Cực Võ

Quyển 2 - Chương 68: Dị Biến Trong Hắc Địa (1)

“Quân Bảo đại ca, ngươi có biết cách tìm Hoắc Thanh Đồng không?”.

“Ách, cái này ta quả thật không có biết, rất quan trọng sao?”.

“Ngươi không biết thì tìm nàng kiểu gì?, chẳng nhẽ đi vào bên trong Cửu Đầu Xà sau đó đi loạn?”.

“Ách, cái này ta cũng chưa nghĩ đến nhưng cũng không sao, ta có tiểu hắc dẫn đường nha, có tiểu hắc đi cùng thì sợ gì không tìm được nàng, tiểu hắc chỉ đường rất giỏi”.

Một đường vừa đi vừa nói, Vô Song đối với vị Trương Quân Bảo này lại có thêm một cái nhận thức mới, hắn thật sự không hiểu Trương Quân Bảo sống trong cái thời đại nào nữa?, hắn lại càng thêm không hiểu cách nghĩ của người này.

Vào Hắc Địa sau đó tiến xuống Cửu Đầu Xà tìm Hoắc Thanh Đồng để rồi nhờ con rùa đen kia chỉ đường?, cái này tuyệt đối là lừa người, Vô Song chắc chắn không tin.

Tiến vào bên trong Cửu Đầu Xà tìm Hoắc Thanh Đồng nhưng Hoắc Thanh Đồng ở đâu Trương Quân Bảo còn không biết thì tìm sao?.

Vô Song còn tự biết bản thân mình, hắn còn không nghĩ mình có cái bản lĩnh lớn đến mức mang được Trương Quân Bảo vào bên trong Cửu Đầu Xà, Vô Song tự mình tiến vào còn chưa xong huống gì mang thêm một người?.

Trong lòng thở dài một hơi, đối với Trương Quân Bảo đi bên cạnh Vô Song triệt để cạn lời.

“Quân Bảo... đại ca, ngươi nói ngươi muốn đi vào trong Cửu Đầu Xà bất quá nơi này đều có cao thủ trấn giữ, nếu không có lệnh bài thông hành chỉ sợ không cách nào đi vào được, ngươi có lệnh bài thông hành không?”.

Trương Quân Bảo nghe thấy lời Vô Song nói liền ngẩn ra sau đó tiếp tục gãi đầu gãi tai.

“Cái này... ta còn chưa nghe đến bao giờ, tiểu huynh đệ nói thật cho ngươi biết, ta chỉ nghe Hắc Địa cùng Cửu Đầu Xà trong miệng sư phụ mà thôi, căn bản không chưa từng tiến vào nơi này, Cửu Đầu Xà là cái gì.... ta cũng không biết”.

Nhẹ dùng tay nhăn nhăn vầng trán, nếu không phải Trương Quân Bảo khiến Vô Song nhìn không thấu lại thêm cái tên có lực sát thương quá lớn thì Vô Song hiện nay thậm chí muốn ném kẻ này ở lại đây.

Hắn vốn đang muốn luyện công liền bị Trương Quân Bảo phá rối, tất nhiên điều này cũng không tính là gì, Vô Song vẫn có thể dễ tính bỏ qua, quan trọng nhất là Vô Song vốn muốn mượn Trương Quân Bảo để tiến vào trong khu vực Cửu Đầu Xà vậy mà Trương Quân Bảo còn không có lệnh bài thân phận, vậy còn đi vào kiểu gì?.

“Quân Bảo đại ca, nếu không có lệnh bài thân phận... vậy ngươi có cái gì để chứng minh không?, tại đại bản doanh của ta có một vị đại nhân vật, nếu... nếu vị đại nhân vật đó có quen biết với sư phụ ngươi thì mọi việc còn dễ nói”.

Rốt cuộc Trương Quân Bảo cũng không làm Vô Song thất vọng, hắn quả thực rất tự tin gật đầu.

“Đúng đúng, cái này thì ta có, sư phụ trước khi để ta rời đi cũng đưa ta vài thứ, hy vọng vị đại nhân vật kia có thể nể mặt sư phụ mà giúp ta việc này một hai”.

Đại nhân vật Vô Song nói tất nhiên là Kim Hộ Pháp, bản thân Vô Song cũng chẳng hề quen thuộc với vị hộ pháp này thậm chí cực kỳ xa lạ dù sao Kim Hộ Pháp không phải là người dễ nói chuyện, nữ nhân này chính là phiên bản cường hóa của Hoắc Thanh Đồng.

Hoắc Thanh Đồng tuy lạnh lùng nhưng ẩn ẩn bên trong có thể cảm thấy sự yếu đuối của nữ nhân, nàng là loại nữ nhân ngoài lạnh trong nóng, bản thân Hoắc Thanh Đồng cho Vô Song cảm giác nhớ đến Mộc Uyển Thanh.

Nếu Mộc Uyển Thanh tương đối nóng tính, bản tính cực kỳ mạnh mẽ thậm chí có cả sự độc ác ở bên trong, nhưng sâu thẳm bên trong nàng vẫn là một nữ nhân tốt, một nữ nhân biết yêu biết hận, yêu đến chết đi sống lại, hận đến khắc cốt minh tâm, bỏ đi cái vẻ ngoài kia vẫn là tâm hồn thiếu nữ chưa hiểu sự đời.

Về phần Hoắc Thanh Đồng nàng bên ngoài chỉ có sự lạnh lùng, nàng là một cái nữ nhân mạnh mẽ mà tự lập thậm chí tâm ngoan thủ lạt cũng chẳng kém bất cứ một sát thủ nào của Thiên Ý Thành nhưng ẩn sau vẻ cứng cỏi đó là một tâm hồn yếu ớt, là một thiếu nữ đa sầu đa cảm, là một thiếu nữ đang cố gắng mạnh mẽ, cố gắng gồng chính bản thân mình lên mà thôi.

Mộc Uyển Thanh là một đóa hoa hồng gai đỏ thắm còn Hoắc Thanh Đồng lại là đóa hoa hồng đen cao ngạo, nếu Uyển Thanh gặp Thanh Đồng hai người không phải kẻ thù thì chắc chắn sẽ là bằng hữu tốt.

Về phần Kim Hộ Pháp thì sao?, ít nhất trong mắt Vô Song đây là một nữ nhân cao ngạo từ trong ra ngoài, chính sự cao ngạo này khiến không ai dám lại gần nàng, nàng đương nhiên lại càng không quan tâm đến bất cứ ai, sự cao ngạo đó đến từ chính cuộc đời cùng thực lực của nàng, thứ mà Thanh Đồng cùng Uyển Thanh không cách nào có được.

Tất nhiên ẩn sau sự cao ngạo cùng lạnh lùng kia là cái gì, Vô Song không biết.

.......

Một đường đưa Trương Quân Bảo về doanh trại tập trung, hai người rất nhanh hướng về lều trướng của Kim Hộ Pháp.

Kim Hộ Pháp cũng không ở trong doanh trại, lều trướng của nàng được đặt ở một ngọn mảnh đất cao hơn hẳn so với phần còn lại ở xung quanh, từ vị trí này có tầm nhìn rất tốt, tuy không thể quan sát được toàn bộ xung quanh nhưng vẫn có thể đại khái nắm được tình hình mọi việc.

Lều trướng của nàng cũng rất lớn, bên ngoài luôn có một đội thân vệ canh phòng, đội thân vệ này của Kim Hộ Pháp toàn bộ đều là tông sư đỉnh phong luyện thể cao thủ, cho dù chỉ có 10 người nhưng chiến lực cực kỳ đáng sợ.

Đường đi đến lều trướng của Kim Hộ Pháp cũng không quá khó khăn chỉ là muốn vào bên trong lại không dễ, Vô Song cùng Trương Quân Bảo hiện nay đều bị chắn ở bên ngoài, bọn họ còn chưa kịp lại gần lền trướng của Kim Hộ Pháp nữa.

Đương nhiên việc này cũng là bình thường dù sao đâu phải ai muốn đi gặp ‘lãnh đạo’ cũng được?.

Trước mặt Vô Song cùng Trương Quân Bảo hiện nay là hai cái Hắc Vệ, hai người này Vô Song không hề quen biết bất quá hắn cũng có thể đoán ra đây là thân vệ của Kim Hộ Pháp.

“Có việc?”.

Một trong hai người lên tiếng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng căn bản không có chút cảm tình nào hơn nữa từ khẩu âm mà nghe Vô Song lại có cảm giác là lạ, giọng nói vừa rồi cũng không giống giọng nói người Trung Nguyên.

Đánh mắt về phía Trương Quân Bảo, sau đó hai tay Vô Song hơi chắp về phía trước dù sao ở Hắc Địa này đẳng cấp phân chia rất rõ ràng, Vô Song chỉ là tân binh hay cùng lắm là tiểu tốt trong Hắc Ma, so với thân vệ của hộ pháp thì kém rất rất nhiều.

“Hai vị tiền bối, là vị đại ca này muốn đến gặp Kim Hộ Pháp, có việc hệ trọng”.

Vô Song nói rồi trực tiếp lùi lại nhường chỗ cho Trương Quân Bảo, quả nhiên khi nghe đến việc hệ trong cả hai nam nhân kia ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều rồi lại nhìn Trương Quân Bảo.

“Ngươi muốn đến gặp chủ thượng? “.

Chủ thượng trong miệng hai người này tất nhiên là Kim Hộ Pháp bất quá cái xưng hô này quả thật có chút lạ.

Trương Quân Bảo luôn cho người ta một loại cảm giác khờ khạo nhưng lúc này khi đối mặt với khí thế của hai vị tông sư đỉnh phong cao thủ ép về phía mình Trương Quân Bảo đến nhíu mày cũng không nhíu một cái.

Với một người sống và lớn lên bên cạnh ngũ đế cường nhân thì mấy cái tông sư đỉnh phong tính là gì?.

Trương Quân Bảo lúc này cũng lấy ra một cái tràng hạt ở trong ngực, cái tràng hạt này tương đối dị dạng, để làm tràng hạt tụng kinh thì nó quá nhỏ nhưng để làm vòng đeo tay thì lại quá lớn bất quá nó đúng là vòng đeo tay, vòng đeo tay của Giác Viễn đại sư.

Thân hình của Giác Viễn thực sự rất to lớn, cho dù là tràng hạt đeo tay cũng quá đặc biệt so với của những người khác.

Hai Hắc Vệ kia cũng không phải là kẻ không có ánh mắt, bọn họ khi nhìn thấy vòng tràng hạt kia cả hai người ánh mắt đều hiện lên một tia thất kinh sau đó một lần nữa phải quan sát lại Trương Quân Bảo.

Trên những vòng tràng hạt kia chính là ký hiệu của Nam Thiếu Lâm, bản thân Nam Thiếu Lâm là võ lâm phương nam đệ nhất thế lực, cho dù là Thiên Ý Thành coi trời bằng vung khi gặp tăng nhân của Nam Thiếu Lâm cũng phải kiêng kỵ 3 phần.

Trương Quân Bảo đương nhiên không phải là tăng nhân bất quá Nam Thiếu Lâm cũng không thiếu tục gia đệ tử, tất nhiên hai Hắc Vệ kia không có bất cứ ý kiến gì, rất nhanh trong hai người có một kẻ dùng hai tay đón lấy tràng hạt của Trương Quân Bảo rồi lập tức chạy đi.

Cũng không mất bao lâu kẻ kia liền quay lại, trong tay vẫn cầm theo chuỗi tràng hạt của Trương Quân Bảo, sau lưng hắn có thêm hình bóng một nữ nhân.

“Chủ thượng lúc này đang có việc quan trọng, ta không cách nào có thể đem vật này đến cho chủ thượng bất quá đây là Hoàn Nhan cô nương, cho đến khi chủ thượng xong việc Hoàn Nhan cô nương hoàn toàn có thể đón tiếp hai người ”.

Hắc Vệ này nói xong liền cảm thấy có chút gì đó không đúng, ánh mắt lập tức quay lại nhìn Hoàn Nhan Bình sau đó lại nhìn Vô Song, hai người lúc này đều đang sững lại nhìn nhau.

Vô Song quả thực không ngờ lại thấy Hoàn Nhan Bình ở đây.

Vô Song đã từng hỏi Hồ Phỉ về Hoàn Nhan Bình dù sao nữ tử này ngày hôm đó rời đi quá đột ngột, mà không để lại lời nói nào khiến Vô Song cũng có chút quan tâm.

Theo lời Hồ Phỉ nói nhóm Hồ Phỉ chính là nhóm người cuối cùng tiến vào Thiên Ý Thành, căn bản không có nhìn thấy Hoàn Nhan Bình, điều này còn làm Vô Song vì nữ nhân này mà xuất hiện chút thương cảm.

Trong ấn tượng của Vô Song thì Hoàn Nhan Bình là một nữ nhân có ý chí cầu sinh rất mạnh hơn nữa đôi mắt của nàng cũng rất đặc biệt, đôi mắt làm người khác yêu thích không buông.

Vô Song đương nhiên cũng không có tình cảm gì với Hoàn Nhan Bình, hắn chỉ cảm thấy hơi chút khó hiểu với nữ nhân này mà thôi, hôm đó nàng rời đi nhưng cũng không đụng vào chỗ hắc lệnh mà Vô Song để lại đủ để nói tới Hoàn Nhan Bình không phải người xấu.

Chính vì việc nàng không phải người xấu nên Vô Song mới càng khó hiểu, nữ nhân này rốt cuộc vì sao lại rời đi?, đến khi biết Hoàn Nhan Bình không có tiến vào Thiên Ý Thành bản thân Vô Song liền có chút cảm khái, nếu một thí sinh không thể ra nhập Thiên Ý Thành thì khả năng chết thảm trong Tu La Thí Luyện là cực kỳ lớn, Hoàn Nhan Bình chỉ sợ không may gặp nạn tại Tu La Thí Luyện ngoài kia.

Về phần Hoàn Nhan Bình hiện nay, nàng vẫn mặc bộ quần áo màu xanh tương tự ngày hôm đó, khuôn mặt che lụa mỏng chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, ánh mắt nàng lúc này mở thật lớn nhìn Vô Song, trong ánh mắt vừa có kinh ngạc, vừa có vui vẻ.

“Phong công tử, chúng ta gặp lại rồi”.

Hoàn Nhan Bình mỉm cười, nàng đối với Vô Song nhẹ cúi đầu, từng cử động của nàng đều toát lên một loại quý khí, bản thân Hoàn Nhan Bình hiện nay lại giống với một tiểu thư đài các đi ra từ một gia đình quý tộc hơn là nữ nhân trên giang hồ, giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần ôn nhu.

Hoàn Nhan Bình sao có thể không bất ngờ, trong miệng Kim Hộ Pháp bản thân nàng biết được nơi này cực kỳ đặc biệt cũng cực kỳ thần bí, đám thiên tài dựa vào Tu La Thí Luyện để đi vào Thiên Ý Thành thì tuyệt đối không thể tiến vào Hắc Địa.

Hoàn Nhan Bình đi theo Kim Hộ Pháp đến Hắc Địa, ở nơi này nàng gần giống với tỳ nữ của Kim Hộ Pháp, chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho vị hộ pháp này, xung quanh Hoàn Nhan Bình tuyệt đối không có lấy một người cùng độ tuổi, nàng muốn nói chuyện với ai cũng có chút khó khăn, chính vì vậy cuộc sống của Hoàn Nhan Bình tại Hắc Địa tương đối buồn chán.

Vô Song cũng vui vẻ nhìn Hoàn Nhan Bình, nhìn nữ nhân này xuất hiện ở đây đương nhiên cũng làm Vô Song tò mò.

“Nhan Bình, sao ngươi lại đến đây, hôm đó ta không nhìn thấy ngươi còn tưởng ngươi...”.

Hoàn Nhan Bình nghe thấy Vô Song hỏi về chuyện hôm đó trong mắt liền biến thành áy náy.

“Phong công tử, ta xin lỗi, hôm đó là cô cô đến mang ta đi, cô cô của ta chính là Kim Hộ Pháp, ta sống cùng cô cô vì vậy mới theo cô cô đi tới đây”.

“ Công tử cùng vị đại ca này muốn đến gặp cô cô đúng không?, vậy để Nhan Bình dẫn hai vị vào bên trong, đợi cô cô xong việc Nhan Bình sẽ vì hai người thông báo”.

Lần này sự xuất hiện của Hoàn Nhan Bình nằm ngoài dự đoán của Vô Song nhưng đây tuyệt đối là một việc vui vẻ, cả Vô Song cùng Hoàn Nhan Bình đều có loại cảm giác xa quê gặp cố nhân vậy.

Cả hai người tuổi tác tương đương nhau lại có chút quen biết từ trước đồng thời cả hai đều không có ai quen thuộc bên trong Hắc Địa này vì vậy khi đi cùng nhau không khí liền có chút vui vẻ.

Có Hoàn Nhan Bình dẫn đầu giảm thiểu cho Vô Song cùng Trương Quân Bảo rất nhiều phiền hà, bọn họ một đường liền tiến thẳng đến trường bồng của Kim Hộ Pháp.

Bình thường sẽ không ai dám bước vào nơi này bất quá Hoàn Nhan Bình là trường hợp đặc biệt, khi Kim Hộ Pháp có việc bận thì ở nơi đây chỉ có một mình Hoàn Nhan Bình được phép tiến vào.

Hắc Vệ không thể vì Trương Quân Bảo thông báo nhưng Hoàn Nhan Bình có thể.

“Phong công tử, Quân Bảo đại ca, ngươi đưa cho ta tràng hạt đi, ta mang vào nói với cô cô”.

Cả Vô Song cùng Trương Quân Bảo đều không hiểu lắm cách xưng hô của Hoàn Nhan Bình bất quá xưng hô cũng chỉ là xưng hô mà thôi, Trương Quân Bảo rất nhanh đưa tràng hạt cho Hoàn Nhan Bình, chỉ thấy nàng nhẹ cúi đầu với hai người sau đó mở cửa lều trướng đi vào bên trong.

........

Bên trong lều trướng của Kim Hộ Pháp có bốn tấm bình phong rất lớn thậm chí trực tiếp tạo thành một căn phòng riêng, bên trong căn phòng này tràn ngập khói trắng.

Hoàn Nhan Bình chậm rãi đi vào, nơi trung tâm căn phòng kia là một nữ nhân đang tựa đầu vào thùng gỗ, đôi mắt hơi hơi nhắm lại.

Nữ nhân này đang tắm, bên trong làn nước nóng là những cánh hoa hồng nhẹ phiêu đãng, mái tóc của nàng tương đối dài, khi ngưa đầu xuống thậm chí làm mái tóc khẽ chạm đất.

Làn da trắng như bạch ngọc không có lấy một tỳ vết, khuôn mặt lãnh ngạo nhưng lại xinh đẹp vô cùng, nếu Hoắc Thanh Đồng được gọi là Hắc Mân Côi thì nàng tuyệt đối là Tuyết Sơn Bạch Liên, đẹp tựa thiên tiên nhưng lại cao không chạm tới.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng rốt cuộc mở mắt.

Khi mặc trong người bộ giáp vàng kia nàng là Kim Hộ Pháp.

Khi không còn bộ giáp vàng trên người nàng là Hoàn Nhan Tuyết Y nguyên soái, là nữ nhân đẹp nhất Kim Quốc.

Hoàn Nhan Tuyết Y không cần nhìn cũng biết là Hoàn Nhan Bình tiến tới, đôi môi hồng liền khẽ mở.

“Nhan Bình, có việc gì sao?”.

Hoàn Nhan Bình bản thân đã rất nhiều lần được thấy cô cô trong tình trạng không mặc giáp bất quá lần nào nàng cũng bị vẻ đẹp kia làm rung động không thôi, trong mắt Hoàn Nhan Bình, nữ nhân trong thiên hạ chỉ cần có 3 phần vẻ đẹp của cô cô đời này tuyệt đối được coi là đại mỹ nhân.

“Cô cô, ở ngoài kia có người muốn gặp cô cô, đây là tín vật”.

Hoàn Nhan Tuyết Y nghe vậy liền có chút không vui, khi nàng đang tắm cũng là lúc nàng đang nghỉ ngơi, những lúc như thế này nàng ghét nhất có kẻ bàn đến công việc.

Cánh tay ngọc lười biếng đưa ra khỏi làn nước nóng, sau đó tiếp nhận tràng hạt mà Hoàn Nhan Bình đưa, ánh mắt khẽ quan sát cái gọi là tín vật này sau đó Hoàn Nhan Bình rất nhanh ngồi thẳng dậy, trong ánh mắt rốt cuộc xuất hiện một tia ngưng trọng.

Hoàn Nhan Bình tất nhiên nhìn ra vật này là gì, đây là tràng hạt bên người của Viên Giác đại sư, nếu người mang theo vật này đến đây không khác gì mang theo ý chí của ngũ đế cường giả.

Ở đâu cũng như vậy, ý chí của ngũ đế cường giả không ai dám không xem, không ai dám không nhìn.

Hoàn Nhan Tuyết Y rốt cuộc đứng lên khỏi mặt nước, trong làn khói mờ áo cũng không cách nào che đi được dáng hình hoàn mỹ, đôi chân thẳng tắp cùng bộ ngực ngạo kiều của nàng.

Một thân thể hoàn mỹ vô khuyết nhưng sắc mặt của nàng hiện nay lại cực kỳ lạnh lùng, Hoàn Nhan Tuyết Y một lần nữa ngủ vùi, thay vào đó là Kim Hộ Pháp.

Kim Quốc đệ nhất mỹ nữ một lần nữa nhường chỗ cho bộ giáp vàng vô cảm kia.

...........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

..........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.