Cực Võ

Quyển 3 - Chương 2: Mỗi Người Một Phương.

Lam Đình hiện tại cũng thực sự không biết lão hổ này có phải yêu quái tu thành hay không, dĩ nhiên vừa mới chuẩn bị ra khỏi bìa rừng liền dừng lại, đưa cái lưỡi dài đỏ lòm ra nhẹ liếm lấy tay nàng.

Bản thân Lam Đình khi đó chính là sợ gần chết nhưng mà cũng may lão hổ không có xin của nàng một miếng thịt, nó chỉ cọ cọ đầu vào tay Lam Đình sau đó liền không tiếp tục tiến lên nữa.

Lam Đình cũng rất thông minh liền hiểu ý lão hổ, lão hổ ở trong rừng còn có thể làm chúa sơn lâm nhưng mà nếu ra ngoài tiến vào làng của người Miêu chỉ sợ còn chưa đợi Lam Đình giải thích đã bị giết chết.

Nàng vui vẻ nhẹ vỗ đầu lão hổ.

“Hổ thúc thúc, tiểu Đình tạm biệt ngươi nha, Tiểu Đình nhất định chữa trị cho đại ca tóc trắng này”.

Từ trên lưng lão hổ, Lam Đình cõng nam nhân kia xuống, với thân thể thiếu nữ bình thường việc này dĩ nhiên quá sức nhưng với Lam Đình thì khác, ai bảo nàng biết võ công đây?.

Lam Đình cõng nam nhân này một đường chạy về làng, trên khuôn mặt xinh đẹp đã có chút lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn háo hức vô cùng.

Tạm thời miễn bàn nam nhân trên lưng nàng phi thường đẹp trai, ít nhất nàng cũng cứu được một mạng người, không phải sao?.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Lam Đình là em gái của tộc trưởng Lam Phượng Hoàng, nàng ở trong cộng đồng người Miêu có thể coi là tiểu công chúa, sẽ không ai thực sự dám gây khó dễ cho nàng, thấy trên lưng Lam Đình mang theo một nam nhân thậm chí liền có người chuyên môn vì nàng chạy đến.

Tại Miêu Tộc mà nói bọn họ tôn thờ mẫu hệ, địa vị của phụ nữ phi thường cao cũng vì tôn thờ mẫu hệ chính bản thân nữ nhân người Miêu đặc biệt bạo gan, bọn họ liền không giống nữ tử Trung Nguyên, đối với nam nhân sợ đầu sợ đuôi.

Thấy trên lưng Lam Đình đang cõng một người liền có ba nữ tử vì nàng chạy đến, vẻ mặt đầy qua tâm.

“Đình Đình, ai vậy”.

Người lớn tuổi nhất trong ba người lên tiếng, thấy người này Lam Đình lập tức tươi cười.

“Diệu di, vị đại ca này ta tìm thấy trong rừng, không biết tại sao lại bất tỉnh nữa, ta liền mang về tộc”.

Nữ tử được gọi là Diệu di ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, người bình thường bị điên mới xuất hiện trong địa bàn Miêu Tộc, mới dám đi vào vùng rừng hoang nước độc này.

Tất nhiên nghi hoặc là nghi hoặc, tạm thời Diệu di sẽ không nói cái gì, nàng chỉ âm thầm quan sát nam nhân kia.

Nàng đang quan sát, hai nữ nhân trẻ tuổi ở bên cạnh đã gần như rú lên.

“Không thể nào, đẹp trai quá, trời ạ hắn có màu tóc trắng này”.

“Oa da của hắn còn trắng hơn cả da ta, chạm vào thật mềm nha, người Tây Vực dưỡng da như thế nào vậy? “

“Hắn chỉ sợ không phải người Trung Nguyên nha, có khi là người Tây Vực xa xôi, trời ạ không ngờ nam nhân tây vực lại đẹp trai như vậy, lần này tiểu Đình ngươi liền nhặt được bảo nha”.

“Đình Đình, ngươi không phải là đánh ngất ngươi ta đấy chứ?, sau đó mang về trại làm ‘áp trai phu nhân’? “.

“Đình Đình, ta nghĩ ngươi lập tức hạ cổ đi thôi, mỹ nam tử như vậy biết tìm đâu bây giờ, đợi hắn tỉnh dậy hắn bỏ chạy thì sao?, vẫn là hạ cổ khống chế thì hơn nha”.

“Đình Đình, tỷ tỷ có một đầu Chu Sa Trùng Vương, là tứ phẩm Trùng Vương, mang nam nhân này cho tỷ tỷ chăm sóc thế nào? “.

“Đình Đình, đừng nghe nàng, tỷ tỷ có một đầu Phệ Hồn Đường Lang, là đỉnh cấp tứ phẩm Trùng Vương, đổi cho tỷ tỷ liền lời hơn”.

Thực sự màu tóc của nam nhân này quá bắt mắt, gần như thu hút rất nhiều ánh mắt nữ nhân Miêu Tộc, sau đó hàng loạt âm thanh vang lên làm Đình Đình đỏ cả mặt.

Cũng may cho nàng, rốt cuộc Diệu di cũng lên tiếng giải tán đám đông.

“Hừ, còn thể thống gì nữa, cũng không phải chưa từng thấy nam nhân, một đám sắc nữ, không thấy tiểu huynh đệ này còn bất tỉnh sao?, mau đưa vào xem xét tình hình, cứu ngươi hơn cứu hỏa, các ngươi ở đây chặn đường còn ra thể thống gì, sau này đợi tiểu huynh đệ tỉnh không phải muốn nói gì thì nói sao?”.



Diệu di sau đó liền giúp Lam Đình cõng nam nhân này, mang theo Lam Đình rời khỏi đám đông.

Nàng vừa rời đi, ở sau lưng có mấy thiếu nữ không nhịn được mà bĩu môi.

“Diệu di rõ ràng là muốn ăn mảnh nha”.

“Phải phải, Diệu di là trưởng lão trong tộc, đến cả ngũ phẩm Trùng Vương cũng có vài con, chỉ sợ tiểu Đình liền thật sự không nhịn được mà trao đổi nha”.

“Hừ, còn nói chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân, nam nhân Miêu Tộc một đám thân hình thô to, da dẻ thì đen, sao có thể so với tiểu bạch kiểm này”.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Diệu di cùng Lam Đình cũng không biết đám thiếu nữ Miêu Tộc bị bỏ lại sau lưng bàn luận cái gì, lúc này nàng đặt nam tử thần bí trên giường, bàn tay liền vì hắn bắt mạch.

Lam Đình ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng, không dám làm Diệu di phân tâm, mãi đến khi Diệu di buông tay ra, Lam Đình mới dám mở miệng.

“Diệu di, ca ca này... bị làm sao?”.

Diệu di hai hàng lông mày cau lại, khó khăn lên tiếng.

“Hắn... thân thể hắn cực kỳ đặc biệt, chính a di cũng không biết giải thích thế nào, mạch tượng của hắn rất bình thường, cũng không có dấu hiệu suy yếu hay thương thế, hơn nữa thân thể người này... “.

Diệu di lúc này thật sự không biết nói gì, nàng muốn đưa nội lực vào cơ thể nam nhân kia nhưng nội lực nàng vừa đưa vào liền biến mất không còn giữ lại chút nào.

Diệu di không tin tà, liền đưa vào một con tiểu Trùng, dùng Cổ Trùng muốn xem thương thế nam nhân này ra sao, nào ngờ Cổ Trùng vừa nhập người... cũng liền mất liên hệ với nàng, như bị cái gì lập tức diệt sát vậy, phi thường đang sợ.

Diệu di không nói với Lam Đình cái việc này nhưng nàng đối với nam nhân này bắt đầu có kiêng kỵ, nàng thậm chí muốn mang việc này báo cáo cho tộc trưởng – Lam Phượng Hoàng.

“Hơn nữa thân thể ngươi này... a di cũng không có cảm giác bị suy yếu hay thương tật bên ngoài, a di không rõ vì sao hắn hiện tại không tỉnh lại nhưng mà... có lẽ cũng không thực sự nguy hiểm đến tính mạng”.

Nghĩ tới Lam Đình còn nhỏ, Diệu di rốt cuộc đổi câu trả lời.

Lam Đình nghe vậy vui mừng quá đỗi, một mặt tươi cười tựa như hoa.

“Tốt quá, ca ca không bị sao, không nguy hiểm đến tính mạng là được rồi”.

Nhìn thấy Lam Đình cười cười, Diệu di cũng khẽ cười.

“Đình Đình, nói cho a di biết nam nhân này ngươi tìm thấy ở đâu?”.

Lam Đình đương nhiên kể từ đầu đến đuôi câu chuyện cho Diệu di, càng kể sắc mặt Diệu di càng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nàng cảm thấy nam nhân nằm trên giường kia càng ngày càng thần bí rồi.

Nàng phi thường muốn mang tin này báo cho tộc trưởng... bất quá Lam Phượng Hoàng hiện tại không có mặt ở Miêu Tộc, nàng lúc này đang ở trên Hắc Mộc Nhai, không có vài ngày sẽ không trở về.

Diệu di thở ra một hơi rồi đứng lên vỗ vai Lam Đình.

“Đình Đình, nam nhân này thương thế không có gì phải lo liền để a di chăm sóc hắn thế nào?, chiều nay Đình Đình còn phải đến chỗ lão sư, Đình Đình ngươi làm bài tập của lão sư chưa?”.

Nghe đến đây, Đình Đình mặt liền xìu lại.

Nàng ghét nhất đi học.

Lão sư là thầy dạy chữ Hán, nữ tử Miêu Cương bình thường cũng sẽ không quan tâm lắm đến cái môn học này nhưng Đình Đình thì khác, nàng sau này liền phải giúp đỡ tỷ tỷ rất nhiều việc, không thể cả đời đều ở Miêu Cương, nhất định phải biết chữ Hán.

Bữu môi nhìn Diệu di bất quá Đình Đình cũng không dám nói gì, nàng phi thường nghe lời.

“A di, vậy người liền chăm sóc đại ca này nha, đại ca tỉnh lại nhất định phải gọi Đình Đình, Đình Đình liền đi làm bài tập”.

Nhìn theo hình dáng Đình Đình đi ra ngoài, Diệu di không khỏi thở dài.

Nàng cảm thấy nữ tử người Miêu... rất dễ bị nam tử bên ngoài lấy mất phương tâm.

Ngũ Độc Giáo Chủ – Hà Thiết Thủ là như vậy, Miêu Tộc Tộc Trưởng – Lam Phượng Hoàng cũng thế, đến cả tiểu Đình... không ngờ hiện tại cũng bắt đầu học xấu, học rung động.

Lại nhìn nam tử đang nằm trên giường kia thật kỹ, Diệu di liền đi ra ngoài, nàng hiện tại cũng rất bận, sắp tới Miêu Tộc liền đón một đoàn khách phi thường quan trọng.

Lam Phượng Hoàng hiện tại không có trong tộc, mọi việc chuẩn bị tiếp đón khách nhân vẫn là để nàng cùng vài vị trưởng lão khác giải quyết, cũng thực sự... bù đầu.

_ _ _ _ _ _ __ _ _

Nam nhân bị ngất xỉu này không cần nói cũng có thể dễ dàng đoán ra, hắn đương nhiên là Vô Song.

Vô Song hiện tại chính thức trở về thế giới cũ bất quá chặng đường trở về không dễ chịu gì cho lắm.

Bình thường muốn xuyên giới chỉ đi một mình nhưng Vô Song liền đi theo đoàn, hắn liền phải gánh chịu phong hiểm phi thường lớn.

Hắn, Lý Thu Thủy, Mục Niệm Từ, Hoàng Dung cùng Mai Siêu Phong, tổng cộng đã là 5 người, việc trở về liền phải tính toán thật kỹ.

Đầu tiên Tây Thi liền dùng đạo lực bảo vệ 5 người sau đó đưa cả 5 trở về nhưng không có gì đảm bảo đạo lực của Tây Thi có thể chịu được không gian phong bạo.

Tây Thi hiện tại còn chưa tính là Thiên Đạo trưởng thành, chưa phải là trạng thái mạnh nhất của nàng, hơn nữa theo lời Độc Cô, thế giới cũ của hắn cơ hồ cao cấp hơn thế giới của Tây Thi nhiều tức là Thiên Đạo giới này mạnh hơn Tây Thi nhiều.

Vô Song dĩ nhiên sẽ không để nữ nhân của mình gặp nguy hiểm vì vậy hắn, Độc Cô cùng cả Tây Thi đều bàn bạc rất kỹ.

Sau đó thì ba người đưa ra quyết định, dùng đạo lực của Tây Thi, ma lực của Độc Cô cùng Vô Song bảo hộ toàn bộ 4 nữ nhân, về phần Vô Song chỉ sử dụng đạo lực của Tây Thi.

Kết quả thực sự khả quan, ít nhất khi xuyên giới thì lớp bảo hộ nữ nhân của Vô Song vẫn chưa bị hủy đi, chỉ có Vô Song là không tốt như vậy, Vô Song thân thể phi thường cường hãn lại thêm ngã xuống ngay rừng hoang có rất nhiều dây leo trợ giúp, hắn cũng không thật sự bị thương gì, quan trọng là Vô Song vượt qua không gian thông đạo, đại não của hắn bị chấn động không nhẹ, không có vài ngày khó lòng mà trở về như bình thường.

Lúc này cũng phải nói thêm, lần này trở về trên người Vô Song cũng mang theo một món quà của Độc Cô, cái này gọi là Huyền Sinh Quan.

Huyền Sinh Quan chính là quan tài mà Độc Cô dùng để giữ phân thân của Vô Song lúc trước, cái quan trọng nhất là Huyền Sinh Quan khi cần có thể thu lại như vòng cổ, Vô Song liền để phân thân của mình trong này, cũng vì có Huyền Sinh Quan, Vô Song hiện tại tuy bất tỉnh nhưng cũng không phải không biết cái gì, cũng tuyệt không nguy hiểm.

Vô Song về cơ bản hắn vẫn thanh tỉnh, điều duy nhất làm Vô Song lo lắng là... những nữ nhân của hắn ra sao.

Hắn không lo nữ nhân của mình gặp nguy hiểm khi xuyên giới nhưng địa điểm của các nàng thực sự làm Vô Song lo lắng.

Hắn quan ngại nhất... chính là Dung nhi cùng Niệm Từ.

Lý Thu Thủy sau 2 năm chỉ nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh, thực lực của nàng đã rất mạnh, hiện tại tuy vẫn chưa bằng Thiên Sơn Đồng Mỗ nhưng cũng chẳng kém đi bao nhiêu.

Mai Siêu Phong cũng được Vô Song chữa trị ánh mắt, nàng không còn là người mù, nàng tu luyện cũng là Cửu Âm Chân Kinh phiên bản đầy đủ, nàng hiện tại chưa phải tuyệt thế cao thủ nhưng cũng không đến mức không thể bảo vệ mình.

May mắn duy nhất là Vô Song đã thông báo trước cho nữ nhân của mình, hắn để lại cách liên lạc với đám người Thiên Long Giáo, chỉ cần các nàng không bị rơi vào tình trạng quá mức nguy hiểm, muốn tìm người Thiên Long Giáo có lẽ cũng không khó.

Nằm trên giường không thể cử động, Vô Song bản tâm khẽ thở dài, hắn cảm thấy... thời gian trôi qua thật chậm, quả thực không dễ chịu chút nào.