Cực Võ

Quyển 2 - Chương 38: Hừng Đông (2)

Từ bên ngoài nhìn vào bản thân Mộc Tang vẫn là như vậy, là một cái nhị lưu cao thủ không hơn không kém.

Nhị lưu cao thủ ở trong Tu La Thí Luyện chỉ là pháo hôi, cho dù nhất lưu cao thủ cũng vẫn sẽ bị coi là pháo hôi.

Vô Song hiện nay đã có thể coi là ngụy tông sư cường giả, hắn thậm chí có cả hộ thể cương khí của riêng mình tuy nhiên đứng trước nhị lưu cao thủ kia chính Vô Song còn cảm thấy áp lực.

Áp lực không đến từ võ công của Mộc Tang mà là từ từng làn khí xanh xuất hiện trên người hắn.

Vô Song hắn còn quá trẻ, trong một cái thế giới rộng lớn như vậy có rất nhiều việc hắn không biết, lấy độc nhập thể chính là một trong những việc này.

Cho dù không biết Mộc Tang che giấu loại thủ đoạn nào, nhưng Vô Song thật sự kiêng kỵ làn khói xanh kia, hắn có cảm giác.... đây là khói độc hình thành sau đó xuất ra từ ngay bên trong cơ thể Mộc Tang.

Vô Song chiến lực rất mạnh nhưng nội lực của hắn so với Hồ Phỉ còn không bằng chứ đừng nói các tông sư cao thủ lợi hại trong thiên hạ, Vô Song quả thật rất sợ độc công.

Chỉ khi đến Đại Tông Sư cao thủ mới bắt đầu có lực kháng nhất định với độc công về phần tông sư cao thủ muốn dùng thuần nội lực bức độc chất ra ngoài căn bản là quá khó, độc dược loại thường thường thì còn có thể nhưng nếu gặp phải kinh người độc dược căn bản không có cách nào tự mình bức độc ra.

Cự Môn là một cái tông sư, Thần Tướng cũng là một cái tông sư, cho dù hai người bản thân nội lực bị tiêu hao tương đối nhưng tông sư thì vẫn là tông sư, bọn họ còn không ngăn cản được Đoạn Hồn Tử Tinh Hương thì đám người xung quanh ai ngăn cản được?.

Đoạn Hồn Tử Tinh Hương đầu tiên chỉ làm người trúng độc toàn thân xương cốt đau nhức vô cùng gần như không thể cử động, sau đó sẽ bắt đầu xâm nhập vào bên trong, khi độc dược qua vết thương nhập thể sẽ tàn phá thể nội người trúng độc, thậm chí nếu độc tố đi sâu hơn một chút, hoàn toàn có thể tiến vào tâm mạch, lúc đó mọi việc như thế nào chính Vô Song cũng không dám tưởng tượng ra.

“Ngươi cuối cùng là muốn làm gì?, phải làm thế nào ngươi mới đưa ra thuốc giải?”.

Đây tuyệt đối là xuống nước bởi Vô Song thật sự nghĩ không ra cách đánh bại Mộc Tang.

Mộc Tang cho dù không biết võ công nhưng chỉ từ việc hắn nắm được thuốc giải của mọi người thì Vô Song đã không cách nào hạ thủ với hắn huống hồ Mộc Tang hiện nay còn cho Vô Song một loại cảm giác, Mộc Tang còn mạnh hơn cả Cự Môn.

Đối với việc Vô Song xuống nước, ánh mắt của Mộc Tang lóe lên một tia vui vẻ.

Thiên tài thì sao?, không phải cũng cần cầu xin hắn sao?.

Thiên tài thì sao?, không phải cũng bất lực trước hắn sao?.

Dẫm đạp lên thiên tài, chính là một trong những việc Mộc Tang thích nhất.

Tuy nhiên Mộc Tang hắn vẫn hiểu một cái đạo lý gọi là làm việc gì cũng để lại một đường lui.

Thật ra mà nói Mộc Tang cùng Vô Song hiện nay quan hệ trao đổi thì đúng hơn, bản thân Mộc Tang khát cầu Dược Vương Phần Thiên, còn Vô Song lại muốn thuốc giải độc.

Nếu Vô Song bị trúng độc thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều với Mộc Tang hắn, cái chính là Vô Song không có dính độc.

Vô Song cảm thấy áp lực rất lớn từ Mộc Tang thì sao Mộc Tang không có áp lực với Vô Song?, ít nhất nếu Vô Song bất chấp tất cả mà bỏ chạy, Mộc Tang hắn không làm gì được Vô Song.

Mộc Tang từ nhỏ đã không tin vào hai chữ chân tình, hắn căn bản không tin bấ cứ loại tình cảm nào.

Người với người sống với nhau cả chục năm còn có thể rời bỏ nhau huống gì đây rõ ràng... chỉ là vài ngày ngắn ngủi tại Vương Bản Sơn?.

Mộc Tang tự hỏi hắn sẽ không vì đám người mới quen kia hy sinh cái gì, và hắn cũng tin tưởng Vô Song sẽ làm như vậy có chăng giới hạn chịu đựng của Vô Song cao hơn Mộc Tang mà thôi, không hơn.

Nếu Mộc Tang hắn dồn Vô Song vượt quá cái giới hạn kia, đàm phán liền thất bại, Vô Song sẽ rời đi. Đây là tính toán lúc này của Mộc Tang, cũng là suy nghĩ lúc này của hắn.

Đối với Vô Song, Mộc Tang cũng không quyết định nói vòng vo làm gì, hắn ánh mắt âm trầm nhìn đội trưởng của mình.

“Thuốc giả luyện chế không khó, đội trưởng ngươi muốn ta đưa tất nhiên là có thể bất quá ta muốn vật đổi vật, chỉ cần ngươi đưa cho ta vật đó ta liền rời đi”.

Vô Song ánh mắt liền hiện lên một tia bất ngờ, sau đó đầy kỳ dị mà quan sát Mộc Tang.

Nếu nói trên người hắn có gì đáng giá thì chính Vô Song cũng nghĩ không ra, thứ quý giá nhất của Vô Song có chăng là Quỳ Hoa Bảo Điển tuy nhiên Vô Song thật sự sẽ không nghĩ đến Mộc Tang đòi hỏi vật này, nam nhân bình thường không muốn lại muốn đi làm thái giám?, hơn nữa Mộc Tang từ đầu đến cuối cũng không có lộ ra hứng thú với võ học.

“Ngươi cần vật gì?”.

Chính vì không nghĩ ra Mộc Tang muốn lấy thừ gì từ mình, Vô Song liền hỏi lại hắn.

Mộc Tang cũng không che dấu khát vọng của mình với vật này, Vô Song có thể cảm thấy trong mắt Mộc Tang đầy dục vọng cùng khát khao.

“Ta muốn Dược Vương Phần Thiên, chỉ cần ngươi đưa Dược Vương Phần Thiên cho ta, ta lập tức giao ra thuốc giải “.

Đáp án này của Mộc Tang làm Vô Song giật nảy cả mình, Vô Song hắn thật sự không ngờ đối phương yêu cầu Dược Vương Phần Thiên.

Đương nhiên bằng trí tuệ của Vô Song, hắn cũng dễ dàng hiểu được nguyên do bên trong.

Dược Vương Phần Thiên xuất ra từ Miêu Cương, là kinh nghiệm đúc kết cả đời của Độc Thủ Dược Vương. Thân là người Miêu Cương bản thân Mộc Tang chắc chắn không thể không biết đến Dược Vương Phần Thiên, hắn muốn Dược Vương Phần Thiên cũng là điều dễ hiểu chỉ là tại sao Mộc Tang biết Vô Song có Dược Vương Phần Thiên?, cái này Vô Song không rõ lắm.

Dược Vương Phần Thiên thứ này Vô Song tuyệt đối sẽ không có đưa cho ai, đây chính là báu vật của ông ngoại sao có thể tùy tiện đưa cho kẻ khác? lại thêm Vô Song lúc này có muốn đưa Dược Vương Phần Thiên ra cũng là không làm được.

Khi lên Vương Bản Sơn hắn liền bị Mục Nhân Thanh lột sạch đồ, đến cả bộ ám khí tùy thân còn không có huống gì Dược Vương Phần Thiên?.

Chính vì vậy hắn ăn ngay nói thật vô cùng, đối với Mộc Tang chăm chú nhìn mình Vô Song chỉ thản nhiên lắc đầu.

“Ngươi muốn Dược Vương Phần Thiên?, vậy thì xin lỗi thứ này ta không có”.

Câu trả lời của Vô Song làm Mộc Tang giật nảy cả mình, Mộc Tang từng nghĩ Vô Song sẽ từ chối nhưng không ngờ lại từ chối một cách triệt để như vậy.



“Ngươi không muốn cứu đám người kia sao?, uổng công bọn họ coi ngươi là đội trưởng, hơn nữa... khặc khặc đội trưởng ngươi tốt nhất đừng bắt ta dùng sức mạnh”.

Nói miệng không được, liền dùng vũ lực để giải quyết.

Vũ lực của Mộc Tang không mạnh nhưng hắn có thể dùng vật khác bù vào, trên cánh tay của Mộc Tang lúc này xuất hiện một vật dài bò lổm ngổm.

Một con rết 4 màu từ từ hiện ra trong tầm mắt Vô Song, Mộc Tang đối với con rết này như nhìn vật cưng vậy, hắn.... thậm chí nhè nhẹ hôn lên đầu con rết nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy âu yếm.

Đây là báu vật của hắn, nếu hắn tiếp tục thu được Dược Vương Phần Thiên thì việc tạo ra một con thất thải độc vương cũng không phải là không thể.

Càng yêu thương con rết 4 màu của mình bao nhiêu, Mộc Tang càng thêm điên cuồng bấy nhiêu, hắn nhất định phải lấy được Dược Vương Phần Thiên.

Cho dù là Vô Song khi nhìn thấy đầu rết kia cũng cảm thấy âm thầm sợ hãi.

Truyền thuyết về thất thải độc vương Vô Song cũng biết, có rất nhiều độc vật trong thiên hạ đều lấy màu sắc ra làm thước đo, ví dụ như đầu rết 4 màu kia, chỉ sợ nó thật sự có thể độc chết một tông sư cao thủ dễ như chơi.

“Ta nói lại lần nữa, ta không có Dược Vương Phần Thiên, ta không hiểu ngươi từ đâu nghĩ đến việc ta có Dược Vương Phần Thiên nhưng ta không có là không có”.

Mộc Tang nào sẽ tin lời Vô Song nói, hắn cười sằng sặc.

“Đội trưởng, người nói dối cho ai nghe?, Dược Vương Thần Châm mà ngươi sử dụng ta tuyệt đối không nhìn lầm, thiên hạ này ngoại trừ Dược Vương Phần Thiên ghi lại Dược Vương Thần Châm ra còn có cách nào khác?”.

Đáp lại lời nói của Mộc Tang, cũng không phải âm thanh của Vô Song, mà là một âm thanh của nữ tử.

Cái âm thanh này vang lên, đừng nói là Mộc Tang cho dù là Vô Song cũng cảm thấy giật mình vô cùng.

Âm thanh này, hắn vừa vặn quen biết, âm thanh này hắn vừa vặn có chút thân thuộc.

“Thứ nhất, ai bảo Dược Vương Thần Châm chỉ ghi lại trong Dược Vương Phần Thiên?”.

“Thứ hai cái gọi là Đoạn Hồn Tử Tinh Hương đúng là lợi hại nhưng giải dược cũng không khó kiếm đồng thời độc tố này có thể rất nhanh làm người trúng độc không thể cử động nhưng muốn gây nguy hiểm tính mạng thì khó như lên trời”.

“Thứ ba... bằng vào ngươi cùng con rết kia... muốn đụng vào hắn còn chưa đủ tư cách”.

.........

Quay ngược lại thời gian một chút.

Vô Song hắn cũng không biết, khi hắn giết chết Thiên Lương xong thì không lâu sau có một đội ngũ xuất hiện ngay vị trí đó.

Đội ngũ này là người của Thiên Ý Thành.

Đây cũng không phải là một tông sư đội ngũ, toàn bộ đều là nhất lưu cao thủ mà thôi, cũng vì vậy mà không bị Cơ nhốt vào bên trong mê trận.

Đội ngũ này cũng rất đặc biệt, Tu La Môn mở ra chỉ cho phép Hoàng cấp sát thủ của Thiên Ý Thành tiến vào, luật lệ này vĩnh viễn không thay đổi, cho dù Thôi Trình Tú muốn đưa đám người Cự Môn kia tiến vào Tu La Thí Luyện cũng phải hạ cấp của Cự Môn.

Bao nhiêu năm nay vẫn là một bộ thiết luật như vậy chỉ là trong luật cũng không có nói đến, Hoàng cấp sát thủ của Thiên Ý Thành bắt buộc phải là nhất lưu cao thủ.

Đội ngũ này có bốn người trong đó có ba người là siêu nhất lưu cao thủ, cảnh giới tất nhiên không có vấn đề.

Vến đề là nữ nhân duy nhất trong đội ngũ, nàng chỉ là tam lưu cao thủ thậm chí tam lưu cao thủ cũng không đến vậy mà nàng thật sự được xét vào diện Hoàng cấp sát thủ.

Nếu đám Cự Môn là lách luật thì nữ nhân này phải gọi là siêu cấp lách luật.

Hoàng cấp sát thủ thực lực tông sư không phải là không có xuất hiện bao giờ nhưng Hoàng cấp sát thủ thực lực tam lưu cao thủ thì căn bản chưa từng xuất hiện.

Điều làm người ta khó tin hơn nữa là ba thành viên trong đội ngũ này đều nghe lời của nữ tử kia, ẩn ẩn luôn cố gắng lấy nàng làm trung tâm, bảo vệ nàng ở giữa.

Nữ tử... này thật ra là một cô bé, chiều cao khoảng trên dưới 1m3, cao hơn Vô Song một chút.

Một thân áo xanh tung bay trong gió, trên người cũng không mặc đồng phục của sát thủ Thiên Ý Thành.

Mái tóc đen xõa ra phía dưới cùng một chiếc kẹp tóc nhỏ xinh trên đỉnh đầu, khuôn mặt của nàng ẩn dưới một lớp vải tím che đi toàn bộ nửa khuôn mặt dưới chỉ lộ ra đôi mắt.

Đôi mắt của nàng đen nháy cùng trong suốt, đôi mắt thật sự rất đẹp.

Nàng cùng đội ngũ của mình dừng lại, bởi trước mặt chính là Đường Ngạo cùng Đường Tiếu Tâm đang ngất đi.

“Tiểu thư, phía trước hình như có dấu hiệu đại chiến, hơn nữa còn là đại chiến rất lớn”.

Bên cạnh nữ tử, một giọng nói vang lên kèm theo vài phần cung kính.

Ánh mắt đẹp của nàng hiện ra một tia tò mò, sau đó rất nhanh gật đầu.

“Chúng ta đi xem một chút đi”.

Lời nàng nói ra đương nhiên được cả ba người kia thực hiện, đội ngũ rất nhanh di chuyển về phía trước.

Phía trước chính là chiến trường mà Vô Song để lại.

Ở đó là thi thể không đầu ‘trần trụi’ của Thiên Lương thậm chí cái đầu của hắn lăn lông lốc gần đó, vẻ mặt còn tràn ngập kinh hãi không thể tin.

Xa xa hơn là hai thân ảnh của Đường Phong cùng Đường Dần, cho dù đứng từ vị trí của nữ tử mà nhìn, nữ tử cũng có thể thấy hai người kia chỉ sợ đã khí tuyệt bỏ mình.

“Không thể nào, đây không phải là Thiên Lương sao?, là cao thủ nhập Huyền bảng của Thiên Ý Thành chúng ta “.

Lại một giọng nam tử nữa vang lên, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

Nữ tử nhíu nhíu mày nhìn Thiên Lương sau đó nhẹ lắc đầu.

“Kẻ này... hắn ta mạnh lắm sao?”.

Rất nhanh nghi hoặc của nàng liền được giải đáp.

“Tiểu thư,người này đâu chỉ mạnh, cho dù là tông sư cảnh giới cũng tính là cao thủ, năm nay Tu La Thí Luyện có đội ngũ của bọn hắn tham gia ta vốn nghĩ bọn họ tuyệt đối giết sạch toàn bộ các thí sinh năm nay nữa chứ?, không ngờ Thiên Lương lại chết ở đây “.

“Thiên Phủ, Thiên Lương, Thiên Tướng ba người này đều nhập Huyền Bảng của Thiên Ý Thành lại thêm lão đại Cự Môn của bọn họ, Cự Môn là một nhân vật ‘công tử’ cũng cảm thấy rắc rối. Một tổ đội kinh khủng như vậy mà lại để thành viên chết trong Tu La Thí Luyện?”.

Nữ tử cũng không hiểu lắm lời mấy kẻ kia nói, nhưng nàng biết ‘công tử’ trong miệng bọn họ là ai.

Vị công tử kia họ Đường, tên Quan Nam.

Hắn là một kẻ cực kỳ phiền phức, bám nàng dai như đỉa vậy bất quá kẻ này thiên phú xác thực kinh thiên, toàn bộ thế hệ trẻ của Thiên Ý Thành đều gọi hắn là ‘công tử’.

Nàng rất ít khi quan tâm việc bên trong Thiên Ý Thành, vì vậy đám người Cự Môn kia mạnh thế nào nàng cũng chẳng mấy quan tâm, mạnh hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến nàng.

“Phiền phức thật, đám người Cự Môn đó mạnh như vậy không biết có lỡ tay giết luôn tên ngu đần kia không?”.

‘Ngu đần’ khác với ‘Công tử’.

Nếu công tử là Đường Quan Nam thì tên ngu đần họ Phong tên Nhất Trận.

Phong Nhất Trận cũng giống Đường Quan Nam bám nàng dai như đỉa, nàng chỉ hận không thể cắt đuôi hai người này.

Năm nay Phong Nhất Trận tham dự Tu La Thí Luyện chính là vì gia nhập Thiên Ý Thành, cũng chính là để bám theo nàng lần nữa.

Nếu không phải phụ thân của Phong Nhất Trận cũng là Đại Đao Môn Chủ có chút quan hệ cùng sư phụ nàng, muốn nàng giúp ông ta tìm ra Phong Nhất Trận rồi ‘sút’ ra khỏi Vương Bản Sơn đem về Đại Đao Môn, bản thân nàng lười tham gia Tu La Thí Luyện.

Nàng không thích máu, cũng chẳng thích chém giết thậm chí không thích cả Thiên Ý Thành.

Ba nam tử bên cạnh nàng nghe thấy nàng hỏi, vẻ mặt cũng cau lại, bọn họ liền đi theo nàng, bảo vệ nàng hơn nữa cũng là nghe lệnh nàng tìm Phong Nhất Trận gửi về cho Đại Đao Môn.

Thiếu chủ của Đại Đao Môn mà gia nhập Thiên Ý Thành, cái thông tin này nếu để cho người Huyết Kiếm Môn nghe thấy liền sẽ bị cười cho thối mũi.

“Tiểu thư, nếu Thiên Lương chết ở đây chỉ có hai trường hợp, trường hợp đầu tiên là đám Cự Môn tách ra đi riêng biệt, sau đó Thiên Lương chết thảm. Trường hợp thứ hai là Cự Môn lần này đụng độ cùng vài đội ngũ thí luyện một lúc, hơn nữa năm nay ít nhất cũng phải có 6-7 người có chiến lực tông sư cao thủ xin gia nhập Thiên Ý Thành thì mới đủ sức kháng cự lại đám Cự Môn “.

“Trường hợp thứ hai cực kỳ khó tin nhưng không phải là không có, mà nếu nó xảy ra chỉ sợ Phong công tử cũng ở trong đám đó”.

Nữ tử nghe vậy cũng nhẹ gật đầu, ánh mắt nàng nhìn về phía Đường Ngạo cùng Đường Tiếu Tâm, bước chân nhẹ chuyển.

Nữ tử cực kỳ chuyên nghiệp vì cả Đường Ngạo cùng Đường Tiếu Tâm bắt mạch sau đó mắt đẹp nhẹ nhíu lại.

“Nữ tử rõ ràng vì sợ hãi quá độ mà ngất đi, bản thân không có vấn đề. Về phần nam tử bị thương rất nặng nhưng có người vì hắn sơ cứu đồng thời truyền vào nội lực giúp hắn ương ngạnh kéo dài sinh mạng”.

“Nội lực kia... cực mạnh chỉ sợ cùng cấp bậc với sư phụ “.

“Về phần châm cứu thuật.... sao lại quen thuộc như vậy?”.

Nàng cố gắng ổn định suy nghĩ, đứng dậy nhè nhẹ quan sát tất cả để rồi thân hình xinh đẹp run lên.

Nàng nhìn thấy một chiếc châm vàng dính huyết cắm thẳng vào một thân cây gần đó.

Không hề dừng lại, nàng chạy thẳng về phía cây châm vàng kia sau đó dùng lực rút ra, bàn tay trắng ngần có chút gầy yếu kia vận lực đến mức run lên.

Ba nam tử bên cạnh hoàn toàn kinh ngạc, lần đầu tiên thấy ‘tiểu thư’ thất thố như vậy.

Sau đó bọn họ thấy tiểu thư nắm chặt cây châm ngọc này, ánh mắt rõ ràng ngập tràn kích động.

“Đi, nhất định phải đi, tìm xem đám người Cự Môn kia đang ở đâu “.

..........

Hiện tại, giữa trời đêm có chút lạnh này, nàng rốt cuộc cũng đến nơi.

Nàng không hiểu lắm những việc xảy ra hay nói thẳng là nàng chẳng hiểu gì cả, nàng cũng không rõ ai là địch ai là bạn nhưng nàng nhận ra vài việc.

Đầu tiên, nàng hiểu Mộc Tang đang nói cái gì.

Thứ hai nàng biết đám ngươi kia rốt cuộc là trúng độc gì.

Thứ ba nàng biết.... nàng không có nhầm.

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.