẽ thở dài:
"Ngươi cũng nghe hắn nói rồi, hắn có người mình thích, cả đời này cũng không thích ngươi đâu, ngươi cứ khổ sở vì mối tình này làm gì?"
Tư Nhược Trần bị lão điểm huyệt, từ đầu chỉ có thể đứng yên xem hết vở kịch này, mỗi câu mỗi chữ Quý Thanh Lâm nói ra đều đang nói rõ cho y biết, y chỉ đang si tâm vọng tưởng mà thôi.
Lúc y biết người kia là Sư Phụ đã rất sợ hãi, nhớ đến việc mình làm với hắn mà hối hận không thôi.
Cho tới khi nghe hắn nói 'Nếu đổi thành người khác, ta cũng sẽ làm thế' thì cực kỳ đau lòng, tận lúc chính miệng Quý Thanh Lâm nói.
Vĩnh viễn không có ai trên đời này có thể thay thế được vị trí Sở Uyên trong lòng hắn.
Trong lòng Tư Nhược Trần chỉ còn lại tuyệt vọng khôn cùng.