"Ca ca, theo ngươi lát nữa Diêm gia liền phái bao nhiêu người tới? ".
Đêm về khuya, Hoàng Dung cũng không ngủ, nàng nửa người nằm trên giường, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi thân ảnh của Vô Song đang ở đó, ánh mắt có chút tinh nghịch.
Nàng không thích ánh mắt nam tử khác nhìn chằm chằm vào mình nhưng mà từ tính cách của nàng, nàng thật sự cũng rất tò mò không biết với dung mạo của nàng thì có thể "dẫn dụ" bao nhiêu người tới đây?.
Vô Song ở ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía khoảng không, nghe nàng nói liền nhẹ quay đầu lại.
"Cái này huynh cũng không rõ nhưng cũng sẽ không ít đi? ".
Vô Song thật ra không quan tâm Diêm gia đêm nay sẽ là gì, nếu đám người này không hành động thì Vô Song lập tức thay chúng hành động, giết sạch cái đám người này.
Điều duy nhất khiến Vô Song không đi thẳng vào nhà chính Diêm gia đại khai sát giới cũng chỉ vì nơi này là Đông Độ Khẩu, chỉ cần sự tình làm lớn liền sẽ không tốt, lúc đó rất khó có thể theo thuyền ra biển hơn nữa hiện tại Vô Song vẫn chưa muốn va chạm với Ngô Tam Quế, với vị Ngô vương gia này Vô Song cảm thấy mình tránh càng xa càng tốt, ai mà biết tiếp tục chọc giận Ngô vương người này sẽ làm ra hành động gì?.
Hai người Vô Song cùng Hoàng Dung tiếp tục cười cười nói nói giết thời gian nhưng mà rất nhanh liền im lặng, cả hai người đều cảm nhận được nơi hành lang có người đang bước tới.
Khóe miệng Hoàng Dung cong lên, nàng cũng không nói gì, hai tay chống cằm nhìn ra phía cửa, về phần Vô Song thì trực tiếp đóng cửa sổ lại, thân hình khẽ hòa tan vào trong đêm tối.
Người tiến đến cũng không có võ công hoặc võ công yếu đến mức có thể bỏ qua, nếu Vô Song đoán không nhầm vậy kẻ này liền là tửu nhị của Thôi Thị Tửu Điếm.
Tiểu nhị kia rón rén bước về căn phòng ba người sau đó ngón tay khẽ đục một lỗ trên cửa sổ, ánh mắt nhìn vào bên trong như cố quan sát gì đó, đáng tiếc trong phòng quá tối, cái gì cũng không thấy.
Tiểu nhị lúc này mới thở ra một hơi mà mỉm cười, dù sao không thấy gì chứng tỏ phòng không có ánh sáng, đã không có ánh sáng sẽ chứng mình hai điều, thứ nhất đương nhiên là đám người Vô Song đã ngủ, thứ hai chính là cửa sổ không mở ra.
Tại sao phải quan tâm cửa sổ mở hay đóng?, đơn giản bởi vì tiểu nhị kia rất nhanh liền nhét một cái ống vào bên trong lỗ trên cửa sổ, nhè nhẹ thổi tới trong phòng Vô Song, theo động tác này của hắn, một làn khói hương nhẹ tiến vào trong gian phòng.
Hương này có diệu dụng mê hồn hơn nữa không rõ có phải vì Diêm gia làm nghề này nhiều năm hay không mà dược tính rất mạnh, cho dù là tông sư cao thủ ngửi thứ này cũng cảm thấy toàn thân mềm nhũn sau đó tiến vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.
Tại giang hồ loại mê hồn hương này đã rất lợi hại, cũng không thể yêu cầu Diêm gia có thể chuẩn bị được Bì Tô Thanh Phong, mà cho dù thật sự có Bì Tô Thanh Phong thì cũng không thể dùng trong trường hợp này.
Hương khí rất nhanh tràn ngập căn phòng, bản thân tên tiểu nhị ở bên ngoài cũng lập tức rời đi, bước chân vẫn nhẹ nhàng như cũ, động tác chuyên nghiệp vô cùng chứng tỏ đã làm chuyện này không ít lần.
Mê hồn hương dược tính rất mạnh nhưng nó dù sao cũng chỉ là mê hồn hương, tông sư cao thủ nếu cảm thấy toàn thân mềm nhũn đương nhiên có thể dùng nội lực chống lại vì vậy loại hương này vốn chỉ dùng vào ban đêm khi con người chìm sâu vào giấc ngủ, lúc đó cái gì cũng không phát hiện ra.
Dược tính mê hồn hương đang lan tỏa khắp căn phòng nhưng muốn dược tính hoàn toàn ngấm vào người thì vẫn cần một khoảng thời gian, khoảng thời gian yên bình trước khi báo hiệu Diêm Thiết động thủ.
Diêm Thiết lần này cũng không tự thân xuất mã, hắn là kẻ có thân phận đặc biệt, trong thời kỳ đặc biệt thì chỉ cần Diêm Thiết động thủ tất nhiên sẽ có kẻ để ý, Diêm Thiết tuyệt đối không để con mồi của mình bị kẻ khác phát hiện, từ đó đại sự liền hỏng bét.
Tại sao Diêm Thôi nhất định phải lập tức đi tìm Diêm Thiết?, thật ra so với việc sợ đám người Vô Song rời khỏi Đông Độ Khẩu thì Diêm Thôi sợ Diêm Nhị Gia cùng Diêm Tam Gia sẽ thây được Hoàng Dung nhiều hơn, như vậy mới là không tốt.
Lại nói sau khi tiểu nhị thổi mê hồn hưởng được khoảng một tiếng đồng hồ, ở bên ngoài tửu điếm đã có hơn 10 hắc y nhân xuất hiện, đám người này chia thành hai đường, một nửa cảnh giới bên ngoài một nửa theo đường mái nhà vòng ra ngoài cửa sổ phòng Vô Song sau đó chậm rãi tiến vào.
Dùng dao nhọn đâm que khe cửa sổ, kéo ngược thốt chăn lên, bàn tay chậm rãi đẩy cửa mà vào, đám người này cũng có thể tính là chuyên nghiệp, hành sự không gây tiếng động.
Kẻ đầu tiên bước vào, ánh mắt liền đảo qua khắp căn phòng sau đó ngay lập ra dấu cho đồng bọn sau lưng, rất nhanh những kẻ khác lục đục tiến vào.
Đám hắc y này là người của Diêm Thiết, lấy Thiết làm họ về phần tên thì phân chia theo chữ số, đại khái sẽ gọi là Thiết Đại, Thiết Nhị, Thiết Tam, Thiết Tứ... Thiết Thập Thất.
Diêm Thiết có tổng cộng 17 thuộc hạ, về phần nhị ca Diêm Kim của hắn có đến 25 thuộc hạ, lấy Kim làm họ, cũng lấy số làm tên, chỉ nhìn vào mặt "thuộc hạ" này thì cũng có thể thấy Diêm Thiết thua Diêm Kim khá xa.
Kẻ bước vào phòng đầu tiên gọi là Thiết Đại, ngay sau đó Thiết Tam cùng Thiết Tứ theo hiệu mà vào bất quá cả hai còn chưa kịp làm gì đã thấy cả người Thiết Đại ngả về sau, dĩ nhiên ngã về phía hai huynh đệ bọn họ.
Thiết Tam cùng Thiết Tứ kinh hãi, vội bước lên đỡ lấy Thiết Đại, cả hai căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiếp theo Thiết Tam cùng Thiết Tứ chỉ cảm thấy rùng mình một cái, rốt cuộc cả hai cũng ngã về phía sau, lúc này vừa vặn hai người Thiết Thất cùng Thiết Cửu cũng bước vào trong phòng.
Hai người vừa bước vào, căn bản cũng không kịp làm gì đã thấy ba người đi trước đồng loạt ngả về sau, trong lúc sợ hãi cũng không nghĩ nhiều mà đưa tay ra đón đỡ đồng bọn nào ngờ Thiết Cửu lúc này cũng thấy rùng mình, hai mắt trợn trắng cứ như vậy ngã xuống, về phần Thiết Thất trực tiếp không thể cử động, cứ như vậy trợn mắt mà thấy đồng bọn nằm một đống trên sàn nhà, ngay sau đó Thiết Thất có thể cảm thấy cánh cửa sổ sau lưng mình đóng lại.
Thời gian mới vài giây trôi qua mà cứ như cả thế kỷ vậy, mãi đến khi ngọn nến trong phòng được thắp sáng, Thiết Thất mới thấy toàn bộ quang cảnh trước mắt.
Đối diện với Thiết Thất là một nam tử trẻ tuổi, người này như cười mà không cười nhìn Thiết Thất, cái nhìn làm hắn rùng mình.
Sau đó Thiết Thất vẫn trong trạng thái không thể cử động, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt mà chứng kiến tất cả, chứng kiến Vô Song từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, mang cái bình này rắc lên người bốn đồng bọn ngã xuống kia, rất nhanh những tiếng xì xèo vang lên.
Thiết Thất vốn là hải tặc, đã sớm quen với cảnh sống trên lưỡi đao biển máu nhưng hắn xin thề, cả đời còn chưa thấy cảnh tưởng kinh khủng như vậy, chỉ thấy xác thịt của đồng bạn rất nhanh thối rữa sau đó như bị thứ gì đó hủy hoại từ bên trong, những âm thanh xì xèo nhưng mang thịt lên rán vậy, rốt cuộc bốn cái xác dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà biến thành vũng máu, hoàn toàn bị xóa khỏi thế gian này.
Loại độc dược mà Vô Song đổ xuống gọi là Hóa Thi Thủy, thứ này về mặt công dụng không khác gì Hóa Thi Phấn, có chăng chỉ khác về hình thái tồn tại mà thôi, đương nhiên Hóa Thi Thủy là sản phẩm của Miêu Cương – Ngũ Độc Giáo.
Giải quyết xong mọi việc, Vô Song mới đứng lên nhẹ vỗ vai Thiết Thất rồi cứ để mặc hắn ở đó, thân ảnh lướt ra ngoài cửa sổ, cái cửa sổ kia cứ như địa ngục môn vậy, chỉ là không biết bao giờ địa ngục môn kia lại mở ra?, khi địa ngục môn kia mở ra thì sẽ có bao nhiêu người lại tiến vào?, Thiết Thất không biết, hắn chỉ biết có một nỗi kinh hoàng tột độ bao trùm lấy mình, bản thân hắn lúc này sợ đến nỗi cũng không nhận ra trong phòng vậy mà không có ai, chỉ có một mình hắn chôn chân ở đó.