Cực Võ

Quyển 3 - Chương 156-2: Đồng Minh (2)

Vô Song không biết lão nhân trước mặt là ai, điều duy nhất mà hắn biết là lão nhân này thật sự đủ mạnh, ngoài điểm này ra thì Vô Song còn để ý tới động tác của người này.

Ban đầu Vô Song có thể dễ dàng phát hiện ra việc Phi Yến không nhận ra lão nhân này ấy vậy mà đến khi lão nhân kia nhẹ vỗ vào vai cô bé thì Phi Yến căn bản không nói gì mà lựa chọn rời đi để lại không gian riêng cho hai người, từ việc đó có thể biết được lão nhân này gần như chắc chắn là cao thủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Dù gì nơi này cũng là một cứ điểm của Nhật Nguyệt Thần Giáo, xuất hiện cao thủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo ở đây chẳng có gì là lạ, ba cái vỗ vai với Phi Yến kia thì Vô Song có thể hiệu là ám hiệu của Nhật Nguyệt Thần Giáo và hắn đương nhiên không thể nào nhận ra được ám hiệu kia.

Vô Song trong lòng cũng cảm thấy tương đối kỳ lạ bởi thật sự hắn cũng chưa hiểu được đối phương vì cái gì lại tìm đến hắn, thứ nhất Vô Song mạnh hơn đối phương, khi mà Vô Song đã che đi khí tức của mình thì rất khó bị nhận ra, gần như không có thủ đoạn đặc biệt thì khó lòng nào mà nhìn được thực lực của hắn.

Vấn đề thứ hai, bất kể là Vô Song mạnh hay yếu thì đây cũng chẳng phải lý do để lão nhân này đến tìm Vô Song, đấy là chưa kể hắn còn đang dùng dịch dung.

Trường Thanh Tử ánh mắt lúc này nhìn chằm chằm vào Vô Song như muốn nhìn xuyên qua lớp dịch dung của hắn vậy hơn nữa người này khi nghe Vô Song xưng là Đông Phương Bất Bại thậm chí còn nhẹ thở ra một hơi.

Rốt cuộc Trường Thanh Tử khẽ mỉm cười mà đáp lời Vô Song.

“Cũng thật trùng hợp, không ngờ công tử lại được người đời gọi là Đông Phương Bất Bại, lão phu cũng vừa vặn quen một người được gọi là Đông Phương Bất Bại, không biết hai người đã có dịp gặp nhau hay chưa? “.

Vô Song ánh mắt hơi nhíu lại, hắn đương nhiên gặp Đông Phương Bất Bại thật rồi nhưng câu hỏi này hắn sao có thể trả lời?, nên nhớ Đông Phương Bạch căn bản không muốn ai biết được sự tồn tại của mình nơi Miêu Cương, cho dù muội muội của hắn cũng không biết thì sao Vô Song có thể tiết lộ đây?.

Khẽ híp mắt nhìn lão nhân tự xưng là Trường Thanh Tử này, Vô Song liền đáp.

“Đông Phương Bất Bại?, ta đúng là có gặp qua một người gọi là Đông Phương Bất Bại chỉ là không rõ người ta gặp có phải người mà lão nhân ngươi quen hay không “.

Trường Thanh Tử nghe Vô Song đáp ánh mắt khẽ lóe lên rồi mỉm cười, sau đó lại hỏi.

“Lão cũng thật tò mò, không rõ Đông Phương Bất Bại mà công tử gặp cùng người mà lão phu biết có phải là một không?, lão biết một cách để giải đáp cho việc này không rõ công tử có nguyện ý thử hay không?”.

Vô Song hơi nhíu mày bất quá cũng không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp trả lời.

“Lão cứ nói “.

Nghe một chút dĩ nhiên cũng chẳng thiệt thòi gì.

Trường Thanh Tử thấy Vô Song đồng ý, lão nhân này bắt đầu quay lưng lại nhìn sau lưng, ánh mắt quan sát toàn bộ tửu quán đang có sinh ý không mấy tốt đẹp này, đến khi không cảm nhận được điều gì đặc biệt thì lão nhân mới quay lại hướng về phía Vô Song.

“Lão quen người gọi là Đông Phương Bất Bại kia, ở cùng vị kia cũng được một khoảng thời gian rất dài, lão phu được người đó tặng cho một vật, chỉ cần công tử làm cho vật này xuất hiện dị tượng vậy dĩ nhiên có đáp án rồi, người công tử gặp và người lão phu biết đương nhiên là một người “.

Trường Thanh Tử nói xong từ trong ngực cứ như vậy lấy ra một đáo bảo liên.

Nhìn cái vật được lấy ra khỏi ngực đối phương thì Vô Song không thể không tò mò.

Đầu tiên vật này có hình hoa sen, thậm chí còn nhìn gần giống với một cây đèn, chất liệu của nó được làm bằng gì thì Vô Song cũng rất khó để xác nhận bất quá từ màu sắc cùng độ trong suốt của nó thì Vô Song thiên hướng vật này được làm từ Thạch Anh.

Trường Thanh Tử nhìn Vô Song, lão nhân đặt vật này lên bàn một cách chậm rãi rồi bắt đầu giải thích cho Vô Song.

“Vật này là kỳ vật trong thiên địa tuy nhiên tác dụng chân chính của nó là gì lão cũng không rõ, vật này để trong tay lão căn bản cũng chẳng có tác dụng gì, lão còn chẳng biết làm sao sử dụng nó tuy nhiên nếu công tử có thể làm thứ này sáng lên vậy thì lại là một chuyện khác”.

“Công tử có thể thử, dùng bất cứ cách gì chỉ cần làm vật này sáng lên là được, xin mời công tử “.

Vô Song nhíu mày, hắn đưa tay ra nâng đóa bảo liên này lên rồi bắt đầu quan sát nó một cách chăm chú.

Vật này thực sự chẳng có bất cứ khí tức gì đặc biệt, cầm trong tay cũng cực kỳ nhẹ, bất kể nhìn thế nào cũng chỉ nhìn ra được vật này giống một cây đèn hình dáng tương đối đẹp một chút mà thôi.

Đương nhiên nếu vật này bình thường thì Trường Thanh Tử cũng chẳng mang ra.

Trường Thanh Tử đã nhắc đến Đông Phương Bất Bại thì lại là một gợi ý rất lớn cho Vô Song, Vô Song suy nghĩ một chút bắt đầu vận lên Quỳ Hoa Khí.

Nhắc tới Đông Phương Bất Bại mà không nhắc tới Quỳ Hoa Bảo Điển đương nhiên không được.

Lúc đầu Vô Song không nhận ra cái đóa bảo liên này có gì đặc biệt nhưng khi hắn vừa đưa quỳ hoa khí vào thì bảo liên vậy mà xuất hiện nhiệt độ, tay của Vô Song dần dần cảm thấy ấm lên sau đó đóa bảo liên thật sự... sáng lên.

Việc đóa bảo liên sáng lên thì cũng thôi nhưng Vô Song rất nhanh cảm thấy kinh hãi bởi cái đóa bảo liên này bắt đầu hút quỳ hoa khí của Vô Song sau đó lại truyền một loại lực lượng ngược lại cho hắn.

Ánh mắt Vô Song rốt cuộc chuyển từ kinh ngạc sang mừng rỡ thậm chí không thể tin bởi đóa bảo liên này dĩ nhiên làm quỳ hoa khí của Vô Song sục sôi, chỉ cần Vô Song đưa quỳ hoa khí vào bảo liên thì đóa bảo liên này lập tức giúp hắn thanh long đoàn lực lượng này rồi bắt đầu tinh luyện quỳ hoa khí giúp Vô Song, tiếp theo truyền ngược lại một lượng quỳ hoa khí tinh thuần đến đáng sợ cho hắn.

Việc đương nhiên chưa dừng lại ở đó, vì quỳ hoa khí lúc rời đi đương nhiên không bằng lượng nó quay về nên đan điền của Vô Song bắt đầu tự động sản sinh ra quỳ hoa khí bổ sung phần mất đi.

Vô Song rốt cuộc biết đóa bảo liên trong tay mình là gì, vật này... dĩ nhiên chuyên dùng để tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.