Cực Võ

Quyển 2 - Chương 9: Tu La Thí Luyện

Đội của Vô Song đương nhiên là do Vương Thiên Nhất dẫn đầu, bọn họ rất nhanh di chuyển đến điểm tập kết.

Điểm tập kết là gì?, đây là điểm xuất phát của mỗi nhóm trong Tu La Thí Luyện.

Điểm tập kết có một đặc điểm, đó là các điểm tập kết liền ở tương đối xa nhau, đồng thời khoảng cách từ mỗi điểm tập kết đến Thiên Ý Thành cũng là giống nhau.

Về một mặt nào đó, điểm tập kết là công bằng tuy nhiên công bằng đến trình độ nào chỉ sợ có trời mới biết được.

Ít nhất, Vương Thiên Nhất hắn đi không có nhanh.

Vương Thiên Nhất không nói nhưng Vô Song biết, hắn ta đang để Vô Song nhớ đường.

Với trí nhớ siêu phàm của Vô Song, chỉ cần hắn thật sự dụng tâm xuống, hắn có thể nhớ được đường, ít nhất là đoạn đường từ khu tập kết cũ đến khu tập kết mới.

Vương Thiên Nhất nhìn thấy Vô Song chăm chú, trong ánh mắt lại càng có một tia yêu thích.

“Các ngươi, đã biết tên họ nhau, tuy nhiên cũng nên báo cả sở trường cùng sở đoản, nếu không lại trách lão phu không có nói trước, bước vào Tu La Thí Luyện mà đến cả đồng đội cũng không hiểu, liền chỉ có chết sớm mà thôi”.

Vương Thiên Nhất nói xong, bản thân Hồ Phỉ liền lên tiếng đầu tiên.

“Phi Hổ, sở trường dùng đao pháp, giỏi mãnh công, sở đoản của ta là tốc độ “.

Phi Hổ vừa dứt lời, những người còn lại cũng bắt đầu nói lên sở trường cùng sở đoản của chính mình.

“Mộ Dung Ảnh, ta vốn là thích khách, sở trường ẩn thân. Sở đoản trực diện chiến đấu”.

“Tây Môn Tuyết, sở trường tốc độ cùng cận chiến, sở đoản... nội lực “.

“Hùng Bì (Hùng Đảm), sở trường cận chiến, có thể công kích từ xa, sở đoản cũng là tốc độ”.

“Mặc Vân, sở trường loạn chiến, điểm yếu... cận chiến “.

‘Mộc Tang, sở trường dùng độc, điểm yếu.... tất cả đi, dù sao ta cũng không giỏi chiến đấu”.

“Hắc Báo, sở trường tốc độ, di chuyển cự ly dài, cận chiến. Sở đoản của ta là sức mạnh không cao”.

“Phi Lưu.... sở trường của ta... có lẽ là nội lực đi, bất quá...”.

Phi Lưu có lẽ là người xấu hổ nhất trong đoàn đội, xét về cảnh giới Phi Lưu vốn chỉ thua Hồ Phỉ, nếu Phi Lưu quyết đấu cùng Mộ Dung Ảnh chưa chắc đã thua bất quá hắn lại chọn Tây Môn Tuyết.

Lúc này rõ ràng đã thua Tây Môn Tuyết, hơn nữa đi lại còn khó khăn, lấy tư cách gì nói ra điểm mạnh điểm yếu?.

Chỉ có duy nhất, Vô Song vẫn là im lặng, hắn vẫn đang nhớ đường, thậm chí bắt đầu phân tích tình hình xung quanh.

Với Vô Song mà nói, cánh rừng này thật sự có vài điểm cần chú ý.

Đầu tiên không rõ tại sao đất trên núi là đất đỏ bazan nhưng đất dưới chân Vô Song lại là đất đen bình thường, loại đất này tương đối mềm cùng xốp, khi di chuyển sẽ có dấu chân để lại, hơn nữa dấu chân rất rõ.

Tiếp theo hắn bắt đầu nhìn đến những tán cây, cây rừng ở đây mọc phi thường tươi tốt, vỏ cây cũng rắn chắc vô cùng, tuy nhiên cành cây lại có phần hơi nhỏ.

Vì cành cây nhỏ dẫn tới khả năng đứng trên đó để quan sát liền trở thành không an toàn.

.....

Cứ như vậy, đoàn đội một mạch đi về phía nam.

Toàn bộ đoàn đội lúc này, cũng bắt đầu cảm thấy... Vương Thiên Nhất đối với Vô Song không đúng.

Trên đường này, Vương Thiên Nhất chỉ có duy nhất một yêu cầu, liền là không làm phiền Vô Song, bất cứ ai đều không nói gì với hắn.

Đoàn đội 11 người một đường đi về phía nam, cuối cùng dừng lại phía sau một tảng đá lớn.

Trên tảng đá này có ghi chữ Vương cùng một lá cờ màu đen.

Vương Thiên Nhất lúc này mới dừng lại, hắn đưa hai bàn tay béo mập vỗ lại với nhau, rồi ra hiệu.

Lập tức từ bên trong bóng tối, xuất hiện 2 cái hắc y nhân đi ra.

Hai người này vừa thấy Vương Thiên Nhất lập tức ôm quyền cúi đầu.

“Thuộc hạ tham kiến trưởng lão”.

Vương Thiên Nhất ở trước mặt thủ hạ, sắc mặt cũng bắt đầu trầm lại, rất nhanh phất tay.

“Lui đi”.

Hai cái hắc ảnh thấy vậy cũng sẽ không nói nhiều, lập tức rời đi, trước khi đi ánh mắt không quên khẽ liếc nhìn Hồ Phỉ một cái.

Hồ Phỉ thật sự.... quá mạnh so với cái đẳng cấp nhất lưu cao thủ của hắn, chỉ từ khí thế có thể thấy, Hồ Phỉ đứng đó đã không quá thua kém huyền cấp sát thủ bọn họ.

Sau khi hai hắc ảnh rời đi, Vương Thiên Nhất mới quay đầu lại, hắn vì đám người Vô Song, một lần nữa giới thiệu lại Tu La Thí Luyện.

“Được rồi, đã không có ai, lão phu liền giảng dạy cho các ngươi một chút về Tu La Thí Luyện đi, những cái tên Sát lúc trước nói chỉ là mặt nổi của cuộc thí luyện này”.

“Thiên Ý Thành tài nguyên có hạn, không cách nào đáp ứng cho tất cả các ngươi đầy đủ tài nguyên, cho dù là trưởng lão như chúng ta cũng phải chấp nhận việc này, thêm một người là bớt một phần tài nguyên”.

“Muốn có tài nguyên bên trong Thiên Ý Thành toàn bộ đều là xét bằng điểm cống hiến, điểm cống hiến có thể đến từ giao nộp vật liệu, giao nộp đan dược, làm nhiệm vụ tại nhiệm vụ đường thậm chí mua của kẻ khác. Tất nhiên điều kiện tiên quyết để có điểm cống hiến là các ngươi phải vượt qua tu la thí luyện”.

“Tu la thí luyện không hẳn là một cuộc chiến sinh tồn, ở Tu la thí luyện ngươi chỉ có chạy cũng là không được, nơi này yêu cầu ngươi ít nhất có được 10 điểm thành tích, 10 điểm thành tích nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít nhưng chắc chắn không dễ kiếm”.

“Theo luật mà nói, 10 điểm thành tích nếu muốn kiếm đủ ngoại trừ hắc lệnh ban đầu các ngươi được phát ra các ngươi phải tìm thêm 5 tấm hắc lệnh khác, hoặc trực tiếp tìm được lệnh bài nghịch đảo. Ngoài ra liền có thể đi tìm linh lệnh”.

“Bất quá lão phu nói trước, linh lệnh cái này không phải dễ kiếm cho dù linh lệnh có điểm số tích lũy lên tới 5 nhưng muốn thu được cũng phải có mạng mà dùng”.

“Tu La Thí Luyện kéo dài 5 ngày, 2 ngày đầu Tu La Môn sẽ chưa mở ra, nhưng 3 ngày sau một kinh Tu La Môn mở ra, đám người nắm giữ linh lệnh xuất hiện, độ khó trực tiếp nhân đôi. Đương nhiên trong Tu La Thí Luyện, giết người vô tội, ngươi giết người, là không cần quan tâm”.

“Lão phu chỉ có thể thông báo luật chơi cho các ngươi, cũng không thể giúp các ngươi cái gì, bất quá dù sao đội ngũ các ngươi cũng là do lão phu quản, nếu nói không quan tâm liền là lão phu tác trách “.

“Tu La Thí Luyện đáng sợ không chỉ có người với người, cánh rừng bên ngoài Thiên Ý Thành này còn có rất nhiều chỗ nguy hiểm, thậm chí là cấm địa của Thiên Ý Thành, những cấm địa này, chỉ cần các ngươi không muốn chết sớm, liền không nên bước vào “.

“Cánh rừng bên ngoài Thiên Ý Thành thật ra là một cánh rừng rất độc, các ngươi chưa ngủ ngoài trời bao giờ liền không biết, mỗi khi ban đêm xuống trong cánh rừng này đều có yên vụ xuất hiện, yên vụ này bình thường thì không sao nhưng ở trong yên vụ quá lâu, liền dẫn đến tình trạng ảnh hưởng đến tâm trí, thậm trí gây ra ảo giác”.

“Yên vụ chính là loại trận hình bảo vệ của Thiên Ý Thành đối với địch nhân, trong Tu La Thí Luyện nó liền thành một cái bẫy khổng lồ với tất cả các ngươi, chỉ cần nhìn thấy khói tím liền vạn vạn cẩn thận”.

“Ngoài ra, ở Thiên Ý Thành tốt nhất đừng có để chảy máu, bên trong cánh rừng này có rất nhiều sinh vật phi thường nhạy cảm với máu, đồng thời vào sáng sớm, cánh rừng này sẽ xuất hiện sương muối, loại sương muối này cũng không phải là sương muối bình thường, nó có thể dính vào bề mặt vết thương, có thể khiến các ngươi cảm thấy đau chết đi sống lại”.

“Trong 5 ngày các ngươi cũng sẽ không có đồ ăn, đồ ăn có thể kiếm từ chính môi trường xung quanh, bất quá phải biết cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn. Một khi Tu La Môn mở ra, đám người mang theo Linh Lệnh kia cũng có đồ ăn, có thể lựa chọn giết bọn chúng, lấy đồ cũng được nhưng phải xem thực lực của các ngươi có đủ hay không”.

“Đây là tất cả những điều lão phu muốn nói cho các ngươi về Tu La Thí Luyện, sau này làm thế nào liền phải xem các ngươi, trong bọc này là 10 tấm hắc lệnh, chọn con số nào liền là do các ngươi, lão phu cũng hết phận sự. Nếu sống liền là Thiên Ý Thành sát thủ, nếu chết Thiên Ý Thành cũng sẽ vì các ngươi an táng, coi như làm hết nghĩa cử”.



Vương Thiên Nhất lúc này hoàn toàn cóng phong phạm của trưởng bối, không còn giống Vương Bàn Tử ngày hôm qua, hắn thật sự làm cho người khác có vài phần tin tưởng.

Đặt một cái bọc hành lý xuống dưới đất, Vương Thiên Nhất bắt đầu phủi tay.

“Được rồi, nhiệm vụ của lão phu chỉ đến như thế, các ngươi muốn bàn bạc gì thì bàn bạc đi, lãm gì lão phu cũng không quan tâm, lão phu hết việc. Nhớ kỹ, không cần quan tâm thủ đoạn, ngươi làm gì cũng sẽ không có ai trách ngươi. Còn sống, kiếm đủ 10 điểm tích lũy liền đủ”.

“Hơn đương nhiên là tốt, nhưng thiếu thì chắc chắn phải chết. Nếu đến lúc đó các ngươi thiếu điểm, chính tay lão phu vẫn là tiễn các ngươi một đoạn quỷ môn quan”.

Dứt lời, Vương Thiên Nhất bước ra, thân hình lóe lên, sau đó một mạch rời đi, không quay đầu lại, chỉ để lại đám người Hồ Phỉ cùng Vô Song suy tư không thôi.

Nhóm 10 người bọn họ, lần này phải thật sự suy nghĩ, làm sao vượt qua lần Tu La Thí Luyện này.

Điều làm mọi người không ngờ là, Hồ Phỉ lưng tựa vào tảng đá lớn, ánh mắt chỉ nhìn duy nhất Vô Song. Vô Song cũng nhìn Hồ Phỉ, sau đó một tay chỉ vào hắn.

“Phi Hổ, ngươi đi một mình đi”.

Câu nói của Vô Song, cực kỳ khó hiểu, Hồ Phỉ có thể coi như nhân vật mạnh nhất của toàn bộ đội ngũ, nếu để Hồ Phỉ đi một mình còn có thể chiến đấu sao?, ít nhất Hồ Phỉ sẽ không sao, nhưng trong đội ngũ liền yếu đi một phần chiến lực rất mạnh.

“Để Phi Hổ đại ca đi một mình, có ổn hay không?, sao không để mười người chúng ta cùng đi với nhau?, bằng vào thực lực Phi Hổ đại ca mở đường, chẳng nhẽ không thể an toàn vượt qua chặng đường này?”.

Ở bên cạnh Vô Song, Mộ Dung Ảnh hơi hơi nhíu mày, câu hỏi của nàng đương nhiên cũng là câu hỏi của rất nhiều người.

Lúc này, Mặc Vân hai vai khẽ nhếch lên tỏ ý không quan tâm, hắn liền ra sau lưng Vô Song, chậm rãi ngồi xuống.

“Ta liền nghe lời Phong muội, không có ý kiến gì, muội đặt đâu ta ngồi đó”.

Khác với Mặc Vân hay Mộ Dung Ảnh, Phi Lưu chỉ là cười khổ, hắn thương thế rất nặng, tuyệt đối là gánh nặng của mọi người, hắn liền cảm thấy mình không có tư cách phát biểu, vì vậy lằng lặng đứng ra một bên.

“Phong cô nương, ân cứu mạng của ngươi cả đời Phi Lưu không quên, bất quá Tu La Chiến Trường đã mở ra, liền để Phi Lưu tự sinh tự diệt đi”.

Đây chính là ba loại ý kiến, đại diện cho tất cả mọi người trong đội ngũ.

Vô Song đối với những người này, chỉ lằng lặng lắc đầu.

Ở đội ngũ này, không phải Hồ Phỉ mà là Vô Song, Vô Song hắn liền nắm quyền chủ đạo.

“ Chúng ta có mười người, vậy cần ít nhất tích lũy, tích lũy là bao nhiêu?, bỏ đi 50 điểm nếu chúng ta giữ thành công lệnh bài, vậy còn lại 50 điểm tích lũy, 50 điểm tích lũy các ngươi tìm trong bao lâu?, ít nhất ta thì ta không muốn tìm rồi”.

“50 điểm tích lũy tính ra là 50 tấm lệnh bài, nếu may mắn gặp được nghịch đảo lệnh bài có thể rút ngắn được thời gian nhưng tỷ lệ thế nào?, chúng ta chỉ có 10 người, 10 tấm lệnh bài, bên ngoài kia có 80 tấm lệnh bài, tỷ lệ tìm được 10 tấm nghịch đảo bên trong 80 tấm kia quá khó “.

“Phi Hổ hắn mạnh đương nhiên ta biết, nhưng vì hắn mạnh mới càng không nên đi cùng chúng ta, chỉ vướng tay vướng chân hắn. Đao sắc không phải để phòng thủ, mà là để giết người “.

“Giết người?, ngươi muốn nhắm đến Linh Lệnh?”.

Lần này là giọng của Hồ Phỉ, hắn nói không lớn nhưng âm thanh 10 phần có lực.

Vô Song liếc nhìn Phi Hổ, rồi gật đầu.

“Có tự tin không?”.

Hồ Phỉ khẽ liếc thanh đại đao trong tay mình, rồi gật đầu.

“Chỉ cần không gặp Tông Sư cao thủ tổ đội, liền dễ làm”.

Vô Song cũng không lấy gì làm lạ, giết chết Tông Sư cao thủ vốn là hoang đường vô cùng bất quá Vô Song xem ra nếu là Hồ Phỉ liền không hẳn là không thể.

“ Còn hai ngày thời gian đến lúc Tu La Môn mở cửa, 2 ngày này không có Linh Lệnh xuất hiện là hai ngày quan trọng nhất, cũng là hai ngày dễ đoán nhất”.

“Vương trưởng lão không yêu cầu mười người chúng ta tổi đội, lại càng không yêu cầu 10 người chúng ta cùng nhau đến nơi, nói thẳng ra đây là một trò chơi không có luật, cũng không yêu cầu hành động theo nhóm”.

“Ta không biết những kẻ khác suy nghĩ thế nào về trò chơi này, là tự mình hành động, hay tổ đội theo nhóm bất quá ta thật sự có một cái kế hoạch, một cái kế hoạch đủ sức để mang toàn bộ đoàn đội cùng nhau nhập Thiên Ý Thành”.

Lời nói của Vô Song, là cực kỳ kinh người.

Phải biết một cái tổ đội có mạnh có yếu, lại thêm Tu La Môn mở ra, liền là điên cuồng chém giết, làm gì có chuyện đảm bảo cho 10 người trong một đội đều hoàn thành chỉ tiêu?.

Cho dù Tây Môn Tuyết vẫn lạnh lùng với tất cả cũng phải ghé mắt mà nhìn Vô Song.

Hùng Bì cùng Hùng Đảm hai huynh đệ nhìn nhau, sau đó chậm rãi bước về phía Mặc Vân, hai huynh đệ thợ săn này suy nghĩ gì, không nói cũng biết.

Chỉ còn Mộc Tang, Hắc Báo, Mộ Dung Ảnh, Tây Môn Tuyết bốn người đang nhìn Vô Song.

Trong bốn ngừi, Mộ Dung Ảnh là mạnh nhất, lời nói của nàng có trọng lượng lớn nhất.

“Một kế hoạch đủ mang toàn bộ đội ngũ gia nhập Thiên Ý Thành?, đây là kế hoạch gì?”.

Mộ Dung Ảnh nữ nhân này, quả thật tò mò. Nàng không biết Vô Song rốt cuộc muốn làm gì?.

Chỉ thấy Vô Song đứng lên, tay cầm lấy cái bọc mà Vương Thiên Nhất để lại, sau đó đổ toàn bộ đồ vật bên trong xuống đất.

Bên trong vừa vặn có 10 con số màu đỏ, được khắc ra rơi xuống.

Vô Song không nhanh không chậm, lấy hắc lệnh của mình.

Phía sau hắc lệnh, vốn có một chỗ trống chỉ là lúc trước Vô Song không quá quan tâm mà thôi.

Chỗ trống của Vô Song vừa nhìn đã biết, đây là số 13.

Tìm số 13 màu đỏ, gắn vào hắc lệnh, đây mới là lệnh bài hoàn chỉnh.

Theo động tác của Vô song, mọi người cũng chậm rãi lấy lệnh bài của mình ra, sau đó bắt đầu lấy những số được cho sẵn.

Khi 10 tấm hắc lệnh mới được tạo ra trên tay mỗi người, Vô Song mới nói.

“Ta chưa từng ra nhập Thiên Ý Thành, cũng không có thông tin về Thiên Ý Thành, nhưng chỉ cần nghe thôi cũng biết, trò chơi này có lỗ hổng, lỗ hổng quá lớn”.

“Không quan tâm thủ đoạn, nói thẳng ra làm cách gì cũng được công nhận chỉ cần tìm đủ 10 điểm tích lũy”.

“Điểm tích lũy có thể đến từ tìm kiếm lệnh bài, hoặc giết những kẻ mang theo linh lệnh, tuy nhiên điều đáng nói là lệnh bài”.

“Giữ lệnh bài được 5 điểm, không giữ được lệnh bài đương nhiên không có điểm. Nghịch đảo lệnh bài lại được đến 10 điểm, nói trắng ra không giữ được lệnh bài nhưng lại tìm được nghịch đảo lệnh bài, vẫn có thể thông quan”.

“ Đơn giản nhất liền là, hai người có số lệnh bài nghịch đảo với nhau, trao đổi lệnh bài, liền không ai phải chết, thậm chí nếu làm theo cách này, 90 người toàn bộ thông quan cũng được. Chỉ là có ai có thể đứng ra, vừa vặn để 8 nhóm còn lại đồng ý hợp tác hay không “.

Đây là lỗi lớn nhất, của Tu La Thí Luyện.

Lần này Mộ Dung Ảnh triệt để không nói gì nữa, nàng đang đợi Vô Song nói tiếp, nàng muốn biết Vô Song còn có thể nghĩ ra cái gì.

Chỉ là Mộ Dung Ảnh không ngờ, Tây Môn Tuyết ở bên cạnh nàng, lại lên tiếng.

“90 người cùng giao dịch, quá loạn. Giao dịch càng ít người, càng đơn giản, càng an toàn”.

Vô Song nhìn Tây Môn Tuyết, nhìn cái nữ giả nam trang này, cũng mỉm cười.

“Thông minh”.

“ Cách làm của ta rất đơn giản, Hồ Phỉ sẽ không nói đến, hắn có nhiệm vụ riêng, là kế hoạch dự phòng cho kế hoạch đầu tiên này”.

“Cách làm của ta chính là, lựa chọn một đội ngũ mạnh nhất, giữ lấy toàn bộ lệnh bài, tất cả giao dịch, liền do đội ngũ này thực hiện”.

“Tất nhiên có một nhóm phụ trách giao dịch thì cũng phải có một nhóm phụ trách phòng ngự”.

“Nhóm phòng ngự không cần di chuyển, chỉ cần ở một địa điểm đủ khả năng cố thủ, sau đó đợi hợp quân với nhóm đi ra ngoài giao dịch, sau đó liền có thể thuật lợi thông quan”.

“Nhóm thủ sẽ phải làm gì?, chẳng nhẽ chỉ có đợi?”.

Mộc Tang suốt ngày ẩn trong hắc bào chưa từng nói một câu, rốt cuộc cũng lên tiếng.

Vô Song nhìn Mộc Tang, khóe miệng cong lên.

“Trong một đội ngũ, tồn tại nhóm công thì phải có nhóm thủ. Đội ngũ khác ta không biết thế nào, nhưng trong đội ngũ chúng ta, liền thật sự có thể thực hiện, bởi chúng ta có một đội hình công mạnh mà thủ càng mạnh”.

Ánh mắt Vô Song, cực kỳ hứng thú nhìn Mộc Tang.

“Mộc Tang, ngươi là người Miêu Cương đúng không?”.

Câu hỏi này khiến Mộc Tang cực độ bất ngờ, có điều hắn cũng không có che dấu, ánh mắt lóe lên nhìn Vô Song.

“Sao ngươi biết?”.

Vô Song đối với câu hỏi của Mộc Tang chỉ là cười.

“Ta quen một vị tiền bối của Miêu Cương – Ngũ Độc Giáo. Khí tức của ngươi với vị tiền bối đó tương đối giống nhau, lại thêm khẩu âm cùng việc ngươi chỉ quen dùng độc không giỏi chiến đấu, liền dễ đoán”.

Mộc Tang nghe vậy, cũng là không tiếp tục nói, dù sao Vô Song giải thích phi thường hợp lý.

Vô Song đương nhiên sẽ không quá khó để nhận ra Mộc Tang là người Miêu Cương – Ngũ Độc Giáo, dù sao hắn cực kỳ quen thuộc với Khinh Huyền, nội công của Mộc Tang cùng Khinh Huyền có vài phần tương tự, cũng là từ Ngũ Độc Bảo Điển mà ra.

Hơn nữa Vô Song còn có Dược Vương Phần Thiên, về mặt lý thuyết mà nói Vô Song rất giỏi, hắn còn có thể khéo léo nhìn ra, trên người Mộc Tang có trùng độc.

Mộc Tang không nói gì, Vô Song liền tiếp tục bày ra kế hoạch của mình.

“Mọi người, chúng ta quay lại trọng tâm, về nhóm thủ cùng nhóm công”.

“Nhóm thủ không phải di chuyển nhiều nhưng yêu cầu sức mạnh lớn, đồng thời nhóm thủ cũng phải nắm rõ địa lợi xung quanh”.

“Hùng Bì cùng Hùng Đảm, hai người các ngươi xuất thân thợ săn, với núi rừng phi thường quen thuộc, thân thể cũng rất mạnh chưa kể có thể dùng cung tên tấn công từ xa. Bằng vào những điểm này liền đảm nhiệm chủ lực của nhóm phòng ngự”.

“Mộc Tang, ngươi không giỏi tấn công cũng yếu về tốc độ, bất quá lại biết dùng độc, ngươi liền là át chủ bài của nhóm phòng ngự, Mạc Vấn ngươi giỏi dùng thương, giỏi loạn chiến nhưng trên chiến trường lúc này khả năng loạn chiến liền bị giới hạn rất nhiều. Điểm mạnh nhất của ngươi là sự cân bằng, không có gì quá yếu, so với nhóm phòng ngự ngươi linh hoạt hơn nhiều, so với nhóm tấn công ngươi lại chậm hơn một chút, ngươi cũng nên vào nhóm phòng ngự, giúp cải thiện một chút tốc độ cho hai huynh đệ họ Hùng”.

“Nhóm tấn công ta cũng chọn ra rồi, liền là ta, Tây Môn Tuyết cùng Phi Lưu”.

Nhóm phòng ngự Vô Song nói đâu ra đấy, nhưng nhóm tấn công thì không giống thế.

Thực lực của Vô Song cùng Tây Môn Tuyết đã rõ rành rành sẽ không ai có ý kiến, nhưng Phi Lưu lại khác.

Không tính Phi Lưu thực lực thế nào nhưng hắn hiện nay tuyệt đối là trọng thương, có thể làm được gì?.

Chỉ là cũng không ai nói gì, chỉ là dùng ánh mắt, đợi Vô Song nói tiếp.

“Nhiệm vụ của nhóm tấn công, ta sẽ không nói quá rõ ràng, dù sao mục tiêu đã đặt rồi chính là trao đổi nghịch đảo lệnh, hoặc trực tiếp giết người đoạt bảo, cũng không tính là gì”.

“Bây giờ sẽ bàn về kỳ binh. Hắc Báo giỏi nhất là tốc độ, bình thường ta nhất định chọn ngươi vào trong đội tấn công, bất quá ngươi hiện tại cùng với Mộ Dung tỷ tỷ xếp vào hàng kỳ binh”.

“Hiện nay Tu La Môn chưa mở ra, chiến lực của nhóm chúng ta tuyệt không thua các nhóm khác, độ nguy hiểm có thể tính là 0 nhưng Tu La Môn mở thì ta lại không rõ ràng”.

“Tu La Môn nếu ta đoán không sai... bọn chúng sẽ xuất phát từ bên trong Thiên Ý Thành rồi mới tiến nhập vào khu rừng này, vậy ta cần một người quan sát, một người có thể cho ta thông tin chính xác nhất về đội ngũ này”.

“Ta không rõ Tu La Môn rốt cuộc có bao nhiêu sát thủ Thiên Ý Thành tham gia, bất quá chắc chắn mạnh nhất chỉ là Tông Sư cảnh, Tông Sư cảnh giới vốn không phải vô địch, chỉ cần khoảng cách đủ xa, tốc độ đủ tốt liền có thể an toàn rời khỏi bọn chúng”.

“Chúng ta cần có một đội quan sát, cùng báo động lực lượng này, tuy nhiên muốn quan sát hay báo động cũng phải chọn địa điểm thích hợp, dù sao không cách nào đến quá gần Thiên Ý Thành, cũng không thể cách quá xa khu tập kết của tổ đội phòng ngự”.

“Vì vậy việc này liền để Mộ Dung tỷ tỷ cùng Hắc Báo đảm nhiệm, chúng ta có 2 ngày, để lựa chọn địa điểm quan sát thích hợp, việc này liền để hai người. Trong 2 ngày đầu tiên do không có Tu La Môn từ đó cũng có thể bảo Phi Hổ đi cùng bảo vệ hai người. Thứ chúng ta cần thật ra không hẳn là đám người Tu La Môn kia, thứ chúng ta cần là tầm nhìn”.

“Kế hoạch này chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó là nhóm tấn công không thể nào tích lũy đủ số điểm cho tất cả mọi người. Tùy theo tình hình mà quan sát, nếu ta cảm thấy quá sức liền phát động bước cuối cùng, để Phi Hổ đi săn Linh Lệnh “.

“Nếu kế hoạch hai phát động, toàn bộ chuyển thành 8 thủ 2 công. Đương nhiên lúc này các ngươi cũng có thể lựa chọn đơn phương rời đi, ta sẽ không giữ lại”.

Vô Song dứt lời, hắn liền im lặng một chút, nhìn xung quanh mọi người.

Mười người, không có ai rời đi.

Nhìn đến đây, Vô Song mới nhẹ gật đầu, trong mắt có một tia chiến ý, hắn tương đối chờ mong, ngày đầu tiên của trận chiến này, sẽ diễn ra như thế nào.

“Đã không ai có ý kiến gì vậy tập trung toàn bộ lệnh bài lại một chỗ, sau đó mười người toàn lực tìm một địa điểm dễ thủ khó công. Đồng thời cũng không cách quá xa Thiên Ý Thành. Toàn bộ đội ngũ, toàn lực xuất phát”.

Vô Song vừa dứt lời, Hồ Phỉ đưa một tay ra, nâng lên Phi Lưu, mặc Phi Lưu có đồng ý hay không, chín người lập tức hành động, lao vút về phía trước.

.........

Vô Song cũng không biết, có một người ở đây, nghe toàn bộ kế hoạch của Vô Song từ đầu đến cuối.

Người này chính là Nhân trưởng lão.

Nhân trưởng lão cho người ta một loại cảm giác rất đáng sợ.

Lúc thì nội công của hắn chỉ là tam lưu cao thủ, lúc liền là Đại Tông Sư, thậm chí là ngũ tuyệt...

Nhân đứng đó, ánh mắt trầm ngâm nhìn Vô Song, ẩn sau chiếc mặt nạ vô diện, khuôn mặt có chút đăm chiêu.

Sau đó thân thể Nhân hơi hơi rung lên, vẻ mặt của hắn xuất hiện một tia mê man.

“Rốt cuộc là sao?, tên tiểu tử này vậy mà cũng không có mệnh cách? “.

Nhân dùng từ ‘cũng’ đơn giản bởi vì, hắn từng thấy một người, cũng không có mệnh cách.

"Tiểu tử này, tính toán đâu ra đó, thiên phú cũng là kinh người, bất quá so với người đó vẫn là không bằng. Tiên Thiên Chí Âm Thể có chút thiếu. Rốt cuộc là sao?"

“Nghĩ không ra, đau đầu quá. Mặc kệ vẫn là trở về gặp sư phụ, hỏi thử sư phụ xem rốt cuộc xử lý thế nào “.

Nhân thân hình một lần nữa biến mất, không gian lại tĩnh lặng như tờ.

........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.