Cát vàng bao trùm đá vụn, thổi mạnh ầm ầm tới mức người ta không thể nào mở mắt được.
Tư Nhược Trần híp mắt nhìn, thấy người nọ có dáng người giống hệt như Quý Thanh Lâm.
Tuy nhiên, dưới ánh nắng vàng chói lóa lại là một thiếu niên non nớt được bao bọc dưới chiếc áo choàng gấm Nguyệt Bạch, trông còn trẻ tuổi hơn cả Tư Nhược Trần, chỉ khoảng mười sáu tuổi.
Thiếu niên bị mấy tên hung hãn vây quanh, thân hình gầy gò run như một con nai bị hù dọa, vẻ mặt sợ hãi, dùng ánh mắt van xin đáng thương nhìn y.
Mấy gã đàn ông to con quay lại nhìn theo ánh mắt của cậu, vặn cổ, chế nhạo nhìn thân hình người thanh niên áo đỏ đang đi thẳng về phía chúng:
"Tiểu tử, ngươi muốn xen vào việc người khác à? Xem ngươi da thịt non mềm như thế, nếu nhận một đấm của ông đây chắc ngươi phải khóc ngất đấy."
Tư Nhược Trần nhăn mày, trong lòng cảm thấy thật mất mát.
Không phải sư phụ y.
Cúng đúng thôi, chắc chắn người đã tìm được kẻ thay thế mới ở Túy Hoan Lâu, sao y còn chờ mong người sẽ đuổi theo như vậy?
Mấy bóng người cao lớn phủ trên cao, thiếu niên trong sáng như nai con chỉ im lặng không dám lên tiếng, cậu cúi đầu trông càng rụt rè sợ hãi.
Một cánh tay to lớn đặt lên vai cậu.
"A!"
Thiếu niên gầy ốm bị đẩy đến lảo đảo, ngã phịch xuống đất.
Trên mặt cát bị lún xuống một hố sâu.
Người đẩy cậu sửng sốt nhìn tay mình, hình như gã đâu có dùng lực?
Lúc này, thiếu niên ngồi dưới đất lại nghe thấy tiếng nói của Hệ Thống: [Hoàn mỹ luôn ký chủ ơi, ngài giả vờ yếu đuối vô cùng tự nhiên chân thật. Đợi lát nữa nhân vật chính thiện lương tốt bụng giúp ngài, chắc chắn sẽ có một màn anh hùng cứu mỹ nhân cực kỳ cảm động lòng người. Ngài chỉ cần nằm yên trên đất đừng cử động là được!]
Quý Thanh Lâm gật đầu, ẩn giấu nội công ngồi phịch trên đất bất lực, cụp mắt lén liếc nhìn Tư Nhược Trần.
Y phục của y đỏ như máu, mặt mũi như ngọc, là thắng cảnh xinh đẹp đứng giữa hoang mạc mênh mông, tựa như một bức họa đồ thiên trường đang cuộn tròn, đặt bút nơi nào cũng có thể vẽ lên một câu chuyện thiếu niên phong lưu bất tận.
Đối phương vẫn không khác gì lúc còn ở trong phủ, vẫn rực rỡ động lòng người như vậy.
Trong lòng Quý Thanh Lâm thấy rất bất mãn.
Hắn đuổi theo tên này hai ngày hai đêm, cưỡi chết ba con ngựa.
Y lại trộm mất Đạp Tuyết của mình, đi nhẹ nhàng tựa như không có việc gì.
Thật sự là tức chết người.
Hắn giận nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn tiến lên đánh tên này tàn phế, rồi gói lại mang về.
Hắn có đủ năng lực để làm thế.
Tư Nhược Trần cũng có khả năng khiến hắn chỉ mang về được một cái xác.
Từ đêm đó Quý Thanh Lâm biết tên điên này căn bản không sợ chết.
Nếu thật sự bức y đến đường cùng thì tên nghiệt đồ này có thể làm được bất cứ chuyện gì.
Tư Nhược Trần chỉ đứng yên đó cau mày nhìn hắn, không thèm quan tâm đến trò hề mà hắn cố tình tạo ra, cũng không có ý định sẽ giúp đỡ.
Hoàn toàn không thể nhìn ra y muốn làm gì.
Hệ Thống gãi gãi đầu thắc mắc: [Chẳng lẽ là do ngài chưa đủ tội nghiệp ử? Ký chủ, hay là ngài lại kêu mấy tiếng, vờ khóc lóc mềm yếu động lòng người chút thử xem? Vậy thì tình yêu... í nhầm, là nhân vật chính không phải sẽ tới sao?]
Quý Thanh Lâm thật sự không kêu được.
Hắn cũng đã chịu thiệt vì toàn cục như vậy, để lừa gạt sự tin tưởng rồi tiếp cận nhân vật chính, hắn còn uống Huyễn Nhan Đan biến thành bộ dạng đáng xấu hổ thế này.
Còn dám bảo hắn kêu gào, hắn không làm cho Tư Nhược Trần gào khóc đã coi như tốt tính lắm rồi.
[Không kêu gào gì hết! Nếu muốn thì mày tự gào đi! Tao thấy là do y đói đòn thôi, còn không bằng để tao đánh y tàn phế rồi mang người về, sau đó dùng xích sắt khóa chặt y lại, chỉ cần bảo đảm nhân vật chính không chết là được.]
Nhìn thấy Quý Thanh Lâm cong chân đứng dậy, cái đầu nho nhỏ của Hệ Thống nhanh chóng xoay chuyển, nó còn chưa kịp nghĩ ra kế sách gì thì đã nhìn thấy Quý Thanh Lâm đang chuẩn bị đứng dậy lại ngã xuống đất.
"Ông đây cho ngươi nhúc nhích chưa?"
"Ngoan ngoãn nằm im đó!"
Hệ Thống không kiềm được cười một tiếng.
Quý Thanh Lâm không thể tin ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào đại hán lại đè đầu mình, cơ miệng không khỏi giật giật.
Trong cả nước Đại Ngụy này có ai dám đè đầu Quý Thanh Lâm?
Hệ Thống vui vẻ nói: [Ký chủ à, ngài muốn đi chưa chắc người ta đã cho ngài đi đâu. Thôi thì nể tình sự phối hợp của mấy nhân vật phụ này, ngài chịu khó chịu đựng thêm chút nữa đi, tôi đảm bảo, tới khi bọn họ sắp đánh ngài thì nhân vật chính chắc chắn sẽ ra tay cứu ngài!]
Quý Thanh Lâm vẫn nửa tin nửa ngờ.
Cuối cùng vẫn cam chịu nằm lại xuống đất.
Hắn buông thõng tay, duỗi thẳng chân không hề sợ sệt, đôi mắt dường như mang theo chút khinh thường nhìn đám người kia.
Có lẽ là do hắn nằm quá thong dong tự tại, trong mắt đám đại hán kia lại biến thành đang khiêu khích.
Kiểu như, ta nằm yên đây nè, có bản lĩnh thì đánh ta đi!
Hệ Thống gật gật đầu: [Ký chủ à, ngài quả nhiên là người có khí chất trời sinh, là cái kiểu khiến người ta vừa nhìn liền muốn đấm í.]
Quý Thanh Lâm: [...]
Lưng bị áp vào cát nóng, giọng nói thô bạo giận dữ của đại hán vang lên trên đầu Quý Thanh Lâm:
"Xem ra nhà ngươi thật sự muốn tìm chết!"
"Vậy hôm nay ông đây sẽ phế một bàn tay của ngươi trước!"
Thanh đao rỉ sét đẫm máu giơ cao, bạch quang sáng loáng lóe lên, có người hưng phấn huýt sáo nhìn trường đao mạnh mẽ vụt xuống.
Góc áo Tư Nhược Trần bị gió thổi tung chỉ còn lại tàn ảnh, động tác của y nhanh nhẹn, gần như chỉ trong nháy mắt ghì chặt thanh đao của đại hán nọ, cắm bên cạnh cánh tay Quý Thanh Lâm, không chút sứt mẻ.
Sắc mặt gã đại hán đen lại.
Khóe miệng Quý Thanh Lâm khẽ nhếch, nở nụ cười hài lòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tư Nhược Trần đầy vẻ vô tội.
Xem ra, nghiệt đồ vẫn rất có hiếu với ta.
Hệ Thống âm thầm tán thành với hắn.
"Sao, sao đây? Võ công ngươi cao cường thì không cần lý lẽ đúng không? Rõ ràng là nhóc con này kiếm chuyện với chúng ta trước!"
Đám đại hán này vốn thích đánh nhau hơn, nhưng đánh không lại thì lại thích lý luận.
Quý Thanh Lâm hắng hắng giọng, cố nén ghê tởm nũng nịu nói: