cThi Khôi Thuật là một thứ cực kỳ bá đạo trên lý thuyết bởi nếu thuật này có thể thực hiện được thì người thi thuật cũng chẳng khác vô địch thiên hạ là bao, tại cái thời đại này việc bảo vệ thi thể cũng không phải quá mức được quan tâm, người chết như đèn diệt, lá rụng về cội thì còn bảo vệ cái gì?.
Trừ một số trường hợp ra thì rất khó có chuyện người sống nhất mực sẽ quan tâm thi thể của người chết, kẻ thi khôi chỉ cần thành công một lần, tìm được một Thi Khôi đủ mạnh liền sẽ có tiền lệ thành công rất nhiều lần.
Có một điều mà Vô Song cùng Giác Viễn đều không biết chính là Thi Khôi Thuật quả thực chỉ nằm ở mặt sáng ý.
Lam Phật ngày đó thiên tư bậc nào?, vượt xa cả ba truyền nhân của mình, phải biết ba truyền nhân của Lam Phật mỗi người cũng chỉ học được một phần bản lĩnh của ông, cái này cũng như đẳng cấp khác biệt giữa Tiêu Dao Tử cùng Tiêu Dao Tam Lão vậy, căn bản không thể so sánh.
Lam Phật có sáng ý, cũng có đủ tài nguyên nhưng chung quy vẫn không thể hoàn thành được việt này là bởi Thi Khôi Thuật đi ngược lại với bản nguyên thế giới, thế giới này sẽ không cho phép Thi Khôi Thuật tồn tại cũng như thế giới này sẽ không cho trường sinh thuật tồn tại vậy.
Lam Phật năm đó thua thiên ý, cả ba đệ tử của Lam Phật căn bản cũng không thắng nổi thiên ý, cho dù là Độc Thủ Dược Vương đời thứ 2 – Trịnh Hạo Thiên sau vài năm cố gắng cũng lựa chọn từ bỏ, Thi Khôi Thuật vốn không thuộc về thế giới này.
Thi Khôi Thuật không thuộc về thế giới này vậy vì sao Lam Phật vốn đã chết lại sống lại hơn nữa còn sống lại ở hình dạng kia?, vấn đề này có lẽ phải bám theo Lam Phật, phải biết kẻ này muốn hướng về đâu, đằng sau Thi Khôi Lam Phật rốt cuộc là cái gì.
Tốc độ của Lam Phật thực sự không chậm, có Lam Phật dẫn đường giúp cho Vô Song cùng Lam Giác rất dễ hướng tới mục tiêu, bất quá Vô Song trên đường đuổi theo Lam Phật thì bắt đầu thấy tương đối đáng tiếc, Lam Phật vậy mà chạy về phía Dược Điền chứ không phải chạy về phía Dược Vương Cốc, về phần tại sao Vô Song biết dĩ nhiên là vì Giác Viễn nói.
Giác Viễn cùng Vô Song đương nhiên cũng hiểu Lam Phật thật ra không phải là bỏ chạy mà là muốn dẫn cả hai đến một nơi nào đó, địa điểm cụ thể ở đây chính là Dược Viên.
Lam Phật rõ ràng không phải sinh mệnh thể, nếu Giác Viễn đã xác nhận đây là Thi Khôi Thuật thì Vô Song cũng sẽ tin tưởng điều đó, tức là Lam Phật hiện tại là dạng Thi Khôi bị điều khiển.
Thân là Thi Khôi bị điều khiển thì chắc chắn sẽ không có trí tuệ, mọi hành động của Lam Phật đầu bị chủ nhân chưởng khống, lần này kẻ điều khiển Lam Phật dĩ nhiên muốn dẫn Vô Song cùng Giác Viễn tới Dược Viên, điều này căn bản không bình thường.
Vô Song cùng Giác Viễn cũng hiểu đây rất có thể là một cái bẫy, chủ nhân của Thi Khôi sao có thể không có chuẩn bị gì tuy nhiên cả hai người đều là đế vị, tài cao gan lớn lại đều một lòng muốn tìm hiểu bí mật nơi Dược Vương Thôn này vì vậy không thể không đi theo Lam Phật tiến vào Dược Điền.
Nếu bình thường chỉ có Giác Viễn có lẽ chủ nhân Thi Khôi cũng chẳng phải suy tính đến việc này nhưng sự xuất hiện của Vô Song rõ ràng nằm ngoài suy đoán của kẻ kia, kẻ kia căn bản không thể không tính toán một chút.
Sự xuất hiện của Vô Song rõ ràng là dị số bởi thân thể của Vô Song không thuộc về giới này cũng như chính cái ma khí ở Dược Vương Thôn không thuộc về giới này vậy.
Vô Song tiến vào Dược Vương Thôn, thậm chí suýt nữa tiến thẳng tới Dược Điền mà không hề bị ai ngăn cản, bản thân nàng còn lục tung Dược Vương Thôn, kiểm tra rất nhiều nơi trong một khoảng thời gian tương đối vậy mà không hề bị phát hiện ra trong khi Giác Viễn chưa tiến vào đã gặp Lam Phật ngă cản, điều này nói rõ cái gì?, nói rõ chủ nhân của Lam Phật không có cách nào phát hiện được ra Vô Song.
Tại sao Vô Song không bị phát hiện mà Giác Viễn lại bị?, Vô Song đương nhiên không cho rằng vì Giác Viễn thân thể quá lớn hay Giác Viễn không có khả năng che dấu tai mắt của người khác.
Đáp án duy nhất mà Vô Song có thể nghĩ tới là cái chướng khí này, Giác Viễn vừa xuất hiện đã bị ngăn cản đấy là vì Giác Viễn có phản ứng với chướng khí trong khi chướng khí hoàn toàn vô dụng với Vô Song.
Cái đáp án này thực sự rất chân thực, Vô Song càng nghĩ càng thấy chính xác, dù sao nên nhớ Thi Khôi bất kể ra sao cũng là vật chết, Thi Khôi cần chủ nhân chưởng khống.
Tại sao Thi Khôi Thuật lại chuyên phối hợp với Y – Độc sư?, thứ nhất Thi Khôi Thuật không thoát khỏi một chữ "Y"", thứ hai y sư hay độc sư đến một mức độ nào đó liền phát triển trí não đến trạng thái đáng sợ, bọn họ có thể phân tâm đa dụng, có thừa sự tỷ mị, có trí nhớ hơn người, có sức quan sát hơn người, chỉ có như vậy mới có thể bước được thật xa trên con đường Y – Độc đồng thời cũng chỉ có bọn họ mới dễ dàng khống chế Thi Khôi.
Thi Khôi là khôi lỗi của chủ nhân, không thể tự hành động mà toàn bộ do chủ nhân chưởng khống hoặc lùi một vạn bước mà nói cho dù nó có thể tự hành động cũng là loại hành động vô hồn vô cảm, là bản năng chứ không mang theo trí tuệ.
Thi Khôi cho dù đạt tới đế vị cũng không thể địch lại Giác Viễn, nó muốn chiến đấu ngang ngửa với Giác Viễn ngoại trừ yếu tố địa lợi tuyệt đối thì còn phải dựa vào chủ nhân chưởng khống, vậy chủ nhân của nó chưởng khống kiểu gì?.
Vô Song không quá hiểu Thi Khôi Thuật nhưng bất kể ra sao muốn chưởng khống thì cũng phải hiểu, phải nhìn thấy, phải nắm rõ xung quanh nếu không biết điều khiển kiểu gì?, trong cái môi trường chướng khí này đến cả Giác Viễn cũng bị giới hạn lại trong phạm vi 10 bước chân thì Vô Song không tin đối phương có thể vượt khoảng cách mà chưởng khống Thi Khôi theo cách thông thường.
Đáp án liền chú ý vào chướng khí, Vô Song có cảm giác đối phương dùng chướng khí để cảm nhận xung quanh, dùng chướng khí để quan sát, chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao đối phương cản Giác Viễn lại nhưng không cản Vô Song.
Không thể cản Vô Song đơn giản bởi vì không thấy, không thấy dĩ nhiên không thể phản ứng, không thể đưa ra hành động.
Sau khi đưa ra đáp án thứ nhất, Vô Song tiếp theo liền nghĩ tới lý do tại sao đối phương lại để Thi Khôi mạnh mẽ dẫn đường cho cả Giác Viễn với Vô Song tới Dược Viên.
Đầu tiên Dược Viên phải có gì đó đặc biệt, ít nhất ở Dược Viên có thứ cho đối phương tự tin ngăn cản được hai đế vị cao thủ.
Thứ hai đối phương phải ở ngay trong Dược Viên, nếu đối phương không ở Dược Viên thì sao có thể chủ trì đại cục?.
Vô Song tồn tại là biến số, Vô Song không chịu tác dụng của chướng khí tức là bất kể thế nào đối phương cũng không thể thấy Vô Song, ngay cả khi Vô Song đánh bay Lam Phật ra thì đối phương cũng chỉ có cảm giác chứ tuyệt không thấy, nếu dùng chướng khí không thấy Vô Song thì chỉ có thể dùng mắt mà nhìn, chỉ có nhìn thấy Vô Song thì mới có thể nghĩ ra cách khắc chế Vô Song.
Vô Song tò mò, Vô Song khó hiểu với đối phương bao nhiêu thì kẻ kia cũng tò mò cùng khó hiểu với Vô Song bấy nhiêu, nói một cách khác cả hai bên đều muốn gặp mặt nhau, lấy Dược Viên làm nơi quyết chiến.
Vô Song không rõ âm mưu hay mục đích của đối phương là gì nhưng dám chọn nơi quyết chiến với hai đế vị cường giả thì kẻ này hoặc là bị điên hoặc là có năng lực thông thiên.
_ _ __ _ _ __ _
Vô Song cùng Giác Viễn rốt cuộc đuổi tới Dược Viên, điều thú vị là ở Dược Viên chướng khí mỏng đi rất nhiều rất nhiều, ít nhất nó chỉ còn như một đoàn sương mù mỏng thậm chí bắt đầu có thể quan sát xung quanh.
Dược Viên ở Dược Vương Thôn nói chính xác hơn là một cái đồi cực lớn, là một cái đồi theo dạng ruộng bậc thang chia thành từng mẫu đất, từng khu vực dược thảo khác biệt đáng tiếc tại thời điểm này ngọn đồi kia chỉ còn lại một màu xám tiêu điều mà chết chóc.
Toàn bộ mặt đất vẫn cứ là màu xám kia nhưng đã không còn những vết nứt nẻ, chướng khí mỏng hơn rất nhiều làm lộ ra toàn bộ cảnh vật xung quanh, trống trải mà tiêu điều, căn bản không có sự sống... khi không còn lớp chướng khí che mắt nữa nơi đây càng giống địa ngục nhân gian.
Đây là Dược Viên của Dược Vương Cốc, là thánh địa dược thảo một thời trong thiên hạ nhưng lúc này chỉ còn một vùng đất chết.
Vùng đất chết này đương nhiên có chủ nhân của chính nó cũng là kẻ đứng sau toàn bộ sự việc này... chí ít Vô Song cho là thế.
Vô Song cùng Giác Viễn lúc này đều không đuổi nữa bởi trong mắt cả hai người đều đang nhìn về phía thân ảnh trước mặt.
Lam Giác cũng không chạy nữa, con Thi Khôi này trở về bên cạnh chủ nhân của nó.
Vô Song có thể thấy rõ trước mặt mình là một bảo tọa, một bảo tọa được dựng lên bằng xương người, rất nhiều xương người.
Trên bảo tọa là một nữ nhân, một nữ nhân quái dị.
Bên cạnh nữ nhân này là một lão đầu tóc trắng xóa, thân thể có chút gầy bất quá khuôn mặt hồng hào vô cùng, lão mặc một bộ quần áo màu xám bằng vải gai, thọa nhìn có chút giản dị.
Nữ nhân này là ai?, lão nhân này là ai?.
Câu hỏi thứ nhất không ai trả lời Vô Song, câu hỏi thứ hai thì có Giác Viễn trả lời.
Giác Viễn đứng đó ánh mắt nhìn về phía lão nhân kia sau đó trầm giọng mà nói.
"Thạch Vạn San".
Giác Viễn nói không lớn nhưng âm thanh trầm mà vang, ở phía không xa Thạch Vạn San cũng nghe thấy, hắn thản nhiên đưa tay ra làm thủ thế bái phật, hướng về Giác Viễn mà cười.
"Gặp qua Thần Tăng ".
Lúc này ánh mắt Thạch Vạn San nhìn Giác Viễn nóng rực, ánh mắt như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật vậy, ánh mắt làm cho Vô Song rùng mình.
Vô Song biết ánh mắt này là đại biểu cho cái gì, Thạch Vạn San vậy mà thèm muốn thân xác của Giác Viễn.
Lam Phật rất mạnh nhưng chung quy không phải là cường giả tuyệt thế, cho dù Lam Phật cuối đời thật sự đột phá được đế vị nhưng thân thể của Lam Phật chung quy cũng không thể đánh giá là quá cao.
Khác với Lam Phật, Giác Viễn thân thể quá hoàn mỹ, Giác Viễn thân thể mạnh hơn Lam Phật quá nhiều, chỉ cần Giác Viễn chết lập tức sẽ xuất hiện một đầu siêu cấp Thi Khôi cường đại nghe lệnh Thạch Vạn San... hoặc nghe lệnh nữ nhân kia.
Tại sao Vô Song lại nói vậy?, là bởi nữ nhân kia từ đầu đến cuối không nhìn Giác Viễn mà chỉ nhìn Vô Song.
Trong mắt nữ nhân này tràn đầy tò mò cùng hiếu kỳ đối với Vô Song.
Thạch Vạn San rất có thể không phải là người khống chế Thi Khôi bởi vậy hắn không biết Thi Khôi bị vấn đề gì, cũng không thể phán đoán ra được, đương nhiên không hứng thú với Vô Song.
Thú thật bất kể nhìn bằng mắt hay trực tiếp cảm nhận thì cũng chẳng thể nhìn ra cái gì từ Vô Song ngoài việc nàng cực kỳ xinh đẹp cả.
Thân thể Vô Song mạnh mẽ đến biến thái nhưng đấy là khi Vô Song dùng để chiến đấu, nếu dùng tay mà chạm liền có thể cảm nhận được lớp da mềm mại không tì vết, cảm giác được sự non mềm trên cánh tay, căn bản không có một chút lực lượng nào.
Về phần nội công thì càng nên bỏ qua, Vô Song trên người không tồn tại nội công.
Ngồi trên bảo tọa như bậc đế vương, nữ tử kia rốt cuộc lên tiếng.
"Tiểu cô nương, ngươi gọi là gì?, tỷ tỷ gọi Tử La Lan ".
Dù khoảng cách hai bên có chút xa nhưng Vô Song có thể nhận ra nữ tử này là con người, nàng chí ít có khí tức sinh mệnh.
Nữ tử này che kín khuôn mặt, đến cả lớp áo ngoài cũng là áo choàng chùm kín thân, Vô Song ngoài việc đoán ra thân thể nàng không tệ thì cũng khó mà biết được cái gì.
Thấy nữ tử hỏi mình, Vô Song nhoẻn miệng mà đáp.
"Tỷ tỷ, muội gọi Tây Thi".
Giọng nói muốn bao nhiêu êm tai liền có bấy nhiêu êm tai, muốn bao nhiêu ngọt liền có bấy nhiêu ngọt.
Nữ tử ở bên kia cười duyên, tiếng cười hòa vào trong không gian, vang vọng cả ngọn đồi, tiếng cười rất quái dị.
"Muội muội tên thật đẹp, tên đẹp như chính muội muội vậy ".
Nữ tử tự xưng là Tử La Lan này rốt cuộc rời khỏi bảo tọa, nàng hướng về Vô Song mà đáp.
"Muội muội cốt cách tinh kỳ không biết có hứng thú theo tỷ tỷ hay không, tỷ tỷ dẫn ngươi đi gặp ân sư?, ân sư một đời chỉ thu 7 đệ tử bất quá... không biết chừng sẽ phá lệ thu muội muội là người thứ 8 nha ".
Vô Song nghe vậy không khỏi hỏi.
"Tỷ tỷ, sư phụ của tỷ là ai?, nếu quá mức vô danh thì muội muội xin phép từ chối ".
Tử La Lan nghe vậy che miệng cười rộ lên rồi đáp.
"Ân sư ẩn cư nhân thế, danh tiếng không lộ nhưng thực lực thông thiên triệt địa, võ lâm Trung Nguyên lúc nào cũng nói Trường Sinh Chân Nhân là thiên hạ đệ nhất nhân nhưng người này căn bản không là gì với ân sư, ân sư gọi là Đế Thích, chỉ cần được ân sư thu làm đệ tử thì chắc chắn có thể đột phá đế vị thậm chí bước càng xa ".