Cực Võ

Quyển 2 - Chương 302: Nhật Nguyệt Tôn Giả – Phật Đạo Song Đế (2)

Ở bên ngoài kia, Nguyệt Tôn Giả vẫn cười cười nói nói với Niệm Từ, một bộ người tốt, một bộ cao nhân nơi võ lâm.

Hồng Thất Công cùng Nhật Tôn Giả căn bản cũng không lên tiếng.

Hồng Thất Công đúng là đến hiện nay vẫn chưa cảm thấy có cái gì không đúng, trái lại với lời nói của Nguyệt Tôn Giả còn làm ông ta hơi hơi có hảo cảm, dù sao Nguyệt Tôn Giả nói năng với Mục Niệm Từ quá nhẹ nhàng rồi.

Nhật Tôn Giả lại càng không nói gì, hai người cùng một ruộc với nhau hơn nữa đã lên kế hoạch thật kỹ, cũng không có gì phải hành động.

Ở đây chỉ có Lý Thu Thủy biết, đại sự không ổn.

Hồng Thất Công có thể đi nhiều, có thể thăm thú phong cảnh nhiều nơi được gọi là thần long thấy đầu không thấy đuôi nhưng hiểu biết của Hồng Thất Công còn kém Lý Thu Thủy nhiều lắm.

Tại Trung Nguyên, Lý Thu Thủy không dám so thông tin cùng bang chủ Cái Bang nhưng ngoài địa vực Trung Nguyên thì Hồng Thất Công không có khả năng so với nàng.

Trốn trong phòng, khi biết hai kẻ tiến tới, một người là Minh Giáo – Giáo Chủ còn một lại là nhân sĩ Phù Tang, Lý Thu Thủy đã thấy không ổn.

Đến khi đối phương mở miệng, nàng lại càng nhìn ra điểm không ổn.

Thứ nhất Thánh Hỏa Lệnh của Minh Giáo từ khi nào có tác dụng tìm người?.

Thứ hai Minh Giáo Thánh Nữ từ trước tới nay đều chọn từ thiếu nữ Ba Tư, từ trinh nữ Ba Tư hơn nữa cái chức danh thánh nữ này còn có tính kế thừa, từ mẹ sang con, nhất mạch đơn truyền.

Chỉ khi thánh nữ đời tiếp theo thực sự không được lòng giáo chúng hay làm ra đại sự mất mặt đến Minh Giáo thì mới bị phế bỏ, một lần nữa tuyển thánh nữ khác.

Từ những thứ Lý Thu Thủy hiểu về Minh Giáo, cái ngôi vị thánh nữ còn chư đến phiên Mục Niệm Từ đi nhận.

Dĩ nhiên việc của Minh Giáo thế nào Lý Thu Thủy không dám nói cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, trong việc này biết đâu còn khúc mắc?.

Việc làm Lý Thu Thủy để ý nhất là khi kẻ đến từ Phù Tang kia mở miệng.

Lý Thu Thủy am hiểu nhất không phải võ công mà là mị thuật, mị thuật chính là đệ mị nhân tâm.

Lý Thu Thủy bản thân nắm giữ một chiêu truyền âm sưu hồn đại pháp, tạo nghệ linh hồn của nàng căn bản không thấp, đặc biệt khi nắm được Cửu Âm Chân Kinh, khi tham ngộ Di Hồn Đại Pháp của Cửu Âm Chân Kinh, tạo nghệ linh hồn của nàng lại càng trở nên đáng sợ.

Nàng cho dù ở tương đối xa Mục Niệm Từ, cho dù không trực tiếp nhìn kẻ đến từ Phù Tang kia lần nào thì nàng vẫn hiểu đối phương đang làm gì.

Người Phù Tang có một loại bí thuật gọi là Tù Mệnh Ngôn Thuật.

Tù Mệnh Ngôn Thuật cũng có thể hiểu là thuật thôi miên, dùng lời nói, ngữ điệu, ánh mắt, thậm chí cả khí tràng ảnh hưởng đến tâm thần đối phương, sau đó từ từ không chế đối phương.

Tù Mệnh Ngôn Thuật thứ này thật sự là quái thuật, nếu dùng trên nam nhân tác dụng không hề cao nhưng nếu dùng trên nữ nhân thì tác dụng cực lớn.

Lý Thu Thủy am hiểu mị thuật, người khác chưa từng nghe Tù Mệnh Ngôn Thuật của Phù Tang nhưng nàng thì khác, nàng thậm chí còn có hứng thú học xuống thuật này, đáng tiếc chưa có cơ hội mà thôi.

Nếu đối phương có thiện ý, việc gì phải dùng Tù Mệnh Ngôn Thuật với Mục Niệm Từ?.

Lý Thu Thủy ánh mắt lóe lên, trong mắt hiện ra dị sắc.

“Hừ, trò xiếc”.

Lý Thu Thủy nhắm mắt lại, miệng của nàng liền lẩm bẩm.



_________________

Nguyệt Tôn Giả ánh mắt hiện tại hoàn toàn hóa thành hắc ám, về phần Mục Niệm Từ nàng gần như bị kẻ trước mặt mê hoặc, khóe miệng run rẩy mở ra, muốn chính mình thừa nhận sẽ đi theo Nhật Tôn Giả đến Ba Tư, ra nhập Minh Giáo trở thành Thánh Nữ.

Ngay lúc này khuôn mặt Mục Niệm Từ đột ngột biến thành thống khổ, khuôn mặt xinh đẹp cau lại sau đó liên tục bước về phía sau.

Nguyệt Tôn Giả đứng xoay lưng về phía Hồng Thất Công, ông không nhận ra đối phương ánh mắt thay đổi nhưng từ chỗ ông đứng lại cực dễ dang fthấy được vẻ mặt thống khổ của Mục Niệm Từ.

Việc tiếp theo khiến Hồng Thất Công lập tức hướng về phía Mục Niệm Từ bởi Nguyệt Tôn Giả cũng lùi lại ba bước, hắn hcưa trọng thương nhưng sắc mặt căn bản không dễ chịu gì. Hắn không khỏi mà hét lên.

“Là ai?, ai dám phá hỏng đại kế của bản tọa? “.

Mục Niệm Từ thì triệt để ngã ngồi xuống, ôm ngực thở hổn hển, trong mắt lộ ra sợ hãi, đầy kiêng kị nhìn Nguyệt Tôn Giả.

“Hừ, đối với một tiểu cô nương lại sử dụng mị thuật?, thực sự mất mặt Bái Nguyệt Giáo”.

Lý Thu Thủy cũng không bán mặt mũi cho đối phương, thân hình theo gió mà tới, rất nhanh lướt đến chỗ Mục Niệm Từ.

Lý Thu Thủy đương nhiên sẽ không sợ đối phương.

Nàng còn chưa biết hai kẻ này đạt đến đế vị cao thủ vì vậy nhận thức của nàng thì hai kẻ này giỏi lắm chỉ là ngũ tuyệt đỉnh phong, chiến lực từ thập tinh đến thập nhị tinh.

Năm xưa nàng còn yếu hơn bây giờ, Đồng Mỗ còn không thể dồn nàng đến chỗ chết, nàng không đánh lại đối phương chẳng nhẽ không thể chạy?, hơn nữa nàng cũng là thập tinh cao thủ, đánh nhau sống chết xem ai sợ ai?.

Nguyệt Tôn Giả mạnh hơn Lý Thu Thủy nhiều nhưng nếu chỉ so mị thuật, hắn còn kém xa.

Đè xuống nộ hỏa trong người, Nguyệt Tôn Giả đang định lên tiếng thì một bàn tay chạm vào vai hắn.

Nhật Tôn Giả mắt tràn ngập hung quang mà cười.

“Kế hoach của ngươi thất bại, giờ đến kế hoạch của ta”.

Kế hoạch của Nhật Tôn Giả là gì?, giết người, bắt cóc Mục Niệm Từ.

Nguyệt Tôn Giả thấy vậy cũng chỉ thở dài nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, bọn họ là hai đế vị cao thủ, bọn họ sợ ai?.

Lúc này Hồng Thất Công đã chắn trước người Mục NIệm Từ, một mặt tức giận.

“Hai người các ngươi muốn gì?, dĩ nhiên lại ra tay với một tiểu nữ hài?”.

Hồng Thất Công hiện tại giận sôi, cho dù không quá hiểu việc gì diễn ra thì ông vẫn phải biết đối phương sử dụng tà thuật với Mục Niệm Từ.

Đây chẳng khác nào tát vào mặt sư phụ như ông ta cả, thân là sư phụ dĩ nhiên lại đẩy đệ tử vào nguy hiểm?.

Một tiếng hét của Hồng Thất Công sử dụng cả nội lực Hàng Long, khí thế như rồng, tất nhiên một tiếng hét không phải là để uy hiếp gì hai kẻ trước mặt mà là để cho người bên ngoài biết được việc bên trong, Hồng Thất Công đúng là không có tự tin chống lại hai người này.

Hồng Thất Công vừa hét lên một tiếng đã thấy Nhật Tôn Giả xuất hiện trước mặt, một chưởng tràn ngập hỏa diễm đánh tới.

“Chết”.

Hồng Thất Công song thủ mở ra, cũng dùng hết sức bình sinh đánh ra một chưởng nhưng kình lực đối phương thực sự quá kinh khủng, lập tức cả người Hồng Thất Công liền bị đánh bay.

Một chưởng đẩy lùi Hồng Thất Công, Nhật Tôn Giả song thủ mở ra, hướng về phía Lý Thu Thủy.

“Càn Khôn Đảo Hải, Nhất Thủ Che Thiên”.

Hắn gầm lên một tiếng, hai tay còn cách xa Lý Thu Thủy nhưng mà kình lực như bóp méo cả không gian, Lý Thu Thủy hốt hoảng cảm nhận được kình lực bốn phương tám hướng đang tạo thành một cái lồng giam khóa chặt lấy mình, nàng thậm chí còn không chạy ra ngoài được>

Lý Thu Thủy không nghĩ gì liền lao ra ấy chính là vì nàng... tưởng mình mạnh.

Nếu đối phương cũng là ngũ tuyệt đỉnh phong, nàng không đánh thắng được nhưng cầm hòa cũng là không có vấn đề gì, lại thêm vô số cao thủ trong trận doanh cùng lên, chẳng nhẽ không thể đẩy lùi hai người?.

Đấy là chưa kể chỉ cần một tín hiệu, chẳng mất bao lâu liền có cao thủ trận doanh khác tới trợ chiến, càng không có vấn đề gì xảy ra.

Nàng tính tới tính lui, chỉ tính thiếu thực lực của hai kẻ này.

Hai kẻ này quá mạnh, thực sự quá mạnh.

Nguyệt Tôn Giả còn chưa động, chỉ bằng mình Nhật Tôn Giả vậy mà không ngờ đã có thể trong chớp mắt đánh bay một ngũ tuyệt, khống chế một ngũ tuyệt khác.

Cũng may Lý Thu Thủy đã sớm không phải là Lý Thu Thủy trước đây, nàng đưa tay ra nắm lấy tay Niệm Từ, trên người nội lực mạnh mẽ bành trướng, nàng kéo ngược Mục Niệm Từ ra sau lưng, song chưởng đưa ra đẩy về phái đối phương.

“Bạch Hồng Chưởng Lực”

“Vô Tướng Kiếp Chỉ”.

Hai tay đánh ra hai chưởng song song, sau đó dưới chân vận dụng Lăng Ba Vi Bộ cực kỳ tinh diệu, lại lấy nội lực ngạnh kháng, nàng mạnh mẽ thoát ra được khỏi lồng giam kình lực vốn đang bủa vây lấy mình.

Một tay ôm Mục Niệm Từ, nàng thực sự muốn chạy.

Hai chưởng của nàng đánh về phía Nhật Tôn Giả, chỉ thấy đối phương đưa tay ra, bàn tay mang theo Càn Khôn, một cái xoay tay liền chuyển hướng chưởng lực bắn ra hướng khác, bất quá hắn cũng không lập tức đuổi theo Lý Thu Thủy.

Lý Thu Thủy vừa động thân bay lên bầu trời đã thấy bên cạnh mình xuất hiện Nguyệt Tôn Giả.

“Nhật Nguyệt Lăng Không “.

Nguyệt Tôn Giả miệng khẽ ngâm nga, sau đó tay nắm lại thành quyền, một quyền oanh kích.

“Bái Nguyệt Quyền Pháp”.

Quyền này đánh tới, Lý Thu Thủy cũng kịp biến chiêu, lấy Đấu Chuyển Tinh Di tạo thành tấm chắn, bảo vệ cả nàng cùng Niệm Từ có thể lùi lại nhưng hai người một lần nữa bị đẩy xuống mặt đất.

Lúc này tình hình thật sự không ổn.

Nhật Tôn Giả đã đứng ngay sát cạnh Lý Thu Thủy mà cười gằn.

Nguyệt Tôn Giả thì lại phiêu phù trên không trung, hai tay chắp sau lưng, cứ như tiên nhân đạp không mà đứng vậy.