Trình Anh cho dù không hiểu sư phụ mình lại tính làm gì nhưng lời của sư phụ thì Trình Anh không dám làm trái, tính cách của sư phụ Trình Anh đương nhiên rất hiểu, nàng nghe Hoàng Dược Sư phân phó liền rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Trình Anh rời đi, Hoàng Dược Sư rốt cuộc ngồi thẳng người dậy, ánh mắt hướng ra ngoài cửa phòng, lúc này cánh cửa y nguyên vẫn mở, Hoàng Dược Sư đang đợi một người đến.
Hoàng Dược Sư đợi cũng không lâu lắm, rốt cuộc Hoàng Dung cũng tới, nhìn thấy nàng tới hai hàng lông mày của Hoàng Dược Sư nhăn lại.
Lúc này Hoàng Dược Sư phi thường bình tĩnh, có thể nói hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bất cứ thứ gì khác, ông nhìn Hoàng Dung mang theo một cái khay đến, thản nhiên hỏi.
"Sao ngươi biết lão phu ở trong thư phòng mà mang tới? ".
Hoàng Dung nghe vậy, nàng ngoan ngoãn trả lời.
"Phụ thân mỗi lần dùng bữa đều muốn dùng bữa trong thư phòng, vừa nghiên cứu thư tịch vừa dùng bữa, vì việc này Dung nhi còn bất mãn với người thật lâu ".
Hoàng Dược Sư hít thật sâu một hơi, câu trả lời này đương nhiên chính xác.
"Không tệ, không rõ ngươi dành nhiều công sức như vậy nghiên cứu thói quen của lão phu, nghiên cứu sự việc của Đào Hoa Đảo rốt cuộc có mục đích gì nhưng lão phu không thể không khen ngợi ngươi, hiểu rõ lão phu đến trình độ này quả thật cũng có thể gọi là kỳ tài ".
Hoàng Dung không nói gì, tính cách của phụ thân ra sao nàng chẳng nhẽ còn không hiểu?, nàng biết phụ thân hiện tại không tin nàng nhưng mà nàng không sợ, nàng tin chính mình có thể khiến phụ thân tin tưởng, đây là thử thách của nàng.
Lúc trước có Vô Song vì nàng che gió che mưa, hiện tại liền để nàng một mình đối mặt thử thách, một mình thuyết phục phụ thân tin tưởng.
Hoàng Dung tại sao nhất định phải xuất hiện, nhất định phải va chạm với vợ chồng Quách gia?, thứ nhất là vì Dương Quá nhưng thứ hai nàng cũng muốn để phụ thân chú ý, từ đó có cơ hội gặp mặt phụ thân.
Nếu nàng lách qua đám người Quách Phù cùng huynh đệ Võ gia mà tiến vào nội viện của Đào Hoa Đảo, vượt qua Đào Hoa Trận mà gặp mặt phụ thân chỉ sợ kết quả còn rất khó nói.
Chậm rãi tiến về bàn đọc sách của Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung nhẹ đặt cái khay lên bàn rồi nhẹ lùi lại ba bước, ánh mắt mong đợi nhìn Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư cũng nhìn Hoàng Dung thật kỹ sau đó lại nói.
"Muốn dùng đồ ăn đến để mê hoặc lão phu?, ngươi nghĩ lão phu lú lẫn đến mức đó? ".
Hoàng Dược Sư nói xong cũng chẳng cần Hoàng Dung trả lời, bàn tay nhẹ mở đĩa chặn bên trên ra, bàn tay lập tức một lần nữa khẽ run lên.
Lúc Hoàng Dung mang đồ ăn lên, hương khí không lộ, hương khí bị nén hết xuống bên dưới, chỉ khi Hoàng Dược Sư thật sự mở đĩa chặn ra nhìn vào món ăn bên trong, hương khí mới nhè nhẹ bốc lên, mùi thơm nhẹ dịu xen lẫn vị thuốc bắc khiến Hoàng Dược Sư bất giác cảm thấy tâm thần thả lỏng.
Mùi hương này rất dễ chịu nhưng dễ chịu hơn nữa cũng không thể khiến lòng Hoàng Dược Sư bình tâm được, mùi hương này thật sự quen thuộc vô cùng.
Hoàng Dược Sư chỉ cần từ hương khí liền biết đây là món gì, món này cũng chẳng phải cầu kỳ, chẳng phải trân bảo thế gian gì, món này gọi là Gà Hầm Thuốc Bắc.
Màu sắc, hương khí thậm chí cách trình bày đều giống hệt, giống hệt thứ ký ức của những ngày xa xăm.
"Vì sao lại chọn món này?, ngươi nghĩ thân thể lão phu có tật bệnh?, cần phải dùng vật đại bổ hay sao? ".
Hoàng Dung có thể nhận ra giọng nói của phụ thân có chút run lên, nàng nhẹ mỉm cười mà đáp.
"Mỗi lần phụ thân xem sách đều xem đến khuya, Dung nhi biết một ngày phụ thân ngủ rất ít, đặc biệt vì phụ thân hầm một nồi canh gà ".
Nàng nói rất bình thường nhưng chỉ có Hoàng Dược Sư cảm nhận được sự khác thường.
Bao nhiêu năm rồi Hoàng Dược Sư không ăn một bát canh gà hầm?, đáp án là hơn 20 năm.
Hoàng Dược Sư thật sự không thích món canh này, thú thật Hoàng Dược Sư không thích vị đắng nhưng mà khoảng thời gian trước Hoàng Dung vì Hoàng Dược Sư rất nhiều lần đều là món này.
Canh gà hầm thêm một chút thảo dược vừa có khả năng bồi bổ khí huyết, vừa có khả năng an thần, rất tốt cho người đọc sách, đáng tiếc từ khi Quách phu nhân đến với Quách Tĩnh thì Hoàng Dược Sư cũng chẳng ăn lại canh gà hầm bao giờ.
Về bản chất, Hoàng Dược Sư không thích vị đắng, chỉ có tài năng của Hoàng Dung mới có thể khiến Hoàng Dược Sư cảm thấy món này ngon miệng, món này hợp khẩu vị, khi nàng rời đi thì bất kể Trình Anh hay đám người ách bộc đều không thể nấu thuận miệng Hoàng Dược Sư, ông đương nhiên không ăn.
Hoàng Dược Sư rốt cuộc cũng không nhịn được, liền cầm muôi sứ nhẹ nếm một ngụm canh gà.
Hoàng Dược Sư bắt đầu ăn canh, Hoàng Dung cũng không nói gì, nàng nhẹ nhàng bước về phía bàn đọc sách của phụ thân sau đó hướng về giá sách sau lưng phụ thân, vì người dọn dẹp một chút đồ vật.
Tất cả những hình ảnh này đều lọt vào mắt Hoàng Dược Sư, ông có thể thấy từng hành động của Hoàng Dung, không có một chút gì luống cuống, càng không có lo lắng, tất cả chỉ bao gồm trong mấy chữ "quen việc dễ làm ".
Nàng sao có thể không quen thuộc, thư phòng của phụ thân vẫn luôn do nàng đến sửa sang, đến dọn dẹp.
Hoàng Dược Sư nhìn động tác của Hoàng Dung, rốt cuộc cũng không ăn được nữa, lại đặt bát canh gà xuống.
Thư phòng của ông hiện nay là do Trình Anh tới dọn dẹp, là do Trình Anh tới sắp xếp, cách sắp xếp của Trình Anh và Hoàng Dung đương nhiên khác nhau, lúc này khi nhìn Hoàng Dung vì mình dọn dẹp thư phòng, Hoàng Dược Sư không ngờ lại cảm thấy cảm giác thân quen hiện về, thư phòng năm xưa của ông... đại khái cũng là dạng này.
Ánh mắt lại nhìn vào bát canh gà trên bàn, nội tâm của Hoàng Dược Sư rốt cuộc xuất hiện một câu hỏi, một đáp án mà ông không thể tin được.
"Là Dung nhi thật sao? ".
Khi nghĩ tới cái đáp án này, Hoàng Dược Sư lập tức phủ quyết toàn bộ nhưng mà chính ông cũng chẳng thuyết phục được chính mình.
Không phải Dung nhi thì dung mạo kia ở đâu ra?, không phải Dung nhi của ông thì sao lại gọi là Hoàng Dung?.
Không phải Dung nhi của ông sao có thể hiểu ông đến vậy?, sao cho ông cảm giác quen thuộc đến vậy?.
Không phải Dung nhi của ông thì bát canh gà này là thế nào?, thực sự giống hệt trù nghệ của Hoàng Dung, không sai một chút nào .
Trù nghệ trong thiên hạ rất khó để nói ai là đệ nhất, ngay cả Hoàng Dung cũng không dám xưng đệ nhất, trên đời có thể có rất nhiều người nâng tầm các món ăn, rất nhiều nhưng đại tông sư về trù nghệ.
Cùng là một món Canh Gà Hầm Thuốc Bắc, chính Hoàng Dược Sư cũng biết có rất nhiều người có thể nấu ngon thậm chí có thể làm ông cảm thấy ngon miệng nhưng mà cho dù trù nghệ giỏi thế nào sao có thể tái tạo ra được một loại mùi vị giống hệt?, cảm giác giống hệt?, màu sắc, hương khí, cách trình bày giống hệt?.
Hoàng Dược Sư thậm chí còn biết, ngay cả con gái mình cũng chưa thể nấu được bát canh gà giống bát canh gà năm xưa đến như vậy.
Quách phu nhân là Hoàng Dung nhưng mà nàng không phải là Hoàng Dung tuổi đôi mươi, thế gian thay đổi con người đương nhiên cũng thay đổi, một người hai mươi năm sau sao có thể nấu ra món ăn giống hệt hai mươi năm trước.
Hoàng Dung thì khác, nàng thật sự là Hoàng Dung tuổi đôi mươi, thật sự có thể mang lại cho Hoàng Dược Sư thứ cảm giác của nhiều năm trước, thứ cảm giác mà chỉ có Hoàng Dung những ngày còn trên Đào Hoa Đảo có thể mang đến.
Hoàng Dược Sư rốt cuộc dừng tay, ông không ăn được nữa, không phải vì không ngon mà là tâm trạng ông rối như tơ vò, hướng về phía Hoàng Dung, ông không khỏi lên tiếng.
Hai cha con lúc này nhìn chằm chằm vào nhau, chẳng rõ ma xui quỷ khiến ra sao, Hoàng Dược Sư lại nói.
"Lão phu có chút mệt mỏi, cổ tay có chút đau, ngươi vì lão phu mài mực, vì lão phu viết một đoạn văn ".
Hoàng Dung nghe vậy liền mỉm cười, nàng lúc này đeo mặt nạ chỉ lộ ra nửa cằm dưới nhưng nụ cười tỏa ra thứ ánh sáng chói lào, nụ cười tràn ngập sự vui vẻ cùng cảm giác thanh xuân.
"Vâng thưa phụ thân ".
Hoàng Dược Sư không nói gì, chỉ nhìn Dung nhi lại gần ông, bắt đầu kéo tay áo vì ông mài mực.
"Quá giống, tư thế quá giống, khí chất cũng quá giống, tại sao nữ nhân này lại có thể giống Dung nhi đến vậy? ".
Trù nghệ có thể miễn cưỡng coi là trùng hợp vậy nếu chữ viết cũng giống hệt thì sao?, có thể là trùng hợp cả chữ viết hay không?, cái này chính Hoàng Dược Sư còn không tin.
"Ngươi nói ngươi là người Đào Hoa Đảo, vậy mài mực xong viết ra một bản nội công tâm pháp của Thượng Tà Vô Tuyệt Công cho lão phu xem ".
Thượng Tà Vô Tuyệt Công là cái gì?, đây là tuyệt học của Đào Hoa Đảo, là tuyệt học nội công của Đào Hoa Đảo tuy nhiên trên đời chỉ có hai người biết, một là Quách phu nhân còn một là Hoàng Dược Sư.
Thượng Tà Vô Tuyệt Công là do Hoàng Dược Sư tại thế giới này sáng tạo ra, nhưng mà thời điểm sáng tạo ra thì tương đối muộn, đại khái là khoảng thời gian Hoa Sơn Luận Kiếm 2 khi nhìn Tây Độc Âu Dương Phong hóa điên luyện Nghịch Hành Cửu Âm mà có điều ngộ ra, sau đó Hoàng Dược Sư từng mang tuyệt học này với Quách phu nhân bất quá Quách phu nhân không có hứng thú với võ học, cũng không đi luyện.
Thượng Tà Vô Tuyệt Công yêu cầu ngộ tĩnh cực cao, đương nhiên Quách Tĩnh cũng không thích hợp để luyện vì vậy Quách phu nhân cũng không đưa cho phu quân tham ngộ, cả thiên hạ có hai người biết nhưng chỉ có một người luyện.
Hoàng Dung nghe yêu cầu của phụ thân, bút lông trong tay liền dừng lại, sau đó Hoàng Dung thật thà mà nói.
"Phụ thân, Dung nhi không biết cái gì là Thượng Tà Vô Tuyệt Công, Dung nhi viết không ra ".
Hoàng Dung lần này mới bắt đầu suy nghĩ, nàng đương nhiên có thể viết ra võ công của Đào Hoa Đảo nhưng mà thế thì quá bình thường, ngẫm nghĩ một hồi, nàng liền nói.
"Nữ nhi có thể viết Loạn Thạch Trận ".
Hoàng Dược Sư nghe vậy liền run lên, sau đó gật đầu.
"Được, muốn viết Loạn Thạch Trận thì viết đi, lão phu muốn xem ngươi có thể viết ra cái gì? ".
Loạn Thạch Trận là đặc sản của Đào Hoa Đảo cũng là thứ chỉ thuộc về riêng Đông Tà, đương nhiên Quách phu nhân cũng biết, trong nguyên tác Kim Dung thì Loạn Thạch Trận từng được Quách phu nhân sử dụng để khóa chân Kim Luân Pháp Vương, đây là một trận chuyên dùng để nhốt kẻ khác, chặn đường kẻ khác, uy lực của Loạn Thạch Trận thực sự rất khủng khiếp.
Loạn Thạch Trận không phải là thứ dùng để vây hãm một mục tiêu mà chuyên dùng trong chiến trận, Loạn Thạch Trận tối đa có thể vây hãm cả vạn quân lính, nhiều Loạn Thạch Trận nối với nhau liền tạo thành đại mê cung, một đại mê cung chắn ngang đường đi có thể vây hãm vài chục vạn người, đương nhiên chỉ là chặn đường trong khoảng thời gian nhất định mà thôi.
Loạn Thạch Trận này vốn thuộc về Gia Cát Thần Hầu – Gia Cát Lượng thời kỳ Tam Quốc, sau này chính Hoàng Dược Sư dựa vào điển tích điển cố khi xưa cùng hiểu biết của mình sửa sang lại trở thành một bản Loạn Thạch Trận của riêng mình, của riêng Đào Hoa Đảo.
Hoàng Dược Sư thật sự không tin Hoàng Dung có thể viết ra bởi trên đời chỉ có hai người biết... nhưng mà nếu Hoàng Dung có thể viết ra được thì sao?, đáp án này chính Hoàng Dược Sư cũng không biết trả lời ra sao, không biết sau này mình phải quyết định thế nào.