Củi Khô Bốc Lửa

Chương 8

Cuộc sống của Sài Xảo Quyên nổi lên biến hóa rất lớn, trước ngày hôm qua, cô ban ngày là giáo viên tiếng Anh của trung học La Dương, buổi tối thân kiêm nhiều việc. Nhưng từ hôm nay trở đi, ban ngày cô vẫn dạy tiếng Anh của cô, buổi tối lại trở thành nhân viên phiên dịch của hành lang triển lãm tranh Ngọc Cơ.

Nguyên nhân cốt yếu, đương nhiên có liên quan tới Quan Thiên Tứ, vì không thể chịu đựng được mỗi ngày không gặp cô, không thể chịu đựng được bạn gái đối với nỗ lực kiếm tiền còn quan trọng hơn việc hẹn hò, giúp cô tìm một công việc lương cao lại không xa cách hắn, là phương pháp giải quyết tốt nhất.

Vừa lúc hành lang triển lãm tranh nghệ thuật của Ngưng Ngọc đang khai thác phát triển ở thị trường ngoài nước, cần trợ thủ tiếng Anh lưu loát đến giúp cô xử lý các văn thư tiếng Anh được fax tới, Xảo Quyên là người được chọn số một.

Tiếng Anh tựa như tiếng mẹ đẻ hai của Sài Xảo Quyên, người khác cần hai hay ba giờ để phiên dịch một nội dung, cô chỉ cần nửa giờ đã hoàn tất tốt, còn dư thời gian liền đem phần công việc của ngày mai làm xong luôn ngay hôm nay. Nếu đổi lại là người khác, nếu không phải bận rộn thì rảnh rỗi sẽ ngồi uống trà, nhưng thói quen của cô vốn bận rộn, cho nên khi đã hoàn thành công việc bà chủ giao cho, lại tự mình kiếm việc khác làm, nếu không sẽ cảm thấy rất có mỗi với mức lương cao này.

Ngưng Ngọc trả lương cho cô so với những việc kiêm nhiều chức lúc trước cao hơn rất nhiều, bây giờ cô không cần mỗi ngày dạy xong lại chạy sô khắp nơi, mà có thể ứng dụng sở trường đã học, làm việc trong một nơi tràn đầy hơi thở nghệ thuật, chẳng những đủ tính khiêu chiến, cũng thật hợp ý, đối với người cũng thích nghệ thuật như cô, đây là một công việc không thể tốt hơn, chẳng qua. . . . . .

"Vì sao lượng làm việc của em nhiều như vậy, anh nhất định phải kháng nghị Ngưng Ngọc." Quan Thiên Tứ mặt tối sầm, từ lúc bước vào hành lang triển lãm đã ngồi cạnh cô cho đến giờ, bất quá mới đợi mười phút đã mất bình tĩnh.

"Em mới làm một giờ mà thôi. . . . . ."

"Loại công việc này nửa giờ là đủ rồi, nếu không chúng ta sẽ muộn giờ xem phim mất."

Ai nói muốn xem điện ảnh? Thật là! Dưới sự bắt buộc của hắn, bỏ đi tất cả các công việc kiêm chức cô kiếm được, nếu không bởi vì mình cũng thích làm việc ở hành lang triển lãm tranh nghệ thuật này, nếu không cô tuyệt không dựa vào quan hệ mà đi làm.

Nếu đã tiếp nhận việc tồi tệ này, thì phải đem công việc làm thật tốt, mới đúng với lương tâm bản thân và sự tín nhiệm của cô Ngưng Ngọc.

Không để ý tới hắn, Sài Xảo Quyên biết nói với hắn cũng vô dụng, tiếp tục bận làm việc của mình.

"Rõ ràng anh mua máy tính xách tay cho em, lúc nào em cũng có thể làm việc, không cần thiết ngồi một chỗ, là có thể mỗi ngày hẹn hò với anh."

"Hả? Anh không có việc gì làm sao? Rảnh rỗi như vậy." Cô tò mò thuận miệng hỏi một chút, không có ý vũ nhục, cho đến khi phát hiện không khí tần suất thấp xung quanh mình, mới biết được mình tựa hồ nói sai, vội vàng đổ mồ hôi lạnh quay về hắn đang nở nụ cười lạnh.

Ngưu ma vương quả thật rít gào.

"Em phải làm rõ, không phải ai cũng giống như em sáng chín chiều năm, cái anh bán chính là trí tuệ, cũng không phải là lao động giá rẻ, ông chủ lớn của công ty hay chủ tịch phải chi vài trăm vạn mới có thể mua được một bản thiết kế của anh!"

"Đúng, đúng, tiểu nữ tử không biết, thỉnh đại nhân lỗi."

Lúc này khiêm tốn là được rồi, nếu cô còn muốn bảo hộ màng tai của mình, tốt nhất ít mở miệng, làm việc, làm việc.

Nhưng mà chỉ có cô ngậm miệng là không đủ, kim khẩu đại gia người ta còn đang mở.

"Em rốt cuộc còn muốn bận bao lâu?"

"Còn một giờ."

Đầu ngón tay của hắn không kiên nhẫn gõ bàn, lại bắt đầu suy nghĩ nói lảm nhảm.

"Giả bệnh xin nghỉ phép đi."

Người si nói mộng, làm bộ không nghe thấy.

"Chữ tùy tiện đánh một hồi là xong, làm gì viết tỉ mỉ như vậy, nói cho đối phương biết muốn nhìn tác phẩm trực tiếp lên trang web xem không phải được rồi sao?"

Thật ồn ào!

"Nhìn tốc độ của em, chờ anh biến thành xương khô chỉ sợ em cũng chưa viết xong." Đều là cao thủ tiếng Anh đứng đầu, Quan Thiên Tứ xem thư cũng như đọc lướt cực nhanh, không hiểu tại sao phải làm cực khổ như vậy.

Sài Xảo Quyên thở dài thật sâu, may mắn cô là người biết tu tâm dưỡng tính lại theo chủ nghĩa hòa bình, năng lực thích ứng mạnh, tính cách hay thói quen của hắn, đã muốn thấy nhưng không thể trách.

"Nói là nói vậy, nhưng đây là vị khách khó tính, nếu không cho đối phương cảm giác chúng ta cực kì tích cực muốn hợp tác với bà ấy, bà ấy sẽ mất hứng." Cô rất có kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe.

"Sao em biết bà ấy khó tính?"

"Xem cách dùng từ của bà ấy sẽ biết."

"Anh không thấy như vậy?"

"Giống như từ “thưởng c”, người bình thường sẽ dùng ad­mire, bà ấy lại dùng rel­ish, có thể thấy được bà đối mọi chuyện yêu cầu rất cao."

Quan Thiên Tứ nhíu mày, hơi mỉm cười có không cho là đúng."Nói nghe thật rất đáng tin."

Sài Xảo Quyên đối với sự khinh trào của hắn lơ đễnh, ngược lại không chút hoang mang mở miệng: "Cake và bread chọn một từ."

"Bread." Hắn không thèm suy nghĩ liền thốt ra.

"Đối với anh mà nói, nội hàm của một sự vật sự việc quan trọng hơn vẻ bề ngoài, nếu như bị anh phát hiện nội hàm không tốt lại thêm bề ngoài mục nát, anh sẽ không khách khí phê bình đến thương tích đầy mình mới thôi, đúng không?"

Quan Thiên Tứ trong khoảng thời gian ngắn á khẩu không trả lời được, đối với phân tích chuẩn xác của cô cảm thấy kinh ngạc, kinh ngạc nhìn cô không chớp mắt.

"Hiểu ý của em rồi chứ? Cho nên phong thư này không thể tùy tiện trả lời, em còn phải chuyên tâm công tác, phiền anh đừng làm phiền em."

Cuối cùng đã có thể yên tĩnh làm việc, hy vọng lần này im lặng có thể duy trì lâu một chút, bất quá sự thật chứng minh, đây chỉ là ước muốn xa vời của cô.

"Em nhất định là nói bừa, hoặc là tùy tiện đoán trúng phải không? Bằng không như thế nào có thể dùng bánh ngọt hay bánh mì là có thể nói lên tính cách một người, có lẽ anh vừa vặn hôm nay muốn ăn bánh mì, ngày mai liền đổi thành bánh ngọt cũng không nhất định, cũng có lẽ lòng anh nghĩ là bánh ngọt, cố ý nói bánh mì với em không được sao? Này căn bản không đạo lý, cho nên em nhất định là đoán mò, đúng hay không? Đúng hay không? Đúng hay không?"

Ây da, phiền người nào hảo tâm đem người này tha đi được không ? Cô nhất định sẽ cảm kích ba quỳ chín khấu, làm trâu làm ngựa để trả ân này.

"Tại sao em không trả lời? Bị anh nói trúng đúng hay không? Đúng hay không? Đúng hay không?"

"Thật thông minh quá đi, ngay cả loại trò này cũng không thể gạt được anh, thật là lợi hại!" Cô dùng ngữ khí bội phục và ánh mắt sùng bái như tôn sung hắn cao cao tại thượng.

Quan Thiên Tứ hừ lạnh một tiếng, cũng không kém thua gì.

Đồng thời cô còn mong mỏi hề hề năn nỉ."Chờ em viết lá thư thật tốt, anh cũng xem qua, giúp em xem có chỗ nào cần sửa chữa không nha?"

"Nhìn em thật đáng thương, anh giúp em!"

"Cám ơn." Sài Xảo Quyên quay đầu về phía hắn cười tỏa nắng, liền lại vùi đầu công tác.

Quan Thiên Tứ một tay chống cằm chăm chú nhìn cô ở bên cạnh, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên càng nghĩ càng không đúng, vì sao hắn lại có cảm giác bị đùa giỡn?

Chậm hiểu ra, hai mắt hắn nhíu lại, bắn ra ánh mắt sắc bén.

Dọa!

Sài Xảo Quyên toàn thân căng thẳng, bởi vì một bàn tay nhẹ nhàng bóp nhẹ lên cổ mẫn cảm của cô, lực tay ôn nhu lại làm người ta không dám cử động, giọng nói từ tính ở bên tai cô nhẹ nhàng phát ra nhiệt khí.

"Em chỉ trả lời có lệ thôi đúng không?"

Mồ hôi lạnh chột dạ từ thái dương chảy ra, chỉ biết hắn không phải đang nói đùa.

"Em không hiểu ý của anh. . . . . ."

"Thật không hiểu sao?"

Kế tiếp rơi vào tay giặc chính là thắt lưng chưa từng bị ôm chặt của cô, đang bị hắn giam lại, cũng hình như như có như không mà ma sát.

"Anh buông tay!" Cô kêu nhỏ, cổ cùng thắt lưng bị hắn đụng chạm vừa ngứa lại nóng quá, da gà đều nổi lên.

"Dám đùa giỡn anh, giải thích."

"Được rồi được rồi, thật xin lỗi!" Cô không ngừng xin đầu hàng, coi như cô sợ hắn.

"Anh phải hôn em để trừng phạt."

Nghe hắn nói, hại cô lại sợ tới mức hoa dung thất sắc, không giữ được bình tĩnh. Ô không quen có động tác nam nữ thân mật, ngược lại Quan Thiên Tứ "động thủ động cước" đặc biệt mẫn cảm, muốn làm bộ trấn định đều không được, bởi vì khuôn mặt đỏ như cây táo sớm bán đứng cô.

Chân tay cô luống cuống khẽ kêu."Không được—— sẽ bị người khác nhìn thấy——"

Hiện tại muốn chạy trốn đã quá chậm, giãy dụa vô ích làm Quan Thiên Tứ càng cảm thấy đắc thú vị. Trải quan một thời gian quen nhau đã hiểu cô ít nhiều, nhược điểm lớn nhất của cô nhóc đó là luôn luống cuống khi có tiếp xúc tứ chi, ai kêu cô không hiểu tình cảm, luôn xem nhẹ hắn, có thể nhìn thấy cô bối rối cũng là một mặt thật tốt.

"Không cho phép trốn."

Cả người cô bị nhốt trong khuỷu tay ngang ngược không thể động đậy, dáng vẻ con cừu nhỏ nhu nhược dưới móng vuốt của hổ, như có như không e lệ. Hắn liền yêu bộ dáng này của cô, đáng yêu đến nỗi làm cho người ta muốn khi dễ cô.

Đôi môi ấm áp dán lên khuôn mặt cô, xấu xa hôn một cái, quả nhiên lập tức hai gò má hồng toàn bộ. Hắn yêu chết phản ứng của cô, càng yêu chết thân thể thành thật của cô, còn hơn cả gương mặt thiên sứ hay dáng người ma quỷ.

Hôn môi lần hai tập kích, tiến công!

Hành động trốn đông trốn tây của cô tuy rằng bảo hộ khuôn mặt miễn bị ăn hết đậu hủ, cũng không cẩn thận hy sinh vành tai, rơi vào đôi môi nóng rực mút gặm cắn, rước lấy toàn thân một trận run rẩy, mà tay hắn không ngừng vuốt ve cô, tình cảm không nhìn thấy được khi hắn một lần lại một lần nóng lên, khiến cô cảm thấy càng ngày càng không giống mình.

Chỉ hôn môi như chuồn chuồn lướt nước đương nhiên không thỏa mãn hắn được, không chạm thì thôi, chạm rồi phải liền ăn sống nuốt tươi, chỉ tiếc hiện tại thời gian địa điểm cũng không thích hợp, hắn tạm thời áp chế lửa nóng trong lòng buông tha cô, miễn cho bùng cháy sạch mà không khống chế được.

Từ lúc hắn ôm ấp cho đến khi được tự do, Sài Xảo Quyên xấu hổ đến không mặt mũi nào gặp phụ lão Giang Đông, chỉ có thể đem khuôn mặt đỏ như táo chín vùi vào văn kiện, làm bộ công việc thật bận rộn, nhưng lòng rốt cuộc không thể tĩnh tâm, lúc nào cũng lo lắng hắn đánh lén, ngay cả ngón tay đánh bàn phím cũng liên tục mắc lỗi. Đến nỗi Quan Thiên Tứ, khóe miệng thủy chung luôn mỉm cười không thôi.

Sau một tuần làm việc.

Sài Xảo Quyên đối với việc ở hành lang trưng bày tranh nghệ thuật Ngọc Cơ đã vô cùng thuần thục, cô ngoài phiên dịch thư tín, cũng đem văn kiện sắp tới của các khách hàng phân loại từng cái, ở một bên viết ý kiến của bản thân với khuynh hướng tính cách của đối phương, làm tham khảo hành lang trưng bày tranh nghệ thuật cho khách hàng mở rộng.

Loại phương c chưa gặp mặt, chỉ bằng thư tín mà phán đoán hộ tính hướng và tâm lý khách hàng, có thể nói là sáng ý phá lệ. Quan Ngưng Ngọc ở thương trường gặp qua rất nhiều thủ đoạn của khách hàng mở rộng mới, chính mình cũng nếm thử quá không ít, phải nghiền ngẫm tâm lý khách hàng, vừa đi hỏi thăm, điện thoại bái phỏng, xã giao hoặc người trung gian giật dây giới thiệu, mới có cơ hội tiến thêm một bước nhận c. Nhưng là phải mở rộng khách hàng nước ngoài, ngoại trừ dựa vào triển lãm tranh đánh nổi tiếng ở ngoài, chỉ có thể gửi e-​mail cho biết, báo cho tin tức, rồi mới chờ khách hàng hồi âm, trung gian phải gửi nhiều thư tín qua lại, còn không nhất định có cơ hội được đồng ý.

Phân loại khách hàng của Sài Xảo Quyên mười phần tinh chuẩn, qua đề nghị của cô có thể chín phần bắt lấy khẩu vị của khách, khơi gợi hứng thú xem tranh rồi mua của khách, nói ngắn gọn, cô vì hành lang trưng bày tiết kiệm thời gian và tiền tài của khách hàng mở rộng.

"Bà chủ, chị tìm em?" Ở trên cửa gõ nhẹ hai cái, Sài Xảo Quyên đi vào phòng.

"Đến đến đến, vào đây uống trà." Quan Ngưng Ngọc nhiệt tình vẫy tay, Nhã U đã ở đó, còn có đám tam cô lục bà của phòng tranh, toàn bộ tụ ở một chỗ nói chuyện phiếm, cho nên cũng tìm Xảo Quyên đến náo nhiệt một chút.

"Cám ơn, nhưng em còn có việc phải làm. . . . . ."

"Mệt như vậy làm gì, có lúc em cũng nên học cách nhàn hạ một chút chứ!"

Đây là lời mà người thân là bà chủ nên nói sao? Xảo Quyên buồn cười muốn tránh, bất quá nếu bà chủ mở miệng rồi, cô chỉ việc làm theo.Lại cùng nhau ngồi xuống, cầm tách trà sữa mâm xôi màu xanh người khác nhiệt tình đưa qua lẳng lặng nhấm nháp.

"Thơm quá." Cô nói.

"Cho nên mới gọi em lại thưởng c, đây chính là một người bạn người Pháp tặng cho chị, Đài Loan mua không được đâu đó!"

"Bởi vì ông chủ vì chuyện ở quỹ hội bận rộn mà không rảnh bồi cô ấy, chúng ta mới có lộc hưởng này!" Một trong những tam cô lục bà lắm miệng nói, những người khác cũng theo nở nụ cười, rước lấy một cái xem thường của Quan Ngưng Ngọc.

"Biết là tốt rồi, còn không cảm ơn."

"Dạ dạ, nô tỳ tạ ơn thái hậu ban cho." Nói xong, mọi người đều cười lớn.

Xảo Quyên cũng cười theo. Đến đây một tuần, quen thuộc hoàn cảnh và những người nơi đây, công việc của hành lang trưng bày tranh này khác với cách c của những chỗ làm bình thường khác, những người ở đây tràn ngập cảm tính và bầu không khí tự do, cho nên cô mới thích ở đây.

"Gần đây em và Thiên Tứ tiến triển đến đâu rồi?" Ngưng Ngọc thử hỏi, kỳ thật vẫn rất muốn dọ thám thu thập tin tức.

"Bình thường, tạm ổn."

"Anh ấy đối với em được không?"

"Cũng không tệ lắm."

"Hai người thường làm chuyện gì?"

"Ăn cơm hoặc xem điện ảnh, ngẫu nhiên đi nghe biểu diễn âm nhạc." Hỏi cái này làm gì? Cô thắc mắc nhìn bà chủ.

Tam cô lục bà một bên chịu không nổi loại đối thoại khó hiểu này, nhịn không được xen mồm.

"Bà chủ, chị hỏi không đủ xâm nhập trọng điểm, sẽ không chiếm được đáp án! Hẳn là phải hỏi như thế này, hau người có nắm tay không? Có hôn môi chưa? Là hôm má hay môi? Là hôn sâu hay chuồn chuồn lướt nước?"

"A. . . . . ."

"Xem cấp độ mặt hồng của cô chỉ ngậm miệng, có gian, vấn đề, là ôn nhu hay lỗ mãng? Là một phút đồng hồ hay mười phút? Một ngày đại khái vài lần?"

". . . . . ." Sài Xảo Quyên mở lớn miệng, không nói gì mà chống đỡ.

"Cái gì? Hắn có chất lượng như vậy sao?!"

"Tôi không nói chuyện nha!" Cô khẽ thấp giọng.

"Biểu hiện của em đã thể hiện rõ, ừm —— thấu tim! Ma Tước đã bây lên cành cao, chúng ta đến bây giờ vẫn còn ở dưới đất, hồng nhan bạc mệnh mà!"

Này. . . . . . Hồng nhan bạc mệnh không phải dùng như vậy. . . . . . Quên đi, cô vẫn là không cần lắm miệng mới tốt.

Ngưng Ngọc vui sướng cười nói: "Thì ra tình cảm hai người đã rất tốt, xem ra lo lắng của chị là dư thừa."

"Hả. . . . . . Lo lắng?" Cô không hiểu ý lắm.

"Bà chủ là nói sợ em chịu ủy khuất, bởi vì đàn ông nhà họ Quan tính tình cũng không tốt lắm." Nhã U chu đáo giải đáp cho cô.

"Cũng tốt mà, em đều là lấy tâm bình thường đối đãi, cho nên không biết phải ủy khuất gì đây."

"Em không biết anh ấy là người tâm tư khó dò sao?"

"Mới đầu thì cảm thấy được, hiện tại sẽ không, kỳ thật anh ấy rất tốt, ở chung lâu, đối với hành vi nhận c của anh ấy có thể rõ như lòng bàn tay."

Tam cô lục bà mặt đỏ tim đập hỏi: "Ý của cô là nói, trên người hắn có mấy cọng lông cô đều biết?"

"Các cô nghĩ đi đâu vậy!" Sài Xảo Quyên nhíu mày cười khổ, xin không cần trí tưởng tượng phong phú như vậy?

Trong lòng Ngưng Ngọc cười trộm. Cô gái này quả nhiên rất thích hợp Thiên Tứ, đúng là nồi nào nắp vung ấy, Xảo Quyên không xinh đẹp, cũng tuyệt đối thích hợp Thiên Tứ, cô rất sẵn lòng tác thành cho mối nhân duyên này!

Bà chủ đi đầu nhàn hạ, thật sự là nơi làm việc kì quái. Sài Xảo Quyên mặc dù cảm thấy quái, nhưng thật thích loại cảm giác này, không có lục đục với nhau, chỉ cần thuần túy làm việc thật tốt.

Quan Ngưng Ngọc có chuyện thật ra rất muốn hỏi cô một chút."Sáng kiến mà em đề ra về khách hàng, đối với phương diện khai phá khách hàng nước ngoài này chiếu cố rất lớn, có thể nói là công lao rất lớn, năng lực em tốt như vậy, ở trong này giống như tài lớn thiếu đất dụng võ."

"Chị quá khen, đây là chuyện em nên làm."

"Em lúc trước từng làm ở công ty khác sao?"

"Ừm, từng làm ở một công ty kinh doanh nước ngoài."

"Công ty nào vậy?"

"Chỉ là một công ty nhỏ, tên em cũng đã quên." Sài Xảo Quyên đối với vấn đề này cũng không muốn nói chuyện nhiều, cho nên chỉ nói một câu rồi thôi, chuyện lúc trước vẫn là miễn bàn thật thì tốt hơn.

Quan Ngưng Ngọc hỏi như vậy, là bởi vì cảm thấy hình như mình đã từng nghe tên Xảo Quyên, bất quá có lẽ là mình nhớ lầm, nếu có gặp qua cô gái đặc biệt như Xảo Quyên, cô nhất định sẽ không quên.

Sau khi uống hết trà sữa, buông tách xuống, Sài Xảo Quyên đứng dậy hành lễ."Thời gian không còn nhiều, em còn có mấy thư kiện cần xử lý."

"Còn sớm mà, đừng nóng vội, lại nói với chị chuyện thú vị khi Thiên Tứ học quốc trung đi!" Ngưng Ngọc không hết lý do khuyên bảo, nhiều người đương nhiên cũng theo hát đệm, luyến tiếc cô né tránh, thích nghe cô nói chuyện xưa, hơn nữa đùa cô rất thú vị!

"Chuyện hôm nay hôm nay xong, không thể ham chơi." Sài Xảo Quyên kiên trì, nhận tiền lương của người ta thì phải làm cho thật tốt, đây là nguyên tắc của cô.

Nhân viên còn giống hơn cả bà chủ, mọi người cảm thấy cô chẳng những thú vị, còn thật đáng yêu, cô càng đứng đắn mọi người càng muốn trêu đùa cô.

"Có gì đâu, mới trì hoãn một chút thời gian mà thôi, sẽ không chết!"

"Chỉ là Thiên Tứ sẽ đến đây, không mau chút làm xong không được."

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, cố ý dùng ngữ khí khoa trương chọc cô.

"Thì ra làm nhanh để hẹn hò, thật hâm mộ nha~~"

"Đúng rồi đúng rồi, thật ân ái nha ~~"

Đối với trêu chọc của mọi người cô vẫn không bị ảnh hưởng, ngược lại còn nghiêm trang nói: "Tôi sợ anh ấy đến đây tôi căn bản không thể im lặng làm việc, mỗi lần đều bị anh ấy làm cho chậm trễ tiến độ. Haizz, hao tổn tâm trí, tôi phải đi làm đây."

Hướng mọi người lễ phép khom người chào xong, liền trở lại bàn công tác của cô, mọi người giật mình liếc mắt nhìn nhau.

"Có lầm hay không? Cô ấy nói hao tổn tâm trí!" Tam cô nói.

"Cô ấy có biết bạn trai của mình, là tình nhân trong mộng của không ít cô gái?" Lục bà nói.

Bác chồng khác phụ họa."Bất quá cũng là sự thật, giống như mỗi lần đều là Tam thiếu nói không ngừng, so với anh ấy, Xảo Quyên ngược lại thật im lặng."

Nhã U nhớ lại, nói: "Tôi nhớ rõ Tam thiếu không thích nói nhiều với con gái, nhìn thấy hắn cùng Xảo Quyên thao thao bất tuyệt nói chuyện phiếm, tôi còn phải hoảng sợ."

Tam cô lục bà nóng bỏng thảo luận, Ngưng Ngọc làm tổng kết."Đây là chỗ mà Xảo Quyên không giống người thường, không cố ý làm ra vẻ, thích ứng trong mọi tình cảnh, cùng cô ấy ở một chỗ thật nhẹ nhàng, làm cho người ta bất tri bất giác đã muốn dính lấy cô ấy. Trọng yếu nhất là, cô ấy là người duy nhất đối xử với anh ba như người bình thường."

Mọi người tràn đầy đồng cảm, gặp được một cô gái đặc biệt như vậy, Tam thiếu từ trước đến nay đi ở đằng trước, con gái chỉ có thể ở phía sau truy đuổi theo, lần này cần phải trái lại, sửa từ hắn truy đuổi người ta chạy, hơn nữa chạy trốn thật vất vả.

Cũng tốt, sau khi làm cho nhiều cô gái thương tâm như vậy, hắn cũng nên nếm thử,chút tư vị làm người yêu và theo đuổi cuồng nhiệt, như vậy mới phù hợp nhân quả tuần hoàn, rất công bằng!

"Tôi cuối cùng cảm thấy. . . . . . từng nghe qua tên Xảo Quyên ở đâu. . . . . ." Một cô trong tam cô lục bà nói.

Ngưng Ngọc dừng nói."Cô cũng cảm thấy như vậy?"

"Hả, thì ra các cô cũng vậy?"

"Tôi cũng cảm thấy thế, còn tưởng rằng là nhớ lầm."

Nhiều người lèo xèo thì thầm thảo luận xôn xao, Nhã U một bên đã muốn tấn công bịch ăn vặt hai, cô từng là trợ thủ đắc lực nhất của hành lang trưng bày tranh nghệ thuật Ngọc Cơ, vừa ăn đậu vừa cười nói: "Các cô đã quên? Cô ấy vốn là tổng giám đốc công ty thương nghiệp OO của Mỹ, từng gửi thư đặt tranh chỗ chúng ta, nói phải treo ở văn phòng mới."

"Gì?!" Chúng nữ nhân cùng kinh hô, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhã U.

Nhã U nhìn mọi người, cũng ngây người."Các cô không ấn tượng sao?"

"Đương nhiên không ấn tượng!"

Có ai sẽ nhớ rõ mỗi một khách hàng gửi như đến? Muốn trả lời tên và diện mạo mấy trăm vị khách đã muốn không dễ dàng, huống chi là khách chỉ giao dịch có một lần hay chỉ gửi thư đến hỏi, lạp lộn xộn tạp thêm đã gần một ngàn người. Chỉ có Nhã U, thật không hiểu đầu cô làm bằng cái gì, thật giống máy tính.

"Tại sao cô không nói sớm!"

"Không ai hỏi tôi nha, hơn nữa tôi nghĩ nhóm mấy người đều biết rồi." Cô thật vô tội trả lời.

"Tiểu thư, trên đời này không bao nhiêu người giống cô có được đặc dị công năng được không? Phụ nữ mang thai thì ra trí nhớ còn tốt như vậy, hơi quá đáng đó!"

"Nói giống như tôi quái dị, tuy rằng tôi bất đắc dĩ rời đi hành lang trưng bày, nhưng là lòng chưa từng rời đi nơi này đâu!" Mắt to mông lung phiếm thủy quang, chỉ cần như vậy cũng đủ khiến người khác tâm mềm nhũn.

Ngưng Ngọc vội đau lòng trấn an."Không khóc không khóc, em vĩnh viễn là trợ thủ mà chị thương yêu nhất, tuy rằng tạm thời em bị ác ma giam cầm, nhưng chị sẽ chờ em trở về."

"Đúng vậy đúng vậy, ai nói cô là quái vật, cô là tiểu công chúa đáng yêu nhất của chúng tôi." Sau khi được đám tam cô lục bà luân phiên dụ dỗ, cô cuối cùng lại nở chiueu bài nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, sáng lạn mà xinh đẹp.

Sau khi biết Xảo Quyên từng là tổng giám đốc công ty thương nghiệp Toàn Đài nổi tiếng nước Mỹ, mọi người thập phần tò mò. Ưu tú như vậy thì tại sao phải che dấu quá khứ huy hoàng của mình, chẳng lẽ có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?

"Đến cơ sở dữ liệu tìm xem, xem có thể tìm được thư tín đó hay không." Ngưng Ngọc phân phó đám nhân viên.

"Chỉ là đối phương không phải khách quen, lại giao dịch có một lần, tôi sợ thư tín sớm bỏ rồi, có lẽ chỉ có thể tìm được ghi chú đã đăng kí thôi."

"Huống chi là hơn một ngàn thư tín, tìm làm sao được?"

"Nếu tôi nhớ không sai, là đặt trong cặp văn kiện số 103367." Nhã U hảo tâm nhắc nhở.

Mọi người lần hai dùng biểu cảm gặp quỷ nhìn cô không chớp mắt, một trận ngậm miệng không nói gì.

"Hả? Làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

Còn nói không phải quái vật, căn bản là là siêu nhân ngoài hành tinh.

Ngưng Ngọc vì thế mà lâm vào suy nghĩ sâu xa. Nếu Xảo Quyên thật sự có bí mật không biết ai biết, vì hạnh phúc của Thiên Tứ, cô cảm thấy nhất định phải điều tra một phen, bởi vì cô hiểu tính tình Thiên Tứ, hắn không thể dễ dàng tha người cô gái của mình có việc giấu giếm hắn, đương nhiên, chuyện này cũng là vì hoàn cảnh gia đình lúc bé của Thiên Tứ tạo thành.

Vì bảo hộ Thiên Tứ, việc xâm nhập điều tra này là việc nhất định phải làm.