Những âm thanh bắt đầu vang lên càng ngày càng nhiều bất quá Luha cũng không đứng lên, ánh mắt của nó như cố gắng nhìn xuyên qua đám đông, cố gắng muốn bắt lấy thân ảnh của Vô Song.
Dĩ nhiên đám tử tù đang ở đây chẳng có kẻ nào là người lương thiện, phụ nữ hay trẻ con thì liên quan gì?, chỉ cần xuất hiện ở đây vậy sẽ là mục tiêu, là mục tiêu dễ dàng có thể chém giết, như một lẽ dĩ nhiên, rốt cuộc có kẻ xuất thủ với đứa nhóc 13 tuổi này.
Chỉ thấy sau lưng Luha xuất hiện một tên cốt đột cao đến hơn 1m9, trong tay đang cầm trọng chùy, thân thể của hắn chỉ mặc duy nhất một cái khố, cơ bắp rắn chắc trông như đá tảng vậy.
Kẻ đang tấn công Luha cũng rất nổi tiếng, tại tỉnh Chiba kẻ này được gọi là Amano – Hung Tàn.
Cái tên này bắt nguồn từ việc hắn có thể đập con mồi đến nát bét, không còn nhân hình, là tội phạm truy nã hàng đầu của Chiba cùng nhiều khu vực lân cận, kẻ này trời sinh thần lực, chỉ bằng cơ thể cũng đã có thể địch lại cả ngàn binh lính, một người một cây thiết chùy có thể dẹp nguyên một daonh trại cỡ nhỏ ở Chiba.
Amano lúc này đã giết đỏ mắt, xung quanh hắn chỉ còn lại một đám máu thịt bầy nhầy nhìn kinh khủng vô cùng, lúc này khi mà Luha trở thành con mồi của Amano thì rất nhiều tử tù trực tiếp lựa chọn tránh cho thật xa.
Amano lao tới, tiếng chân của hắn như tiếng voi điên chạy xuống bản vậy, mặt đất thậm chí vang lên từng âm thanh "ruỳnh ruỳnh", ngay cả Luha đang ngồi còn có thể cảm nhận được rung chấn của mặt đất.
Amano có sải tay rất rộng, hắn dẫm mạnh một cái xuống đất, trọng chùy trong tay đập thẳng xuống đầu Luha, lực tay của kẻ này đã vượt quá cả ngàn cân.
Chỉ một cánh tay của hắn thôi đã to hơn cả người Luha nhưng mà lúc này Luha cũng đưa tay lên, xoay ngang thanh Tantou mà đỡ lấy trọng chùy nện xuống.
Bất cứ ai cũng có thể tưởng tượng ra, Luha sẽ thảm thế nào khi dám đỡ một đòn này đập xuống, một chùy kia có thể khiến người của Luha nát thành thịt vụn tuy nhiên sự thật đôi khi khác rất nhiều lý thuyết bởi đại chùy nện xuống nhưng mà không cách nào hạ xuống được, cả người Amano lập tức khựng lại.
Lúc này... cũng không còn chỉ là một vùng để ý tới khu vực của Luha nữa, mà là toàn bộ sân rồng đều để ý tới Luha, không phải vì sự xuất hiện của Amano mà cũng chẳng phải vì Luha ngăn được Amano, vấn đề là trên người Luha bắt đầu bốc lên rất nhiều khói trắng, sau đó từ thanh Tantou của đứa bé này kiếm khí như vỡ bờ mà tràn ra, kiếm khí hoàn toàn ly thể.
Ở Phù Tang thì địa vị của kiếm cực cao, cao hơn bất cứ thứ binh khí nào khác vì vậy sự xuất hiện của kiếm khí rất nhiều người đều sẽ nhận thức được.
Kiếm khí là một phạm trù còn kiếm khí ly thể lại là một phạm trù khác, một phạm trù cao cấp hơn nhiều.
Điều càng đáng kinh ngạc là, Luha không chỉ có thể làm cho kiếm khí ly thể mà đứa nhỏ này còn có thể "ngưng kiếm".
Chỉ thấy kiếm khí ngưng lại thành từng tầng từng tầng vì Luha cản lại một đại chùy đánh xuống, sau đó khóe miệng Luha khẽ mở, miệng của đứa bé này tràn ra sát khí.
Theo sát khí xuất hiện, đại chùy của Amano bị chém làm đôi, sau đó cánh tay trái của Luha vung lên thành một đường bán nguyệt tuyệt đẹp, mượn một động tác này, đầu của Amano bị chém bay ngay lập tức, cột máu bắn thẳng lên trời.
Máu bắn lên trời rồi rơi xuống như mưa.
Cơn mưa máu đổ xuống mái tóc màu trắng bạc của Luha cũng là lúc đứa bé này đứnglên, thân thể lao thẳng vào đám tử tù gần đó.
Cánh tay phải buông thõng gần như không thể động nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến thân ảnh Luha, nó như một u linh nơi chiến trường, mỗi khi Luha lao đến đâu là có tử tù ngã xuống đồng thời cái đầu bắn thẳng lên không trung tạo ra một cơn mưa máu kéo dài thật dài, cơn mưa máu lại càng tô điểm cho thứ sắc phục đen cùng mái tóc màu trắng của Luha.
Thằng nhóc này thực sự rất giống Vô Song, trong cơn mưa máu cái cơ thể nhỏ bé kia xuất hiện một vẻ mị hoặc đến kì dị, một vẻ đẹp của cái chết.
Ánh mắt Luha cũng dần chuyển thành màu đỏ, nó hoàn toàn tiến vào trạng thái say máu, cứ như thế một đường giết sạch tất cả con mồi trước mặt, Luha giết ra một con đường, trong sự bàng hoàng của tất cả đám tử tù, thân ảnh nhỏ nhắn rốt cuộc lại xuất hiện trước mặt Vô Song.
Đôi mắt của nó hoàn toàn không còn tính người nữa, cả người nó nồng nặc mùi máu, kiếm khí của Luha cũng dần chuyển thành màu đỏ, kiếm khí vờn quanh cơ thể Luha tạo thành một tấm chắn cho thân thể nhỏ bé này đồng thời kiếm khí cũng tích tụ trong thanh Tantou, lúc này trong đầu Luha chỉ có một ý niệm, nó muốn giết Vô Song.
Đáng tiếc đường kiếm của nó chưa kịp xuất ra thì Vô Song đã tới, năm ngón tay của Vô Song nắm lấy khuôn mặt non nớt của Luha, bàn tay ấn thật mạnh xuống, chỉ nghe "rầm" một tiếng, cả người Luha một lần nữa nằm im trên mặt đất, cơ thể khẽ co giật nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu có thể tỉnh lại.
"Nhìn cái gì, không muốn chết hết thì tự giải quyết việc của mình đi, đừng để tao nóng máu ".
Vô Song trên lưng vẫn có Kim Cang Tỏa, cả lưng hắn gần như phải cong lại, nhìn Vô Song không khác gì một lão già lưng gù nhưng mà không ảnh hưởng gì tới sự khủng bố của hắn cho lắm.
Một quyền đánh bất tỉnh Luha, trên bàn tay của Vô Song vẫn còn có máu chảy tóc tách, dĩ nhiên đây là máu trên mặt Luha.
Vô Song lại một lần nữa ngồi xuống nhưng mà lần này vị trí của Vô Song chính là cố ý bảo hộ Luha.
Thằng nhóc này thực sự không tệ, nó không chỉ là kiếm đạo thiên tài hơn nữa bản thân Luha còn có cả "Uy".
Vô Song không thể tưởng tượng được, đứa bé này tu luyện ra sao bởi theo cách thông thường thì đây là một việc không thể nào, Luha còn quá nhỏ để đạt được tới trình độ này, dĩ nhiên mỗi người thì sẽ có một bí mật của mình, Vô Song sẽ không quản việc này chỉ là hiện tại Vô Song lại càng ngày càng muốn thu tiểu tử này dưới quyền mình.
Thật ra không chỉ Luha, Vô Song cảm thấy khắp cái sân rồng này... thực sự có vài kẻ bản thân Vô Song thực sự muốn mang về Trung Nguyên.
Người thứ hai Vô Song cảm thấy nên mang về Trung Nguyên là một nữ tử, một nữ tử mà sau khi Vô Song nói ra một câu kia, nàng đã xuất hiện bên người Vô Song cùng Luha, khóe miệng hơi cong lên mà nói.
"Chỉ là một đứa bé thôi, cần gì phải ra tay tàn nhẫn như vậy ".
Nữ tử này nói xong cũng không có ý định giới thiệu gì cả, cứ như vậy khoanh chân ngồi xuống, mái tóc màu đen thật dài xõa ra, một mái tóc không nên thuộc về cái đám tử tù này, một mái tóc óng mượt vô cùng.
Nữ tử này có hai thứ làm Vô Song phải để ý, đầu tiên dung mạo của nàng không giống người Phù Tang mà giống người Trung Nguyên hơn.
Vấn đề thứ hai, nữ tử này mạnh.
Nàng cũng không phải loại quái vật quái thai như Luha, tuổi tác chỉ sợ cũng đã ngoài 30 tuy nhiên mạnh thì vẫn cứ phải công nhận là mạnh.
Nữ tử này mạnh đến trình độ nào?, theo Vô Song thì nàng ít nhất phải chấp 3 người như Thiên Vũ Huân cùng lên.
"Ngươi không sợ ta giết ngươi? ".
Nhìn nữ tử này, Vô Song hỏi.
Nữ tử này liếc nhìn Vô Song, trong ánh mắt của nàng không có cái vẻ phách lối cũng không có cái vẻ kiêu ngạo, ánh mắt rất đặc biệt, ánh mắt như biển rộng bao la vậy.
"Ta cảm thấy lúc này chưa phải thời điểm mình sẽ chết, thế thôi ".
Ánh mắt nữ tử này có lẽ cũng không nên thuộc về nữ nhân.
"Có thể biết tên ngươi không? ".
Vô Song thật sự không nhịn được tò mò mà hỏi tên nữ nhân này.
Nữ tử cũng chẳng câu nệ như nữ tử Trung Nguyên bình thường, cũng chẳng quan tâm giữ lẽ với đời, thản nhiên đáp.
"Dương ".
"Dương?, cũng đủ đặc biệt ".
Nghe tên nàng, Vô Song lập tức nói ra câu này, Vô Song thực sự còn chưa nghe thấy nữ tử nào lấy Dương làm tên, họ Dương thì nhiều nhưng ở Trung Nguyên nữ tử tên Dương lại hiếm vô cùng.
Dương cũng lười đáp Vô Song, sau khi chọn xong vị trí, cũng mặc kệ Luha đang bất tỉnh nhân sự, nào có cái vẻ gì là quan tâm, nữ tử này trực tiếp gối đầu lên ngực Luha, hai tay đặt lên đầu, một chân khẽ cong lên, một chân gác lên chân còn lại, vậy mà trực tiếp muốn nhắm mắt đi ngủ.
Nhìn bộ dạng của nàng, Vô Song không thể không lắc đầu, việc Phù Tang nhiều cao thủ thì Vô Song sớm biết nhưng mà chính hắn cũng không tưởng tượng được trong cái đám tử tù bị áp giải đến sân rồng ngày hôm nay quả thực có rất nhiều "quái nhân ".