Cực Võ

Quyển 2 - Chương 85: Thời Đại Nào?

Vô Song mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt hắn là thứ ánh sáng đã lâu không gặp, ánh sáng mặt trời.

Ở Hắc Địa mà nói, ánh sáng mặt trời là thứ vô cùng xa xỉ, vài tháng ở Hắc Địa, vài tháng điên cuồng tập luyện thậm chí làm hắn quên đi mất ánh sáng mặt trời... thật đẹp.

Việc tiếp theo mà Vô Song cảm thấy là mềm mềm ở bên dưới, hắn vô thực dùng tay chạm xuống liền nhận ra một bộ lông có chút mượt mà, đây tất nhiên không phải là con người, cảm giác lần chạm đầu tiên cho Vô Song thấy, thứ bên dưới có cảm giác giống với ngựa hơn.

Âm thanh đầu tiên của Vô Song nghe thấy là tiếng rên rỉ đau đớn sau đó là những âm thanh gió phương bắc thổi về.

Vô Song rốt cuộc cũng chậm rãi quay đầu lại, hắn nhìn xuống bên dưới mình, ánh mắt liền giật giật.

Vô Song đang ngồi lên một con ngựa, Vô Song không quá hiểu về ngựa nhưng từ cảm quan mà xem, đây tuyệt đối là một con ngựa rất đẹp, tất nhiên Vô Song biết tiếng rên rỉ mà hắn nghe thấy không phải là âm thanh của loài ngựa, đây là âm thanh của một nam nhân.

Vô Song tiếp tục hướng ánh mắt của mình di chuyển một chút xuống nhìn chủ nhân của tiếng rên rỉ kia, hắn có thể nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi mặt mày nhăn nhó nhìn hắn, nam nhân này hiện nay căn bản không nói ra lời, chỉ có cơ mặt là giật giật.

Lúc này đại não của Vô Song có cảm giác như bị đứng hình vậy, hắn xin thề là hắn không hiểu cái gì xảy ra.

Hắn nhớ hắn đi đến nơi tận cùng Hắc Địa sau đó bị Trương Tam Phong đẩy xuống, việc tiếp theo như thế nào hắn căn bản không biết.

Cố gắng đứng lên sau đó Vô Song hoàn toàn giật mình nhìn cơ thể mình, Vô Song hiện nay không biết vì lý do gì hắn cảm thấy cơ thể mình rất lạ, rất rất lạ.

Vô Song có thể dễ dàng nhìn thấy quần áo của hắn trở nên chật chội vô cùng, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé rách ra vậy, nếu không phải trước đây Vô Song có thói quen ăn mặc áo rộng một chút để tiện hành động thì chỉ sợ áo ngực của hắn đã bị xé rách rồi.

Tiếp theo là phần quần, rõ ràng lúc trước Vô Song mặc quần dài nhưng hiện tại chỉ còn có thể coi là quần lửng mà thôi, chiều dài của chiếc quần này hơi quá đầu gối một chút, căn bản không cách nào kéo dài ra thêm nữa.

Vô Song hiện nay lập tức nghĩ đến một việc... hắn lớn lên.

Ở chỗ này không có gương soi cũng không có mặt nước để nhìn vì vậy Vô Song không rõ hình dạng của mình ra sao dẫn đến chính hắn cũng có chút lúng túng, đặc biệt hơn hắn hiện nay quả thực không hiểu gì cả, ít nhất lý do tại sao cơ thể hắn thay đổi thì hắn tuyệt không biết.

Thở ra một hơi nhọc khí, Vô Song bắt đầu nhìn sang khung cảnh xung quanh để rồi ánh mắt hắn dần dần nheo lại, hắn cũng không nhận ra đây là đâu bất quá nếu phải nhìn từ quần áo của nam tử trên mặt đất kia thì Vô Song bắt đầu liên tưởng đến Mông Cổ, dù sao nam tử này mặc quần áo trên người đúng là từ Mông Cổ mà xuất ra.

Đường ở trong miệng, việc cũng ở trong miệng, chỉ cần có người bản thân Vô Song có thể hỏi được một số thông tin mà mình cần vì vậy hắn bắt đầu nghĩ đến việc cứu trị cho nam tử kia, bất quá nghĩ đến đây Vô Song lại hơi hơi nhíu mày, hắn hiện nay căn bản một nghèo hai trắng, trên tay hắn không có bất cứ đồ đạc gì thậm chí là thuốc men.

Thứ Vô Song có thể làm cho nam tử kia chỉ là giúp hắn nâng Tiểu Hồng của hắn lên mà thôi.

Con ngựa này không hổ là Long Mã trong truyền thuyết, cho dù nó bị va chạm mạnh bắn ra xa nhưng không ngờ với sự trợ giúp của Vô Song nó vẫn có thể tự mình đứng lên chỉ là thân thể hơi hơi run run mà thôi.

Long Mã lúc này ánh mắt cực kỳ có thần nhìn chằm chằm vào Vô Song, hai cái lỗ mũi của nó xì ra một hơi cứ như đang trách cứ Vô Song vậy sau đó nó cũng mặc kệ Vô Song ở đó liền quay đầu lại đưa cái lưỡi ra liếm lên mặt chủ nhân của mình, đáng tiếc nam tử nằm kia chẳng biết từ bao giờ đã bị đau đớn làm ngất đi.

Vô Song nhìn thấy biểu cảm con ngựa kia cũng phải mỉm cười, cho dù hắn không hiểu quá nhiều về ngựa thì vẫn phải công nhận đây là một con ngựa rất có thần.

Chậm rãi bước về phía con ngựa kia, Vô Song dùng một tay nhẹ vỗ lấy đầu của nó.

“Yên tâm, chủ ngươi chỉ bị gẫy vài cái xương mà thôi, không chết được, ngươi liếm nhiều hơn nữa cũng không làm hắn tỉnh dậy đâu”.

Vô Song tiếp tục cúi xuống, hắn bắt đầu vận lên nội công rồi dần dần đưa nội lực của bản thân mình vào bảo vệ những vùng quan trọng trên thân thể của nam tử nằm bên dưới, kẻ này thật ra cũng không bị thương quá nặng chỉ là xương ngực bị nứt cùng với chân phải bị gãy mà thôi, ít nhất chỉ cần điều trị đúng cách sẽ không gây ra dị tật.

Trợ giúp nam tử kia một chút, Vô Song liền thu tay của mình lại, hắn đột nhiên trở nên âm trầm hơn rất nhiều, Vô Song lại nhớ về vết bớt trên tay phải của mình, vết bớt chẳng biết từ lúc nào đã biến mất.

Nó cứ hiện ra sau đó biến mất mà căn bản không có một loại dấu hiệu hay quy luật nào điều này làm Vô Song thực sự không cách nào hiểu được chỉ là cho dù không hiểu Vô Song vẫn cứ phải tạm thời gạt nó ra khỏi đầu, Vô Song cần quan tâm đến hiện trạng của bản thân mình hơn, hắn rốt cuộc đang ở đâu?, thân thể của hắn ngoài việc vết bớt biến mất ra thì còn điều gì thay đổi nữa hay không?.

Thứ Vô Song cần nhất hiện nay là một chút thông tin đồng thời cái gọi là thông tin đó hình như cũng đến hơi nhanh.

Đây là một con đường tương đối vắng vẻ bởi Vô Song căn bản không nhìn ra thêm có người nào khác xuất hiện trong tầm mắt mình tuy nhiên tai của hắn thì lại khác, hắn nghe thấy tiếng võ ngựa lao tới, từ những âm thanh vang lên có thể nghe ra đây là một nhóm người chứ không phải là một người.

Cũng không mất bao lâu, nơi cuối con đường có bụi mù bay lên sau đó rất nhanh trong mắt Vô Song xuất hiện vài thân ảnh, đây chính là những nữ nhân truy đuổi nam tử Mông Cổ kia lúc trước.

Nói ra cũng có chút buồn cười, nếu không có hiện tượng nhật thực các nàng có lẽ sẽ trở về chịu tội với công tử nhưng có hiện tượng nhật thực lại khác, điều này làm cả bốn người thấp thỏm không yên dẫn đến lại càng sợ quay về gặp công tử nhà mình hơn vì vậy cũng đành bất chấp tất cả chạy về phía trước cho dù chính các nàng cũng biết cơ hội đuổi theo Long Mã là cực kỳ thấp.

Các nàng sao có thể ngờ đập vào mắt mình hiện nay lại là Long Mã cùng nam tử Mông Cổ kia, nam tử Mông Cổ lúc này chẳng hiểu sao nằm im trên mặt đất bất tỉnh nhân sự đồng thời xuất hiện bên cảnh nam tử Mông Cổ là một cái... dị nhân.

Cả bốn nàng lực chú ý lúc này toàn bộ dùng để đánh giá Vô Song, Vô Song đương nhiên đoán không sai về thân thể mình, nếu ngày trước hắn chỉ cao 1m2 – 1m3 thì hiện nay chiều cao của hắn trực tiếp tăng lên gần 1m7.

Tất nhiên không chỉ có chiều cao thay đổi mà khuôn mặt Vô Song cũng thay đổi, bớt đi vài phần non nớt thêm vào vài phần xinh đẹp, nếu xưa kia hắn giống một cô bé có khuôn mặt xinh như hoa thì hiện tại hắn bắt đầu giống một nữ nhân trưởng thành, giống một nữ nhân ở độ tuổi 18 trăng rằm vậy.

Vô Song rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ lại thêm cái lạnh như hàn băng của Tiên Thiên Chí Âm Thể khiến Vô Song có một vẻ đẹp thoát tục khác hẳn với những nữ nhân bình thường, chính bản thân Tiên Thiên Chí Âm Thể đã được coi là không nhiễm bụi trần, băng cơ ngọc cốt, loại ưu thế tiên thiên này nữa tử bình thường không có cách nào so sánh.



Vô Song hiện nay nếu bỏ đi quần áo kì dị mà hắn ăn mặc thì có thể nói là hoàn mỹ, tất nhiên ngoại trừ việc hắn không có ngực, cũng vì không có ngực mới bị đám nữ tử Tây Vực kia coi là yêu nhân.

Bọn họ vừa mới đuổi đến đây đã nhìn thấy Vô Song đứng đó đồng thời nam tử Mông Cổ lại bất tỉnh nhân sự trên đường dẫn tới ngay lập tức xuất hiện suy nghĩ khác, bọn họ liền coi Vô Song là người đồng đạo, là người đến đoạt Long Mã.

Long Mã quý trọng thế nào Vô Song có thể không biết nhưng bốn cái nữ nhân này tất nhiên là biết.

Bốn người này thậm chí cũng không nhiều lời, lại càng không muốn quan tâm Vô Song là ai, trực tiếp vận khí, cơ thể từ trên lưng ngựa lao vút về phía Vô Song, trong tay đồng loạt xuất ra bội kiếm.

“Không muốn chết thì tránh đường, đồ đạc thiếu chủ muốn còn chưa đến phiên ngươi đoạt”.

Vô Song triệt để trợn tròn mắt, hắn thực sự không ngờ vừa mới mở mắt ra thì đã đụng độ với người ngoài tập kích đương nhiên Vô Song không sợ.

Bốn nữ tử này thực lực không tệ nhưng chỉ dừng lại ở hai chữ này mà thôi, thực lực của bọn họ cũng mới chỉ là nhị lưu cao thủ không hơn cũng chẳng kém.

Vô Song bước ra một bước, quyền phải nắm lại sau đó xuất ra một quyền.

Một quyền này Vô Song không hẳn là quyền mạnh nhất của hắn, đối thủ chỉ là hai cái nhị lưu cao thủ Vô Song tuyệt đối có tự tin dùng một đòn đánh chết cả hai người chỉ là Vô Song không muốn, hắn đang cần thông tin.

Trên đời có rất nhiều việc nằm ngoài dự đoán của con người, theo Vô Song nghĩ hắn tung ra một quyền này cùng lắm chỉ có thể làm hai nữ tử lao lên kia thụ thương mà thôi chưa đến nỗi chết bất quá khi thời điểm nắm đấm của hắn tung ra, chính Vô Song cũng không cách nào tin được.

Quyền đầu của hắn nắm lại, một quyền gần như không mang theo bất cứ nội lực nào mà chỉ có sức mạnh cơ thể nhưng không ngờ chỉ bằng sức mạnh cơ thể mà quyền đầu của Vô Song có thể sinh ra quyền kình, quyền kình tiếp theo bắt đầu biến đổi tạo thành một vòng xoáy năng lượng cỡ nhỏ trực tiếp cuốn theo nắm đấm của hắn.

Một quyền này thực sự quá mạnh, một quyền này đã tung ra căn bản không có cách nào rút lại.

Chỉ thấy hai nữ tử kia lao nhanh bao nhiêu thì quay về còn nhanh gấp 3 lần, thân hình như hai quả bóng xì hơi bị đánh bay về phía sau rồi đồng thời phun ra một ngụm máu, thân hình mềm oặt ngã xuống đất, dĩ nhiên khí tuyệt bỏ mình.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cả người ra tay như Vô Song cũng không có cách nào hiểu được.

Hai nữ tử còn lại lúc đầu ánh mắt vốn chỉ nhìn về phía Long Mã dù sao bọn họ tin tưởng vào thực lực của đồng đội mình, bọn họ võ nghệ chưa chắc đã cao nhưng lại am hiểu hợp công cùng dùng độc, cho dù nhất lưu cao thủ gặp bọn họ cũng cảm thấy khổ sở không thôi huống hồ là Vô Song?.

Bọn họ không nhìn ra Vô Song lợi hại thế nào nhưng có thể nhìn ra Vô Song còn rất trẻ, còn trẻ như vậy thì sao có thể mạnh mẽ được bao nhiêu?.

Giữ cái suy nghĩ này cho đến khi nhìn thấy một quyền của Vô Song, hai người biết mình sai rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp cắt không còn giọt máu trực tiếp nắm lấy dây cương ngựa mà xoay đầu muốn bỏ chạy, đáng tiếc cả hai quá chậm.

Vô Song thấy hai người bỏ chạy, ánh mắt hắn lóe lên, lúc này hắn căn bản không còn muốn nghĩ đến sức mạnh một quyền vừa rồi nữa, như đã nói ưu tiên đầu tiên của Vô Song chính là thông tin.

Chân ngọc đạp xuống đất, mượn Nhạn Hàng Công bản thân Vô Song nhảy bật lên cao có điều lần này lại là một lần Vô Song biến sắc, hắn chỉ dùng hai chân bật nhảy mà thôi mà cả người hắn búng thẳng lên không trung so với lúc trước gần gấp 2 có hơn.

Đây tuyệt đối không phải vì trọng lực của nơi này có gì đặc biệt mà rõ ràng là vì thân thể Vô Song có cái gì đó không đúng, thân thể của hắn hiện nay có sức lực lớn đến dọa người.

Thân hình nhảy thật cao lên trời, Vô Song cắn răng lại tung ra hai quyền nữa về phía trước, vì việc nhảy quá cao mà chính Vô Song đã biết hắn lỡ một nhịp.

Lỡ một nhịp vì nhảy quá cao lại khiến hai con ngựa kia có thể quay đầu rồi bắt đầu phóng đi, điều này khiến Vô Song cũng đành cách không đánh ra hai quyền, theo suy nghĩ của Vô Song nếu lực quyền của hắn đã mạnh đến mức tùy tiện xuất quyền đủ đánh chết hai cái nhị lưu cao thủ thì hai quyền cách không đánh ra hoàn toàn có thể kích thương hai nữ tử còn lại.

Có kinh nghiệm hai lần trước, lần này Vô Song đương nhiên không mắc sai lầm dù sao thân là cao thủ sử dụng ám khí, khả năng khống lực của Vô Song cực kỳ đáng sợ.

Hai quyền lần này đánh ra, chỉ nghe hai tiếng hét thảm sau đó thân hình hai nữ tử còn lại bị đánh bay ra khỏi lưng ngựa, hai người lăn vài vòng trên mặt đất mới có thể dừng lại bất quá đúng là chưa có chết, chỉ là bị nội thương mà thôi.

Hai chân từ từ chạm đất, Vô Song có chút sững sờ với lực quyền của mình, thậm chí trong mắt dần dần hiện ra một tia kinh hãi.

Vô Song mới chỉ có 11 tuổi nhưng hắn đã chiến đấu với không ít cao thủ tông sư trong thiên hạ đặc biệt là những ngày trong Hắc Địa đối luyện với tông sư luyện thể, hắn lúc này mười phần chắc chắn thân thể của mình có vấn đề, hắn tin tưởng sức mạnh thân thể của hắn hiện nay chỉ sợ không thua bất cứ một luyện thể tông sư nào của Hắc Địa thậm chí nếu có một bảng xếp hạng luyện thể thực lực của Vô Song có thể đứng trong top 5 vị tông sư luyện thể mạnh nhất Hắc Địa.

Cái top 5 này có ý nghĩa gì?, ý nghĩa của nó tất nhiên rất trọng đại, những người có thể ngồi vào vị trí này đều có lực đánh cùng đại tông sư một trận.

Vô Song sao có thể hiểu được lý do vì cái gì mở mắt ra một cái, thực lực của hắn đã tăng lên một mảng lớn như vậy?, đây tuyệt đối là thay đổi giữa trời và đất.

Trước đây Vô Song chỉ bằng nội lực có thể tính là một trong những tông sư cường đại nhưng mặt thân thể của hắn không cao vậy mà tiến vào nơi tận cùng Hắc Địa một cái hắn liền biến thành cái dạng này, trở thành loại cao thủ đủ sức chiến cùng với đại tông sư một trận... thậm chí Vô Song mơ hồ tin tưởng nếu hắn dùng đến cả nội lực cùng quỳnh hoa bảo điển, chưa chắc đã không thể so sánh với đại tông sư cao thủ.

.......

Hai nữ tử bị Vô Song đánh bay xuống mặt đất lúc này cũng bắt đầu khó khắn ngồi dậy bất quá các nàng cũng không có cách nào đứng lên được, trên khuôn mặt xinh đẹp trào ra máu tươi, vẻ mặt trắng bệch, quyền của Vô Song tuy không giết chết hai người nhưng quả thật đã khiến cả hai nội lực rối loạn, lục phủ ngũ tạng bên trong đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu xuất huyết, căn bản không có cách nào vận sức.

Hai nàng cũng không phải là kẻ ngốc, từ hành động thấy Vô Song giết chết hai người đồng đội rồi lập tức chọn quay đầu bỏ chạy đã thể hiện tâm trí hai người không tệ, hai người lúc này đương nhiên cũng biết với thực lực của Vô Song hiện nay bọn họ muốn chạy cũng không được, cả hai người bốn mắt nhìn nhau trong mắt đầy lo sợ sau đó khi thấy Vô Song lại gần thân hình lập tức nhẹ run lên.

Vô Song chậm rãi tiến về trước mặt hai nữ tử kia, hắn đương nhiên có thể từ quần áo các nàng nhìn ra, đây là dạng quần áo của nữ nhân Tây Vực, bản thân Vô Song chưa từng đi qua Tây Vực nhưng trên phim truyền hình có rất nhiều chưa kể bản thân Vô Song có quan hệ cực kỳ mật thiết cùng Thiên Long Hội, hắn không xa lạ gì một số đặc điểm chủ yếu của người Tây Vực cả.

Nữ nhân ăn mặc quần áo Tây Vực, nam nhân ăn mặc quần áo Mông Cổ, đây rốt cuộc là cái thế giới gì?.

Vô Song cố gắng bình ổn tâm tính, cả người hắn xuất ra hàn khí đáng sợ, hàn khí bao phủ lấy cả hai nữ nhân kia làm hai nàng lập tức run lên, ánh mắt nhìn Vô Song lại càng thêm sợ hãi.

Vô Song đối với hai người liền lạnh giọng.

“Ta hỏi các ngươi trả lời, hiểu chứ?”.

Hai nữ tử nhìn nhau sau đó đồng thanh gật đầu.

“Tiền bối... xin người cứ hỏi”.

Hai người cũng là suy nghĩ tương đối kỹ, thực lực mà Vô Song thể hiện ra quá mức kinh khủng, loại thực lực này căn bản không hợp với khuôn mặt trẻ măng của Vô Song vì vậy bọn họ chỉ có thể nghĩ đến một điều, Vô Song là cao thủ tinh thông thuật trú nhan hoặc Vô Song đang dịch dung, bất kể là phương án nào thì Vô Song đều xứng làm tiền bối.

Vô Song đối với cái xưng hô kia cũng không cho ý kiến, xưng hô thì thế nào chẳng được.

“Quần áo của các ngươi là người Tây Vực?, các ngươi đến từ thế lực nào?”.

Lần này hai nữ cũng không đồng thanh nữa, trực tiếp để một người nói, nữ tử lên tiếng có lẽ là người đứng đầu, nàng lúc này ngập ngừng một chút rồi rất nhanh lên tiếng.

“Bẩm tiền bối, tiểu nữ là người của Bạch Đà Sơn Trang “.

Vô Song nghe đến cái tên này lập tức cảm thấy quen thuộc sau đó hai mắt hơi hơi tỏa sáng.

Bạch Đà Sơn Trang sao có thể không quen thuộc?, Bạch Đà Sơn Trang chính là một trong những môn phái hùng cứ Tây Vực năm xưa, là thế lực của Tây Độc – Âu Dương Phong chiếm lĩnh toàn bộ Bạch Đà Sơn.

Vô Song nghĩ đến một điểm này liền một lần nữa gãi đầu, hắn không hiểu lắm tại sao người Bạch Đà Sơn Trang lại đuổi theo thiếu niên kia, dù sao theo hắn biết Âu Dương Phong sau khi điên điên khùng khùng thì người Bạch Đà Sơn Trang cực kỳ điệu thấp gần như không đi lại trên giang hồ, chỉ ở lại Bạch Đà Sơn bo bo giữ mình mà thôi.

“Hai người các ngươi đuổi theo thiếu niên đó vì con ngựa kia?”.

Nữ tử kia nghe Vô Song nói liền khẽ gật đầu sau đó cắn răng.

“Tiền bối minh xét, bọn tiểu nữ không biết tiền bối cũng nhắm đến Long Mã mà mạo phạm tiền bối, nếu tiểu nữ biết... tiền bối muốn Long Mã thì ngàn lần vạn lần không dám cùng tiền bối tranh đoạt”.

“Long Mã này thật ra là công tử của bọn tiểu nữ muốn mang làm quà tặng vị hôn phu tương lai... “.

Vô Song lần này ánh mắt dần dần nhíu lại, Bạch Đà Sơn Trang từ khi nào có vị công tử rồi?, theo tình báo mà Thiên Long Hội cho Vô Song, bản thân Bạch Đà Sơn Trang – trang chủ đời này hình như còn chưa có con đi?, cho dù có con cũng không thể nhanh đến mức này được.

Nuốt một ngụm nước miếng, Vô Song tiếp tục lên tiếng.

“Công tử nhà các ngươi?, Bạch Đà Sơn Trang với ta cũng có chút giao tình, Bạch Đà trang chủ đối với ta cũng có chút giao tình, nói tên công tử nhà các ngươi ra đi, nếu ta nhận biết ta có thể thả cho các ngươi một con ngựa mà rời đi”.

Hai nữ tử nhìn nhau lập tức vui vẻ, nữ tử kia ngay sau đó liền lên tiếng.

“Bẩm tiền bối, công tử của tiểu nữ gọi là Âu Dương Khắc, hơn nữa Bạch Đà Sơn Trang chỉ có duy nhất một vị công tử mà thôi, công tử chính là cháu của lão trang chủ...”.

Nói đến đây nữ nhân kia tràn ngập tự hào, giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo.

“Lão trang chủ của tiểu nữ chính là Tây Độc đỉnh đỉnh đại danh “.

Vô Song lúc này chỉ cảm thấy đại não nổ vang, hắn căn bản nghĩ không ra cái gì nữa rồi thậm chí cả lời nữ nhân kia nói hắn cũng không nghe hiểu nữa.

Trong đầu Vô Song chỉ còn lại ba chữ ‘Âu Dương Khắc’ lập đi lập lại mà thôi.

Âu Dương Khắc dĩ nhiên còn sống?, lại còn có hôn thê?, đây rốt cuộc là việc gì.

Sống lưng của Vô Song bắt đầu thấy lành lạnh, hắn thậm chí cảm nhận được, thế giới này có gì đó sai sai rồi.

.............

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.