Nàng không phải Quách phu nhân, nàng đương nhiên không thích cái xưng hô này.
“Ta ở trong hình dạng này vậy cứ gọi ta là Hoàng cô nương đi “.
Sử Hỏa Long nghe vậy lại nghĩ Hoàng Dung dùng bộ dạng này xuôi nam chỉ sợ có đại sự muốn làm cũng không dám hỏi nhiều liền cung kính.
“Hoàng cô nương, cô nương lần này đến Hành Dương không biết có gì muốn làm, nếu Sử Hỏa Long có thể giúp ta nguyện dùng hết sức mình giúp đỡ cô nương “.
Hoàng Dung cười cười, nàng xoay xoay cây gậy trúc trên tay, đối với Sử Hỏa Long liền đáp.
“Ta muốn ngươi tìm giúp ta một người, dùng toàn bộ mọi cách tìm được tung tích của người này rồi báo cho ta là được, ta sẽ ở thành Hành Dương thêm 1 tuần nữa rồi mới rời đi, lần này ta xuôi nam của yếu vì người này”.
“Ngoài điểm này ra hy vọng Sử trưởng lão không nên công bố thân phận của ta, lần này ta đến Hành Dương liền phát hiện ra một số điều, ta quả thực không tiện lộ thân phận “.
Sử Hỏa Long đương nhiên không dám nhiều lời, Hoàng Dung không nói thì hắn cũng xác định việc này đồng thời trong lòng cũng âm thầm vui vẻ.
Sử Hỏa Long biết có Hoàng Dung tự mình tới đây vậy gần như không có gì làm khó được nàng, nàng cũng không để Cái Bang bị thiệt hại dù sao Sử Hỏa Long thuộc thành phần ‘fan’ hâm mộ cứng của Hoàng Dung, đối với hắn ta Nữ Gia Cát là người không gì làm không được.
Hoàng Dung thất mình qua được cửa ải của Sử Hỏa Long rốt cuộc trong lòng cũng thở ra, nàng lại đưa tay ra đối với Sử Hỏa Long nói.
“Sử trưởng lão cũng không cần một mực cung kính với ta như vậy, để người bên ngoài nhìn thấy sẽ không tốt, được rồi lấy giấy bút ra đây “.
Sử Hỏa Long không dám chậm trễ liền lấy giấy bút sau đó cung kính đưa cho Hoàng Dung.
Thứ hai cả hai người đều biết bộ pháp Tiêu Dao Du, đều biết Đả Cẩu Bổng.
Thứ ba cả hai người giọng nói cũng chẳng khác gì nhau, ngay cả ngữ khí cũng vậy.
Thứ tư... nét bút hai người giống nhau vô cùng.
Cả bốn điều này nối liền với nhau, đối với người quen biết lâu năm với Quách phu nhân như Sử Hỏa Long không bị lừa cũng khó.
“Hoàng cô nương yên tâm, việc này Hỏa Long nhất định sẽ làm tốt, lúc này để ta đưa cô nương trở về đại hội “.
.........
Hoàng Dung theo Sử Hỏa Long trở về, đương nhiên là nàng một mực đi theo sau Sử Hỏa Long bộ dạng có chút cung kính, nàng cũng không muốn lộ ra mình có gì bất thường.
Nàng biết nàng đang cho rất nhiều người cảm giác nàng rất giống vị Quách phu nhân kia nhưng mà chung quy cảm giác thì còn cách rất xa so với khẳng định, nàng thực sự không muốn người khác khẳng định mình với Quách phu nhân, khi đó liền phiền phức.
Hoàng Dung một trận chiến trước có thể nói là làm chấn động không ít người, lần này khi nàng trở về cũng có vài người nhìn thấy nàng nhưng lại thấy nàng đi cùng Sử Hỏa Long lại một mực lấy Sử Hỏa Long làm chủ một đường đi sau thì cũng chỉ lưu ánh mắt lại vài giây mà thôi, lúc này lại chuyển mắt nhìn trận chiến trên đài.
Tô Xán nghe vậy sống lưng liền thẳng lên, ai không biết Viên Tử Y tựa hồ rất ghét nam nhân, nàng lần này lại chủ động đi tìm Hoàng Dung ‘thiếu hiệp’ căn bản sẽ không có việc tốt chỉ sợ hai bên còn nháo sự.
Tô Xán đương nhiên tin tưởng Hoàng Dung mạnh mẽ nhưng mà Viên Tử Y cũng cực mạnh mẽ, hai người quyết đấu phần thắng thực sự quá khó mà nói, dù sao chỉ có thiên tài bắc phương mới hiểu Viên Tử Y khủng bố ra sao.
Tô Xán muốn mở miệng ngăn cản nhưng khi còn chưa mở miệng đã thấy Hoàng Dung lên tiếng.
“Để nàng vào đi, nàng với ta là người quen “.
Tô Xán nghe vậy nào dám cản đường Viên Tử Y vội tránh ra một đường, ánh mắt sau đó mang theo vài phần quái lạ.
“Bà chằn tinh này mà cũng có nam bằng hữu?, Hoàng huynh đệ tài năng quả thật thông thiên “.
Tô Xán trong lòng rốt cuộc không khỏi thầm bái phục Hoàng Dung thêm một lần nữa.
_ _ _ _ _ __ _
Hoàng Dung đương nhiên không biết Tô Xán đang nghĩ gì về mình, bản thân nàng đang đợi Tử Y tỷ tỷ tiến vào.
Nàng đã dùng cái tên này đương nhiên tin tưởng Tử Y tỷ tỷ có thể nhận ra mình.
Nàng cũng không phải đợi quá lâu Viên Tử Y liền bước vào, khóe miệng cong lên thành nụ cười mỉm đáng tiếc không ai thấy được dung mạo của nàng lúc này, khi Tử Y cười lên thật sự đẹp vô cùng.
Tử Y ngồi xuống bên cạnh Hoàng Dung, cười mà như không cười lên tiếng.
“Hoàng công tử, đã lâu không gặp “.
Hoàng Dung thật sự không ngờ câu đầu tiên Tử Y lại nói vậy nhưng mà rất nhanh đáp lại.
“Tử Y cô nương, quả thật đã lâu không gặp “.
Viên Tử Y tươi cười lại nhìn về phía võ đài, hai người xưng hô vẫn tính là bình thường vô cùng chí ít người bên ngoài nghe vào không có cảm giác gì.
“Theo Hoàng công tử, trận chiến này ai thắng, là Doãn Chí Bình hay Phong Nhất Trận? “.
Hoàng Dung nghe nàng hỏi vậy liền lại chuyển mắt lên võ đài, trên võ đài lúc này chỉ thấy Phong Nhất Trận điên cuồng mà tiến, đại đao tung hoành thế không thể đỡ còn ở bên kia Doãn Chí Bình chỉ có thể dùng Kim Nhạn Công tránh đông tránh tây hơn nữa càng tránh càng khó khăn,trận chiến này cao thấp đã phân.
“Vị cao thủ trẻ tuổi của Toàn Chân Phái kia chỉ sợ sẽ sớm thua “.
Viên Tử Y nghe vậy cũng gật đầu, sau đó khẽ cười.
“Họ Phong còn dấu thực lực đã như thế này, nếu hắn dốc toàn lực ra trận chiến còn nhanh hơn nữa, Doãn Chí Bình thua hắn quả thực không oan “.
“Hoàng công tử, công tử ngươi lúc nãy rời khỏi võ đài đi ra ngoài cùng vị trưởng lão Cái Bang kia vậy chắc cũng không biết mình bỏ qua cái gì chứ? “.
Hoàng Dung nghe vậy liền liếc nhìn Viên Tử Y sau đó gật đầu một cái, nàng đương nhiên không biết việc gì xảy ra.
Viên Tử Y cũng đoán được, nàng lần này tới đây chính là để bàn một chút việc với Hoàng Dung.
“Lúc nãy công tử rời đi, còn có một trận chiến nữa trước trận chiến này, Cổ Chân.. vô môn vô phái đấu với Tống Thanh Thư của Võ Đang “.
Viên Tử Y vừa dứt lời liền làm Hoàng Dung giật mình.
Nàng đi tuyệt đối không lâu, lúc trở về thấy hai người trên đài quyết đấu cứ nghĩ là một trận chiến dài nhưng nào ngờ trước đó còn có một trận chiến nữa?.
Điều này nói rõ cái gì?, nói rõ chỉ sợ trận chiến kia liền không có diễn biến trận đấu, vốn là một trận miểu sát.
Hoàng Dung cũng không khỏi nhìn thẳng về phía trận doanh Võ Đang, nàng không biết Tống Thanh Thư là ai nhưng hiện tại rốt cuộc cũng phát hiện ra người Võ Đang sắc mặt xấu vô cùng.
“Võ Đang – Tống Thanh Thư thua sao? “.
Viên Tử Y rốt cuộc gật đầu, sắc mặt nàng hiếm hoi mới xuất hiện một vẻ ngưng trọng.
“Cổ Chân kia rất mạnh, hắn có thể dùng một đòn miểu sát Tống Thanh Thư, việc này ta cũng không làm được “.
Hoàng Dung bên cạnh cũng thật tâm kiêng kỵ, Tống Thanh Thư mạnh yếu ra sao thì nàng không được nhìn nhưng dù gì cũng là người lĩnh quân của Võ Đang, Võ Đang tại thế giới này chính là đệ nhất môn phái vượt qua cả Thiếu Lâm Tự đã tồn tại hơn ngàn năm, thực lực ngưỡi lĩnh đội Võ Đang căn bản sẽ không kém.
Trong mắt Hoàng Dung, Tống Thanh Thư cho dù có yếu đi nữa chỉ sợ cũng phải ngang Tô Xán thậm chí mạnh hơn ấy vậy lại bị miểu sát, Cổ Chân kia là đáng sợ đến bực nào?.
Viên Tử Y ánh mắt dõi theo võ đài, trên võ đài lúc này rốt cuộc Doãn Chí Bình không địch lại nữa để cho Phong Nhất Trận vung mạnh đại đao chém tới, thanh kiếm của Doãn Chí Bình bị hất bay đi, kình lực ép vào người hắn làm Doãn Chí Bình lập tức ngã xuống đất, bị oanh ra khỏi võ đài.
Ở dưới đài lúc này dân chúng bắt đầu một mảnh cuồng hoan, dù sao Phong Nhất Trận cũng là xuất thân danh môn đại phái của nam phương, xuất thân sẽ không ‘vô danh ‘ như Khương Hạ cùng Hạ Vũ.
Xuất thân danh môn liền phải ‘khác biệt’ hơn nữa còn đánh bại một kẻ xuất thân danh môn đại phái khác như Doãn Chí Bình việc này đương nhiên làm dân chúng nam phương vui vẻ.
Trước khi Phong Nhất Trận ra tay còn có một cái Cổ Chân, kẻ này không môn không phái nhưng vẫn có xuất thân, tuy không ai rõ hắn đến từ đâu nhưng xuất thân nam phương lại thêm tuổi tác phù hợp đương nhiên sẽ được coi là thiên tài phương nam.
Hoàng Dung đi một lúc nên không biết giây phút Cổ Chân miểu sát Tống Thanh Thư võ đài cứ như nổ tung ra vậy.
_ _ _ __ _ _
Viên Tử Y nhìn thấy Phong Nhất Trận đánh bại Doãn Chí Bình, kẻ này vậy mà dám nhìn về phía nàng hơn nữa trong mắt ẩn ẩn còn có chiến ý điều này làm Viên Tử Y hơi nhếch miệng lên.
Ánh mắt nàng rất nhanh thu lại, tiếp tục bắt đầu câu chuyện với Hoàng Dung.
“Vậy là đại hội lần này chỉ còn có truyền nhân Thiếu Lâm cùng truyền nhân Nga My chưa xuất thủ đồng thời Bắc Phương cũng chỉ còn truyền nhân Tung Sơn cùng truyền nhân Cái Bang rồi, áp lực thật nặng “.
Hoàng Dung ở bên cạnh nghe nàng nói cũng chỉ cười cười.
“Áp lực thật nặng bất quá Tử Y cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ không để võ lâm phương bắc mất mặt “.
Nghe Hoàng Dung hiểu ý mình, Viên Tử Y cũng gật đầu đồng thời nàng từ từ đứng lên.
Nàng đứng lên bởi âm thanh của Sư Vương một lần nữa vang lên.
“Vòng Bát Cường, Huyết Kiếm Môn – Đoạn Phiên Vân cùng Nga My Phái – Viên Tử Y “.
Giọng của Sư Vương rất lớn, âm thanh làm người khác có chút đinh tai nhức óc nhưng mà cũng vì thế tất cả mọi người liền nghe rõ trận chiến này.
Một bên là thiên tài Huyết Kiếm Môn, một bên là đệ nhất thiên tài phương Bắc – Viên Tử Y, trận chiến này có thể không làm người khác mong chờ sao?.
Sư Vương bên kia vừa dứt lời đã thấy một tiếng kiếm vang ngân lên từ trận doanh Cái Bang, lần đầu tiên Viên Tử Y trực tiếp rút Tử Y Nhuyễn Kiếm của mình ra.
Ánh kiếm sáng loáng làm cho tất cả đệ tử Cái Bang ở xung quanh liền phải lùi lại, thân hình Viên Tử Y theo gió mà tới, gần như trong chớp mắt nàng đã xuất hiện trên võ đài, áo tím tung bay, bàn tay nắm lấy Tử Y Kiếm một mình đứng một góc, uy thế vô cùng.
Ở bên kia kẻ gọi là Đoạn Phiên Vân thực sự không ngờ Viên Tử Y lại hành động nhanh thế, thân pháp cao tuyệt đến thế, hắn tiên cơ đã mất cũng chỉ có thể thầm cắn răng vận công, thân hình cũng lướt lên võ đài đồng thời còn xoay vài vòng trên không trung mới chạm chân xuống, khinh công quả thật cũng tính là cao.
Đoạn Phiên Vân mặc một tà áo đen đồng thời bên ngoài là áo khoác màu đỏ có hình một thanh huyết kiếm, đây chính là trang phục đồng nhất của Huyết Kiếm Môn.
Đoạn Phiên Vân ở trong nam vực danh tiếng đương nhiên đủ lớn bởi hắn được tề danh cùng Phong Nhất Trận.
Huyết Kiếm Môn cùng Đại Đao Môn bao năm nay dây dưa không dứt, thân là người lĩnh quân của Huyết Kiếm Môn lúc này Đoạn Phiên Vân cũng không thể để mình thua Phong Nhất Trận, không thể để danh khí Huyết Kiếm Môn thua Đại Đao Môn.
Âm thanh ‘bắt đầu’ của Sư Vương vừa vang lên đã thấy huyết kiếm của Đoạn Phiên Vân rút ra, thế công như rồng như hổ, hắn muốn dùng tốc độ kinh người trong kiếm pháp mà áp chế Viên Tử Y.
Đại Đao Môn trọng lực, Huyết Kiếm Môn lại đề cao tốc độ, kiếm pháp của Huyết Kiếm Môn có thể nói là nhanh nhất nam phương.
Đoạn Phiên Vân cùng Viên Tử Y thực sự là trận đấu tất cả mọi người đều chú ý dù sao ai cũng tin tưởng cho dù Đoạn Phiên Vân có thua cũng khiến Viên Tử Y phải đánh hết sức một trận.
Đừng nói truyền nhân Đại Đao Môn như Phong Nhất Trận mà toàn bộ các phái như Đường Môn, Mộ Dung Gia, Vạn Thú Sơn Trang, Cái Bang, Tung Sơn, Thiếu Lâm đều đang một mực muốn xem Viên Tử Y mạnh bao nhiêu.
Trước thế công của Đoạn Phiên Vân thực sự không ai ngờ được Viên Tử Y lại ném thanh kiếm của mình lên trời.
Nàng ban đầu cầm Tử Y Kiếm trong tay khí thế đã cực cường, ai cũng nghĩ nàng sẽ dùng kiếm đấu với Huyết Kiếm của Đoạn Phiên Vân nào ngờ nàng lại ném kiếm lên trời.
Thanh kiếm không phải ném thẳng về phía Đoạn Phiên Vân mà đúng là ném lên trời, ném thẳng lên trên đầu của chính nàng.
Động tác này đến cả đối thủ của nàng Đoạn Phiên Vân cũng giật mình tất nhiên thế công của hắn không giảm.
Viên Tử Y không nói bât cứ lời nào, nàng vừa tung kiếm lên thì xuất chưởng.
Nội lực của nàng bành trướng, cả một vùng không gian xung quanh như bị đốt nóng lên, sau đó trước ngực Viên Tử Y hiện ra một đồ án bát quái hay nói đúng hơn trên bàn tay Viên Tử Y mỗi bên đều hiện ra một đồ án bát quái.
“Bát Quái Chưởng – Càn Thiên “.
“Bát Quái Chưởng – Đoài Trạch”.
“Bát Quái Chưởng – Ly Hỏa”.
Một lần nàng đánh ra ba chưởng.
Càn Thiên là quẻ đầu trong Bát Quái đại diện cho trời.
Một trưởng này là ‘uy’ của trời, dùng uy trực tiếp bẻ gãy thế công của Đoạn Phiên Vân.
Quẻ thứ hai trong bát quái là quẻ Đoài, Đoài chính là trạch, là đầm lầy, một chưởng này không có uy thế kinh khủng nhưng điệp gia trùng trùng, một chưởng bao gồm 8 luồng hậu kình liên tục đè xuống, triệt để khóa cứng Đoạn Phiên Vân.
Quả thứ ba trong bát quái là quẻ Ly, Ly là Ly Hỏa, hỏa liền đại diện cho sự hủy diệt, dũng mãnh như lửa.
Đoạn Phiên Vân chỉ cảm thấy hơi nóng phả vào mặt như cả một tiểu mặt trời đánh về phía mình, hắn thậm chí cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, một chưởng của Viên Tử Y trực tiếp đánh lên ngực hắn, một chưởng hất bay Đoạn Phiên Vân đi khiến hắn... trực tiếp ngã xuống võ đài, trong miệng đầy máu thậm chí còn không đứng lên nổi.
Viên Tử Y một chân nhẹ lùi một tay đưa lên trời lại nắm lấy Tử Y Nhuyễn Kiếm cứ thế quay đầu rời đi, trước khi đi nàng không khỏi nhìn về kẻ gọi là Cổ Chân kia.
Cổ Chân làm sao đánh bại được Tống Thanh Thư thì nàng không biết, nàng chỉ biết từ bên ngoài nhìn vào Cổ Chân chỉ dùng một chiêu.
Nàng lần này có thể coi là dốc hết sức mà đánh ra một chưởng, vận dụng ba chiêu trong Bát Quái Chưởng của Nga My cùng đè lên nhau, điệp gia mà tới, vận song song Nga My Cửu Dương Công cùng Võ Đang Cửu Dương Công lại thêm Đại Bi Phú gia trì.
Thực lực của Viên Tử Y là đại tông sư đỉnh phong nhưng một chưởng vừa rồi của nàng đánh ra thậm chí ngũ tuyệt tứ tinh chiến lực mới có khả năng làm nổi, Đoạn Phiên Vân chịu được mới là lạ.
.............
Viên Tử Y mạnh thì ai cũng biết tuy nhiên nàng mạnh đến mức này thì lại làm nhiều người giật mình thậm chí biến thành kinh hãi.
Phải đánh giá sao về thực lực của Viên Tử Y đây?, công tâm mà nói một chưởng kia của nàng cho dù đối phương là ngũ tuyệt cao thủ cũng có thể bức lui, một chưởng của nàng chỉ sợ đã không kém vị Quách nữ hiệp nơi Tương Dương.
Quách phu nhân đương nhiên được coi là nữ gia cát nhưng mà đã ai thấy Gia Cát tự cưỡi ngựa đấu tướng chưa?, đáp án tất nhiên là chưa, vị nữ gia cát kia thiên phú rất tốt nhưng bản thân cũng không mùi mẫn với võ công chỉ chuyên giúp chồng dạy con dẫn tới võ công trì trệ bao nhiêu năm nay, đến hiện tại thực lực cũng chỉ là ngũ tuyệt tam tinh mà thôi, thực lực như vậy so với một chưởng Viên Tử Y đánh ra thì có khác gì?.
Viên Tử Y tiếp lấy Tử Y Nhuyễn Kiếm, ánh mắt cao ngạo như có như không đảo qua xung quanh sau đó chậm rãi bước về phía trận doanh Cái Bang.
Cũng không biết là vị đệ tử nào của Cái Bang là người đầu tiên hoan hô sau đó một mảnh trận doanh Cái Bang liền biến thành hoan hô Viên Tử Y.
Nàng thực sự quá bá đạo rồi, thực sự không hổ là đệ nhất thiên tài bắc phương – Viên Tử Y.
Tất nhiên có thể không cố kỵ mà hoan hô nàng cũng chỉ có Cái Bang về phần Tung Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang, Toàn Chân thì lại có chút yên tĩnh.
Đối với Tung Sơn cùng Thiếu Lâm bọn họ là danh môn đại phái, cũng không thể đứng ra hoan hô Viên Tử Y vậy chẳng khác nào nói Tung Sơn cùng Thiếu Lâm lại phải nhờ Viên Tử Y lấy công đạo?, gửi gắm hết trách nhiệm vào Viên Tử Y?.
Về phần Toàn Chân cùng Võ Đang thì mất mặt vô cùng, căn bản chẳng thể chúc mừng dù sao Cổ Chân một đòn đánh bại Tống Thanh Thư cùng với việc Phong Nhất Trận dễ dàng đánh bại Doãn Chí Bình đều là cái tát vào trận doanh hai phái.
Viên Tử Y đánh bại một kẻ ngang ngửa Phong Nhất Trận vậy khác gì nói nàng cũng có thể miểu sát Doãn Chí Bình?, về phần Tống Thanh Thư lại càng không cần nói, Viên Tử Y vì bắc phương võ lâm ra mặt nhưng khác gì lại đánh mặt Tống Thanh Thư?, hắn vui vẻ được mới là lạ.
Cái Bang thì khác, Cái Bang dù sao cũng là ‘bang’ mà không phải là ‘phái’, đối với Nga My cũng không có tranh đấu chưa kể Cái Bang cũng là đại phái thích kết giao nhất trong võ lâm, giao tế rất rộng.
Viên Tử Y trong tiếng hoan hô của đệ tử Cái Bang liền trở về chỗ ngồi của mình, về bên cạnh Hoàng Dung.
Hoàng Dung lúc này nhìn Viên Tử Y, nàng trái lại không có vui vẻ mà thầm lên tiếng hỏi han.
“Tử Y tỷ tỷ, người có sao không? “.
Người ngoài có thể không nhìn ra nhưng Hoàng Dung thì khác, nàng thậm chí nhìn ra Viên Tử Y phải kích động bí pháp mới có thể đánh ra một chưởng khủng bố như vừa rồi, trong người tất có phản phệ.
Hoàng Dung nói rất nhỏ cơ hồ là dí sát tai Viên Tử Y, người ngoài đúng là không có cách nào nghe được.
Ở bên cạnh Viên Tử Y cũng chỉ lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt xuất hiện một tia tự tin.
“Cơ thể có chút vấn đề nhưng mà không phải có muội sao?, muội trận sau lên giúp ta câu một chút thời gian để ta bình ổn khí tức lúc đó liền tốt rồi “.
Hoàng Dung nghe vậy khẽ mỉm cười, nàng cũng không nói gì nữa mà lại nhìn lên võ đài.
Trên võ đài lúc này lại là một trận chiến khác.
Đường Môn – Đường Thu Diệp quyết đấu Mộ Dung Thế Gia – Mộ Dung Hoàn.
Trận chiến này là nội chiến phương nam.
Đường Thu Diệp kẻ này nhìn kiểu gì cũng là một gã thư sinh còn bên kia Mộ Dung Hoàn cũng không khác bao nhiêu, hai người lên đài đối địch với nhau cho người ta một loại cảm giác giống thi văn hơn là thi võ.
Lần này ngồi bên cạnh Hoàng Dung, Viên Tử Y không khỏi nhếch miệng, ánh mắt như có như không nhìn về phía khán đài nơi Sư Vương ngồi hay nói đúng hơn là nhìn toàn bộ khách quý.
Đến khi thu ánh mắt về nàng hơi thở ra một hơi, hướng về Hoàng Dung mà nói.
“Trận này cũng không có gì đặc sắc, kẻ Đường Môn kia thắng chắc rồi”.
Hoàng Dung nghe vậy cũng không phản đối trái lại nàng liền gật đầu.
Nàng không rõ Đường Môn cùng Mộ Dung Gia ai mạnh ai yếu nhưng mà nàng thực sự rõ vấn đề giải đấu này diễn ra ở nam phương.
Tại nam phương tức là sân nhà của thế lực phương nam, trận đấu này nói thật bọn họ thích xếp cặp kiểu gì chẳng được?.
Mộ Dung Hoàn là người Mộ Dung Thế Gia nhưng mà ai cũng biết Mộ Dung Thế Gia đầu lĩnh là Mộ Dung Yến Nhi, Mộ Dung Yến Nhi gần như chắc suất đi vào vòng bát cường vậy Mộ Dung Hoàn liền không có tư cách đi vào cái vòng này.
Từ Thập Lục Cường chỉ còn Bát Cường, nếu Mộ Dung Gia chiếm tận hai danh ngạnh bên trong thì làm gì có ai chịu?, nhất định phải nhường một vị trí cho người Đường Môn.
Ánh mắt Hoàng Dung lại thay đổi, lúc này còn cao đồ Vạn Thú Sơn Trang chưa ra trận, còn cao đồ Bát Quái Môn chưa ra trận, Mộ Dung Yến Nhi cũng chưa ra trận đồng thời vị lĩnh đội Bắc Thiếu Lâm cũng chưa ra trận.
“Tỷ tỷ, ngoài Mộ Dung Yến Nhi ra tỷ tỷ còn cảm thấy ai mạnh hay chăng? “.
Khả năng quan sát của Hoàng Dung cực tốt nhưng mà khả năng cảm nhận thì rõ ràng không bằng Viên Tử Y.
Viên Tử Y đang nhắm mắt dưỡng thần nghe Hoàng Dung nói thế liền hơi mở mắt ra, khóe miệng rung lên mà đáp với nàng.
“Bốn kẻ còn lại đều rất mạnh, trừ kẻ của Bát Quái Môn ra thì bất kể Vạn Thú Sơn Trang, Mộ Dung Thế Gia hay Bắc Thiếu Lâm đều cho ta cảm giác áp lực “.
“Hai trận cuối cùng chỉ sợ có một trận rất nhanh kết thúc cùng một trận thảm chiến, ta có chút hy vọng kẻ được sắp xếp tiến vào trận thảm chiến là người Bắc Thiếu Lâm “.
Hoàng Dung nghe vậy liền gật đầu sau đó bắt đầu quan sát nhân tuyển.
Kẻ đứng đầu Bát Quái Môn lúc này nhìn không khác gì Tô Xán nhưng mà cơ bắp có vẻ rắn chắc hơn nhiều, thân thể cũng nhỏ hơn cùng cao hơn một chút, mái tóc đen dựng ngược lên, khuôn mặt chữ điền vuông vức.
Người đứng đầu Vạn Thú Sơn Trang thì lại là một cô gái da ngăm đen, nhìn không khác gì Sư VƯơng cả, khuôn mặt tròn, đôi mắt to long lánh, mái tóc đen cắt ngắn... đặc biệt nhất là bộ ngực của nữ nhân này, bộ ngực căng tràn như muốn phá áo mà ra, chính Hoàng Dung nhìn vào bộ ngực kia cũng không khỏi mà đỏ mặt.
Cuối cùng là kẻ lĩnh đội Thiếu Lâm Tự, người lĩnh đội Thiếu Lâm bản thân Hoàng Dung vậy mà còn không nhìn thấy.
Thông thường người lĩnh đội sẽ đứng ở khu vực trung tâm đội ngũ sau đó trực tiếp ngồi trên ghế, sau lưng cùng hai bên liền là đội ngũ bang phái của mình, cái này gần như là phái nào cũng làm trừ những tán tu ra tuy nhiên đệ tử Bắc Thiếu Lâm lại đứng thẳng thành một đoàn, tư thế cũng giống hệt nhau, chỉ thấy đưa tay đặt trước ngực, ánh mắt hơi hơi nhắm lại, một thân sắc phục võ tăng lại thêm cái đầu trọc lóc, muốn phân biệt người với người không phải chuyện dễ.
_ _ __ _ __ _ _
Cũng không mất quá nhiều thời gian trận chiến trên đài lại kết thúc, trận này Đường Môn – Đường Thu Diệp liền là người chiến thắng, Mộ Dung Hoàn liền thất bại.
Cũng không phải là Mộ Dung Hoàn yếu, Đấu Chuyển Tinh Di của hắn thực sự rất mạnh, chí ít theo Hoàng Dung xem ra kẻ này dùng Đấu Chuyển Tinh Di thì thừa sức đánh vài chục thậm chí vài trăm chiêu với Khương Hạ, dĩ nhiên Mộ Dung Hoàn sau đó vẫn sẽ bại.
Mộ Dung Hoàn trận đấu này bại có chút nhanh chung quy hắn liền gặp khắc hệ, Đấu Chuyển Tinh Di của hắn ngăn không nổi Đường Môn ám khí.
Ám khí của Đường Thu Diệp thực sự biến hóa khôn cùng, một mực ép Mộ Dung Hoàn vào thế chống đỡ thở không ra hơi, đợi Mộ Dung Hoàn có chút không chú ý bản thân Đường Thu Diệp lại mở ám khí Đường Môn, ám khí phô thiên cái địa mà đánh tới, Mộ Dung Hoàn phòng ngự không nổi dĩ nhiên bại trận.
Tại giải này không cho sử dụng độc để đối phó với người khác vì vậy Đường Môn bản thân có vẻ yếu đi khá nhiều nhưng nếu thêm vào một thân trang bị trên người thì kẻ đại diện cho Đường Môn gọi là Đường Thu Diệp kia đúng là khó chơi, chí ít Hoàng Dung liền không muốn đụng vào loại cao thủ ám khí này, gặp phải loại cao thủ này liền rất mệt mỏi, phi thường mệt mỏi.
_ _ _ _ _ __ _
Trận đáu giữa Đường Thu Diệp cùng Mộ Dung Hoàn kết thúc liền là một trận đấu khác diễn ra, trận đấu giữa Mộ Dung Thế Gia – Mộ Dung Yên Nhiên cùng với... Vạn Thú Sơn Trang - Ứng Hoan Hoan.
Vị cô nương tóc ngắn đến từ Vạn Thú Sơn Trang kia gọi là Ứng Hoan Hoan, họ Ứng tên Hoan Hoan.
Cũng như cái tên của nàng, nàng cho người ta một loại cảm giác vui vẻ, một loại cảm giác thanh xuân tràn ngập.
Quan trọng hơn nữa, Ứng Hoan Hoan năm nay 17 tuổi.
Nàng đứng từ vị trí Vạn Thú Sơn Trang, thân hình hơi ngửa về phía sau để rồi hai tay chạm đất, bộ ngực kia càng như phá áo mà ra sau đó như gánh xiếc vậy nàng liên tục lộn vài vòng, dùng động tác ‘santo’ mà nhảy lên võ đài, một mặt mỉm cười.
“Mộ Dung tỷ tỷ, hạ thủ lưu tình nha “.
So với vẻ hoạt bát hiếu động của Ứng Hoan Hoan thì Mộ Dung Yến Nhi lại trưởng thành hơn nhiều, nhìn nàng thướt tha bước lên võ đài như cả người che phủ một tầng băng sương vậy, thân thể thay vì nóng bỏng vô cùng thì lại cho người ta cảm giác mềm mại yêu kiều.
Hai nữ nhân như hai cực trái ngược vậy.
Mộ Dung Yến Nhi lần này thật sự không ngờ đối thủ lại là Ứng Hoan Hoan, trong nội tâm nàng liền trầm đi không ít, nàng đương nhiên biết Ứng Hoan Hoan mạnh như thế nào.
Nam Phương Tiểu Sư Vương - Ứng Hoan Hoan.
Nàng mới 17 tuổi nhưng mà rất ít thiên tài nam phương muốn đụng phải nàng trong đó đương nhiên có Mộ Dung Yến Nhi.
Trong lòng cho dù không muốn nhưng trên miệng Mộ Dung Yến Nhi vẫn nở nụ cười vui vẻ, hướng về phía Ứng Hoan Hoan đáp lại.
“Ứng muội nói đùa rồi, thực lực của muội còn cần ai hạ thủ lưu tình nữa, mời “.
Trận chiến này ngay cả Viên Tử Y rốt cuộc cũng phải mở mắt rồi, nàng rất muốn nhìn vị thiên tài Bắc Thiếu Lâm cấu dấu có bao nhiêu lợi hại nhưng mà bản thân cũng muốn nhìn nữ nhân Mộ Dung Yến Nhi kia có bao nhiêu lợi hại.
_ _ _ _ __ _ _
Ứng Hoan Hoan nghe được một chữ ‘mời’ của Mộ Dung Yến Nhi, hai tay hai chân liền hạ xuống đất cứ như con thú vậy sau đó thân thể nàng dùng sức bật kinh khủng khiếp mà lao tới, quyền đầu hướng về phía Mộ Dung Yến Nhi mà đập tới.
“Song Xung Báo Chùy”.
Hai bàn tay nàng hướng về phái Mộ Dung Yến Nhi đánh tới, ngón tay nhỏ bé co lại có chút giống đệm thịt của mèo, trong hai tay xuất hiện một luồng chân lực kỳ dị.
Mộ Dung Yến Nhi đương nhiên không dám coi thường hai tay liền đưa ra tự vẽ vòng cho mình.
Cơ hồ tại nam phương, chỉ cần là người trong võ lâm nam phương thì đều phải biết động tác vẽ vòng này nghĩa là gì, đây là Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung Thế Gia.
Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung Yến Nhi đúng là khác với tất cả những kẻ họ Mộ Dung tại Tiềm Long đại chiến lần này bởi Đấu Chuyển Tinh Di của nàng sử dụng cả hai tay, cả hai cánh tay đều hiện lên một vòng bảo hộ, hiện lên vòng đấu chuyển.
Hai tay của Ứng Hoan Hoan đập tới nhưng lại bị Đấu Chuyển Tinh Di ngăn cản, chân lực hung mãnh lập tức bị đánh tan có điều Ứng Hoan Hoan quá hiểu Đấu Chuyển Tinh Di rồi, hai tay nàng cũng không hề phát lực nữa mà lấy hai chân co lại đạp thật mạnh một cước.
“Báo Đả Lưu Tinh”.
Một cước như lưu tinh lao xuống bất quá thân pháp của Mộ Dung Yến Nhi cũng rất kinh người chỉ thấy nàng khẽ xoay một vòng, chân ngọc đạp xuống đất hai tay liền thu lại, trước người lại hiện ra một vòng Đấu Chuyển Tinh Di khác nhưng mà lớn hơn nhiều.
Lần này xung lực truyền tới đánh bật Ứng Hoan Hoan về phía sau đồng thời cũng đẩy lùi Mộ Dung Yến Nhi lại.
Chân đẹp lướt trên mặt võ đài, Mộ Dung Yến Nhi căn bản không dám rời mắt khỏi Ứng Hoan Hoan bởi cô bé này vừa mới bị xung lực bắn ngược ra nhưng vẫn như một đầu thú hoang khát máu vậy, tốc độ cực nhanh mà áp sát Mộ Dung Yến Nhi.
“Báo Tử Liên Hoàn “.
Cái miệng nhỏ của nàng mở ra khiến từng chiếc răng trắng ngà xuất hiện, nhìn từ bên ngoài cô bé này thậm chí cứ như chuẩn bị dùng răng cắn người vậy, trong cổ họng phát ra từng tiếng ‘ngao ngao’ như thú âm, đương nhiên cái này vốn là thói quen chiến đấu của Ứng Hoan Hoan, cho dù bên ngoài thấy kỳ dị ra sao cô bé cũng nhất quyết không đổi.
Thân hình áp sát Mộ Dung Yến Nhi, hai chân bật liên tục như lò xo, thân ảnh thoắt ẩ n thoắt hiện điên cuồng vô cùng đồng thời song thủ liên tục đánh ra.
Lúc ở bên trái, lúc ở trước mặt, lúc trên đầu lúc lại sau lưng, có thể thấy như có 5-6 cô bé Ứng Hoan Hoan cùng vây mấy Mộ Dung Yến NHi vậy về phần Mộ Dung Yến Nhi thì lại càng kinh người, nàng như đóa hoa sen cắm rễ trong bùn chỉ lộ những cánh sen nhè nhẹ rung động ra ngoài.
Trên võ đài lúc này hai chân Mộ Dung Yến Nhi như cắm rễ trên võ đài chỉ có nửa thân trên nàng là hoạt động, hai tay vũ động uyển chuyển như đang múa, tốc độc của nàng rõ ràng không bằng Ứng Hoan Hoan nhưng đi sau mà đến trước, từng vòng Đấu Chuyển Tinh Di được tạo ra ngăn cản quyền cước Ứng Hoan Hoan đánh tới, điều này làm Ứng Hoan Hoan phiền muộn vô cùng.
Một hơi xuất ra hơn 50 quyền cho dù Ứng Hoan Hoan thiên phú dị bẩm cũng không chịu được, đôi chân của nàng vì bật quá nhiều cũng bắt đầu mỏi, Ứng Hoan Hoan cắn chặt hai hàm răng trắng bật nhảy thêm một lần cuối cùng, cả người lướt ngang lên không trung, lần này miệng nàng mở lớn hết cỡ cứ như cố gắng dùng cái âm thanh yếu ớt nơi cổ họng làm tiếng gầm vậy.
Nàng muốn gầm như sử tử đáng tiếc sư tử đâu không thấy người ta chỉ nghe thấy tiếng mèo con.
“Hổ Hình Quyền – Mãnh Hổ Xuất Hạp”.
Trọng quyền đánh xuống, trọng quyền này chỉ có một đặc điểm là ‘nặng’, cứ như thiên cân trụy nện tới.
Mộ Dung Yến Nhi cũng chỉ kịp đưa tay ra một lần nữa vận lên Đấu Chuyển Tinh Di nhưng mà vòng Đấu Chuyển lập tức bị đánh tan, thân hình Mộ Dung Yến Nhi không khỏi lùi lại.
Thấy mình đánh tan mai rùa của Mộ Dung Yến Nhi thì Ứng Hoan Hoan thích lắm, lại ngao ngao mấy tiếng rồi lao tới, miệng liên tục gầm thét.
“Mãnh Hổ Xuất Hạp “.
Vẫn cứ là một chiêu nặng tựa thiên cân đánh tới, khí thế của Ứng Hoan Hoan càng ngày càng mạnh mẽ rồi.
Mộ Dung Yến Nhi cũng biết đã không thể phòng thủ, nàng liền đưa hai ngón tay ra điểm thẳng về phía trước.
“Lưu Tinh Chỉ”.
Lưu Tinh Chỉ cực nhanh bắn tới nhưng mà phản ứng của Ứng Hoan Hoan tuyệt đối không chậm, cô bé này thậm chí có giác quan của mãnh thú, giác quan nhạy đến kinh người, Lưu Tinh Chỉ nhanh là thế nhưng Ứng Hoan Hoan vẫn có thể nghiêng nửa người về phía sau để chỉ pháp lướt qua người mình.
Mộ Dung Yến Nhi thấy một chỉ này đánh hụt cũng không nghĩ nhiều, hai tay liên tục vũ động.
“ Lưu Tinh Tật Phong Chỉ”.
Lần này chỉ pháp lại biến đổi, chỉ pháp như lưu tinh mà bắn tới tuy nhiên lưu tinh lần này lại kéo dài vô cùng.
Ứng Hoan Hoan thấy vậy một chân mượn sức không khỏi nhẩy lên không trung nhưng mà tựa hồ bị Mộ Dung Yến Nhi đoán trước, ngón tay nàng giật ngược một cái, chỉ pháp vừa rồi như bị móc câu cắn ngược lại vậy mà vòng thẳng về sống lưng của Ứng Hoan Hoan.
Ứng Hoan Hoan trên không trung, nàng trực tiếp nắm tay lại, trọng quyền đánh ra, dùng chân lực trực tiếp đập nát chỉ pháp đang bắn tới đồng thời thân thể lại rơi xuống đất.
Ứng Hoan Hoan rơi xuống đất, một tay chống lấy cả cơ thể rồi bắn ngược lại phía sau, liên tục kéo dài khoảng cách bởi nàng quá hiểu rõ Mộ Dung Yến Nhi.
Quả nhiên cho dù Ứng Hoan Hoan lùi lại đã nhanh nhưng Mộ Dung Yến Nhi đến còn nhanh hơn, hai tay nàng thậm chí như xuất hiện hai thanh lợi kiếm vậy.
“Diệt Tuyệt Kiếm Chỉ “.
Không rõ bằng cách nào Mộ Dung Yến Nhi có thể ngưng chỉ pháp thành kiếm có điều uy lực thực sự đáng sợ hơn nữa kiếm pháp của Mộ Dung Yến Nhi cũng vô cùng cao, nàng trực tiếp hướng kiếm về phái Ứng Hoan Hoan, hai tay vũ động như hai thanh lợi kiếm.
Ứng Hoan Hoan vốn đang thế công lại bị đánh cho không kịp trở tay chỉ có thể trốn đông trốn tây mà né tránh bất quá cô bé này không quan chiến đấu như vậy, càng né tránh nộ hỏa càng lớn rốt cuộc năm ngón tay co lại thành trảo, trên người xuất hiện một loại khí riêng biệt màu vàng bảo vệ hai cánh tay non nớt, cứ thế cứng đối cứng cùng Mộ Dung Yến Nhi.
“Long Hình Quyền – Kim Long HIền Trảo “.
Dùng trảo pháp đối đấu chỉ pháp, một người thân pháp tinh diệu vô cùng một người lại có phản ứng hơn người, cả hai lại tiếp tục giao chiến hơn 30 chiêu không ai làm gì được ai một lần nữa bị bức lùi lại.
Lại bị đẩy lùi, hai tay Mộ Dung Yến Nhi cũng thu về Diệt Tuyệt Kiếm Chỉ của mình trong lòng không khỏi thở dài.
Nàng quen Ứng Hoan Hoan năm cô bé này mới 13 tuổi.
Hiện tại mới 4 năm trôi qua trong mắt Mộ Dung Yến Nhi thì Ứng Hoan Hoan chỉ sợ đã là đệ nhị cao thủ trẻ tuổi của nam phương, tốc độ phát triển của Ứng Hoan Hoan phải nói là ghê người.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.