Lý Thương Hải ở Phù Tang được biết dưới danh hiệu Nguyệt Đế và đương nhiên nàng rất nổi tiếng, phi thường nổi tiếng, dù sao Bái Nguyệt Giáo cũng có hàng vạn giáo chúng ở Phù Tang, thân là người phát ngôn của Nguyệt Thần, là thủ hộ giả của Bái Nguyệt Giáo thì nàng không nổi tiếng cũng lạ.
Bình thường Lý Thương Hải ra ngoài thậm chí phải dùng đến mặt nạ nếu không nhất định sẽ khó mà đi đâu được, chỉ cần bị người nhìn ra thì lập tức sẽ bu về phía nàng, vấn đề này với Lý Thương Hải quả thật tương đối rắc rối.
Lý Thương Hải lên Bồng Lai Tiên Đảo này cũng không ai biết cả hơn nữa từ lúc lên đảo thì đoàn người của nàng chưa hề dừng lại, đi xa hơn bất cứ ai, đi nhanh hơn bất cứ ai, từ đó Lý Thương Hải cũng không gặp ai cả, Vô Song quả thật là người "lạ" đầu tiên mà nàng gặp, sau đó Vô Song liền dẫn theo hai người "lạ" khác đến gặp nàng.
Khi nhìn thấy Lý Thương Hải, bản thân Dương cũng không có hành động gì đặc biệt, cùng lắm chỉ kinh diễm dung mạo của Lý Thương Hải nhưng mà... Huân thì thực sự như gặp tiên nhân vậy, nữ tử này khi nhìn thấy Lý Thương Hải thì còn hơn cả đám người gặp thần tượng ở tương lai, chính Vô Song cũng chẳng biết diễn tả biểu cảm trên khuôn mặt Huân lúc này thế nào, chỉ biết sau khi thể hiện vô số loại cảm xúc trên mặt, Thiên Vũ Huân trực tiếp quỳ xuống, cung kính mà nói.
"Thiên Vũ gia, Thiên Vũ Huân tham kiến Nguyệt Chủ ".
Nàng nói bằng giọng vô cùng kính cẩn, quỳ cũng phi thường chuyên nghiệp, động tác chẳng khác gì cái đám Ngư Yêu đi quỳ lạy Hắc Thủy Thần cả, muốn bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu cung kính.
Lý Thương Hải nhìn thấy động tác này của Huân, nàng cũng có chút bất đắc dĩ, có lẽ Vô Song không biết cuộc sống của Lý Thương Hải chia làm hai phần, cả cuộc đời của nàng là diễn kỹ.
Vai diễn của Lý Thương Hải chính là Nguyệt Đế, nàng diễn cái vai diễn này cũng hơn 20 năm, đã biến nó thành một phần cuộc sống của nàng, gần như một nhân cách khác vậy.
Nếu không có Vô Song, thật ra nàng sẽ lựa chọn giết luôn Thiên Vũ Huân bởi nàng không muốn bất cứ ai nhận ra mình cả, khi đó sẽ thực sự phiền phức tuy nhiên một khi có Vô Song ở đây nàng đương nhiên không thể hạ thủ với Huân, thế là một lần nữa lại đóng vai Nguyệt Đế của chính nàng.
Một mặt hiền lành, Lý Thương Hải cúi xuống nhẹ xoa đầu Huân, sau đó nàng nói bằng cái giọng Vô Song không tin nổi.
"Hài tử, con sợ lắm đúng không? ".
Giọng nói muốn bao nhiêu nhu hòa có bấy nhiêu nhu hòa, muốn bao nhiêu thân thiện có bấy nhiêu thân thiện,lực sát thương trong giọng nói của nàng còn vượt xa Ebisu.
Lý Thương Hải tuyệt đối không hổ danh là một trong hai người đứng đầu đại giáo của Phù Tang, chỉ bằng giọng nói đã thể hiện ra sự "mị dân" cực kỳ bá đạo của mình.
Thiên Vũ Huân đương nhiên là người của Bái Nguyệt Giáo, nàng không những là tín đồ trung thành của Bái Nguyệt Giáo mà còn coi Lý Thương Hải là thần tượng, dù sao khắp cái đất nước Phù Tang này có bao nhiêu nữ tử không thần tượng Nguyệt Đế đây?, có thì chắc chắn vẫn có nhưng tuyệt đối không nhiều.
Thiên Vũ Huân ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp nhòa lệ, trước mặt Lý Thương Hải nàng tuyệt đối làm tròn trách nhiệm của một tín đồ trung thành.
Chỉ thấy nàng sau khi ngẩng đầu lại trực tiếp cúi xuống, tiếp tục bái lậy Lý Thương Hải.
"Nguyệt chủ, Huân không sợ, chỉ cần có người ở đây, cho dù yêu ma quỷ quái gì Huân cũng không sợ ".
Nhìn Lý Thương Hải cùng Thiên Vũ Huân thú thật cả Dương cùng Vô Song đều không quen, hai người nhìn nhau rồi chỉ có thể nhè nhẹ cảm thán mà lắc đầu.
Vô Song lần đầu cảm thấy Lý Thương Hải hiện tại rất giống đức giáo hoàng còn Thiên Vũ Huân là con chiên cuồng tín, hai người này gặp nhau... chỉ riêng việc nói chuyện đã mất một khoảng thời gian rất lớn.
Thiên Vũ Huân cơ hồ tiêu tốn của mọi người gần 10 phút thời gian, một mình nàng giữ chân Lý Thương Hải không hề kém Ebisu là bao nhiêu, đương nhiên nói thì cũng phải nói đủ, khóc thì cũng phải khóc đủ, rốt cuộc sau 10 phút Lý Thương Hải bắt đầu dẫn tổ đội Vô Song trở về nơi Thiên Thánh cùng Vô Hà Tử đang chờ đợi.
_ _ _ _ _ _ __ _
Vô Song có thể cảm nhận được trận chiến giữa Lý Thương Hải cùng Ebisu thì Thiên Thánh cùng Vô Hà Tử không thể không cảm nhận được, cho dù khoảng cách xa xôi hơn Vô Song nhiều nhưng cũng chẳng thể ngăn cản hai lão nhân này.
Vô Hà Tử đạt đến cảnh giới "Bán Tiên", ông cũng tu luyện Tiêu Dao Ngự Phong, đương nhiên cảm nhận được Tiêu Dao Ngự Phong, từ đó có thể biết Lý Thương Hải gặp cường địch dù sao đối thủ không mạnh thì có thể ép Lý Thương Hải phải lật bài tẩy sao?.
Với Thiên Thánh, ông cùng Lý Thương Hải là đồng cân đồng hạng, đương nhiên khả năng cảm ứng của Thiên Thánh cũng nghịch thiên vô cùng, ông sao không cảm ứng được Lý Thương Hải đang chiến đấu.
Hai lão nhân cùng cảm ứng được Lý Thương Hải mở ra Nhập Tiên Cảnh, sử dụng Tiêu Dao Ngự Phong, lúc này Vô Hà Tử lập tức nhíu mày lại.
Thiên Thánh cơ hồ quen thuộc Vô Hà Tử vô cùng, ông thản nhiên mà nói.
"Ngươi cũng không cần lo lắng cho Lý nhị nha đầu, trình độ của nàng ngươi sao lại không biết?, nàng chẳng qua gặp thứ hơi phiền phức mà thôi, nếu nàng có nguy hiểm gì thì nói thật cả ba người chúng ta ở đây tuyệt đối cũng không thoát được ".
Lý Thương Hải mà còn gặp nguy hiểm thì ở đây có ai dám nói không gặp?.
Vô Hà Tử nghe Thiên Thánh nói vậy, trong lòng có chút nhẹ đi dù sao thực lực của Lý Thương Hải thì ông rõ rành rành.
Vô Hà Tử biết nơi đây có một đám người đã từng đánh bại đại ca Tiêu Dao Tử của mình nhưng mà cái đám người này hiện tại vẫn còn trong Thạch Thành, mà cho dù cái đám người này toàn bộ xuất thủ cũng khó mà thật sự gây nguy hiểm cho Lý Thương Hải, nàng đánh không lại chẳng nhẽ không thể chạy?, nàng muốn đi thế gian này ai cản nổi nàng?.
Nếu Lý Thương Hải cảm thấy quá sức nhất định sẽ không ra tay mà lựa chọn rời đi, lựa chọn quay về hội quân với mọi người, một khi nàng chiến đấu thì có thể khẳng định nàng chắc chắn giải quyết được đối phương.
Tuy trong lòng Vô Hà Tử còn chút lo lắng nhưng mà ông cũng không rời đi, không có ý định giúp đỡ Lý Thương Hải, có đôi khi... sự xuất hiện của Vô Hà Tử mới làm cho Lý Thương Hải phân tâm, ông hiểu điều đó hơn bao giờ hết.
Nghĩ tới việc nhiều năm trước ông cùng đại ca tung hoành giang hồ, được thế gian gọi là Tiêu Dao Nhị Tiên... vậy mà bây giờ lại còn trở thành gánh nặng cho đệ tử, bản thân Vô Hà Tử không khỏi cười khổ.
Năm tháng... có thể thay đổi rất nhiều, rất nhiều thứ.
Vô Hà Tử cùng Thiên Thánh tuyệt đối an tâm về thực lực của Lý Thương Hải, vì vậy hai người lại tiếp tục thưởng thức mỹ vị do Quỳnh Hương nấu bất quá khi mà cả hai cảm nhận được khí tức trận chiến kết thúc... sau đó Lý Thương Hải rất lâu không quay về thì lại là việc khác.
Lần này Vô Hà Tử cùng Thiên Thánh nhìn nhau, sau đó Vô Hà Tử đột nhiên đứng lên.
"Lão phu đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở về ".
Đang ăn uống ngon miệng đột nhiên Vô Hà Tử đứng lên, điều này làm Quỳnh Hương không hiểu, nàng đang định hỏi thì Thiên Thánh đã mở miệng.
"Để lão phu đi đi ".
Vô Hà Tử nghe Thiên Thánh nói vậy, trong mắt liền lóe lên quang mang.
"Lão phu còn chưa đến cái mức không thể tự bảo vệ mình, hơn nữa ngươi tin tưởng để báu vật của phái Võ Đang cho lão phu bảo vệ sao? ".
Vô Hà Tử dứt lời, Thiên Thánh cũng không biết nói gì.
Thiên Thánh quả thật không yên tâm để Quỳnh Hương cho Vô Hà Tử thủ hộ.
Người nào chẳng có lòng riêng?, người nào chẳng có lựa chọn?.
Ví dụ nếu Quỳnh Hương cùng Vô Hà Tử đều phải chết mà chỉ có thể chọn một người, Lý Thương Hải chắc chắn chọn Vô Hà Tử, sống chết của Quỳnh Hương việc gì nàng phải quản?.
Ngược lại thì Thiên Thánh nhất định sẽ chọn Quỳnh Hương, trước đại nghiệp liên quan đến toàn bộ an nguy của thiên hạ, trước người đang gánh toàn bộ tương lai của Võ Đang Phái thì Thiên Thánh chỉ có thể từ bỏ bằng hữu.
Vấn đề này sẽ không ai muốn nói ra... thậm chí không ai muốn chấp nhận nhưng mà tận sâu trong đáy lòng... bọn họ hiểu, Thiên Thánh hiểu mà Vô Hà Tử cũng hiểu.
Vô Hà Tử nói xong, không thấy Thiên Thánh trả lời, ông liền phất tay mà đi bất quá Vô Hà Tử còn chưa kịp đi đã thấy một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt, nàng không phải Lý Thương Hải còn có thể là ai?.
Tiếp theo Vô Hà Tử nhìn thấy Lý Thương Hải mang theo người về, ngoại trừ nàng còn ba người nữa, một nam cùng hai nữ.
Hai nữ... Vô Hà Tử không để ý lắm nhưng mà nam nhân kia có mái tóc màu trắng, mái tóc rất đặc biệt... hơn nữa dung mạo của nam nhân kia lại cho Vô Hà Tử cảm giác 3 phần quen, 7 phần lạ.
Vô Hà Tử nhìn về phía Vô Song, ông hơi sững người nhưng mà vì Lý Thương Hải đi cùng một hướng với Vô Song, nàng cũng không phát hiện ra điểm này, nàng lại nghĩ biểu hiện của sư thúc là vì mình, trong lòng nàng liền trở nên ấm áp.
"Sư thúc... ".
Nàng đang mở miệng nhưng mà có một giọng nói chen ngang, một giọng nói có chút run rẩy.
"Lão đầu..."
Âm thanh này vang lên làm Lý Thương Hải không thể nói hết câu.
Âm thanh này vang lên làm ánh mắt Vô Hà Tử co rút lại.
Âm thanh này vang lên làm Quỳnh Hương đang nướng thịt... cũng ngẩng đầu