Cực Võ

Quyển 2 - Chương 276: Bình Yên Trước Bão.

Độc Cô Cầu Bại đương nhiên cũng không tốt đến mức tặng Cửu Âm Chân Kinh cho Lý Thu Thủy, với cá tính hiện nay của Độc Cô thì người này sẽ không tự nhiên làm việc tốt.

Năm đó Độc Cô Cầu Bại tự hứa với bản thân che chở Tiêu Dao Phái, hắn đã làm được, ra tay ba lần, cứu mạng ba đệ tử của Tiêu Dao Tử, sau này Độc Cô cùng Tiêu Dao Phái không ai nợ ai.

Về phần Cửu Âm Chân Kinh, thật ra đây là Độc Cô Cầu Bại nợ Hoàng Thường.

Cho dù Hoàng Thường không nói thì Độc Cô Cầu Bại cũng muốn mang môn tuyệt học này dương danh thiên hạ, muốn tìm truyền nhân cho Hoàng Thường.

Người mang Cửu Âm Chân Kinh xuất hiện ở trên giang hồ chính là Độc Cô Cầu Bại đồng thời chính Độc Cô mở đầu cho một cuộc tinh phong huyết vũ trên giang hồ.

Độc Cô vì Tiêu Dao Phái ra tay ba lần thì cũng muốn vì Hoàng Thường tìm đến ba người truyền nhân.

Người đầu tiên qua Hoa Sơn Luận kiếm đã chọn được, chính là Vương Trùng Dương.

Người thứ hai Độc Cô lựa chọn chính là Lý Thu Thủy, tư chất cùng tương lai của Lý Thu Thủy là ‘bất khả hạn lượng’, nàng hoàn toàn có tư cách dương danh Cửu Âm Chân Kinh.

Người thứ ba thì Độc Cô vẫn chưa chọn được nhưng theo bản ý của mình, phàm là truyền nhân của Cửu Âm Chân Kinh, phàm là người được Độc Cô giao tặng nguyên vẹn Cửu Âm Chân Kinh thì nhất định phải có khả năng trở thành đế vị cao thủ.

Nghĩ đến cảnh Cửu Âm truyền nhân toàn bộ là đế vị cao thủ thì Cửu Âm Chân Kinh chỉ sợ vượt qua Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm, trở thành đệ nhất tuyệt học trong thiên hạ.

Đây chính là ‘món quà’ Độc Cô muốn dành tặng Hoàng Thường.

Nói đến đây trong đời Độc Cô còn nợ một người, ấy là Đoàn Tư Bình.

Đoàn Tư Bình cùng Độc Cô giao tình tương đối cạn, hai người quen biết nhau, có chút kính nể nhau cũng là đối thủ của nhau nhưng Đoàn Tư Bình cùng Độc Cô Cầu Bại cũng chẳng có cơ hội giao thủ, về sau càng không gặp mặt nhau, giao tình càng ngày càng cạn.

Dĩ nhiên Độc Cô Cầu Bại sẽ không quên việt nhờ Đoàn Tư Bình thì Độc Cô mới bắt đầu nghiên cứu cùng sáng tạo ra Kiếm Vực vì vậy bất kể thế nào Độc Cô Cầu Bại cũng sẽ vì Đoàn Thị ra tay.

Cho dù Đoàn Tư Bình không nhờ thì Độc Cô cũng cảm thấy nên vì Đoàn Tư Bình tìm một cái truyền nhân.

Lục Mạch Thần Kiếm thì Độc Cô không biết nhưng với võ công của Độc Cô, tiến vào Thiên Long Tự thần không biết quỷ không hay đoạt được bí quyết Lục Mạch Thần Kiếm thì dễ vô cùng.

Tất nhiên đoạt được thì hắn cũng không luyện, Lục Mạch Thần Kiếm chính là dành cho truyền nhân đời sau của Đoàn Tư Bình.

Tìm truyền nhân cho Đoàn Tư Bình vẫn tương đối là đau đầu, dù sao nhất định phải là họ Đoàn, là trực hệ đệ tử của Đoàn Tư Bình.

Dõi mắt khắp hoàng tộc Đại Lý, Độc Cô tạm thời vừa mắt hai kẻ.

Kẻ đầu tiên là Nhất Đăng – Đoàn Trí Hưng.

Kẻ thứ hai là đệ nhất ác nhân – Đoàn Diên Khánh.

Đoàn Trí Hưng võ công đã thành hình, cũng chỉ có thể đi theo con đường hóa Nhất Dương Chỉ thành Lục Mạch Thần Kiếm, đã không thể sửa đường.

Đoàn Diên Khánh trái lại thì Độc Cô cảm thấy hợp mắt, cho dù Đoàn Diên Khánh biến thành dị nhân người không ra người quỷ không ra quỷ, kinh mạch đã bị hủy hoại đến mức không thể luyện Nhất Dương Chỉ thì Độc Cô vẫn cứ thích kẻ này.

Đoàn Diên Khánh thiên tư ngút trời, chấp nhất vô cùng thậm chí Độc Cô còn nhìn thấy bản thân mình bên trong Đoàn Diên Khánh, đáng tiếc... cho dù Độc Cô có thể chữa trị thương thế cho kẻ này thì hắn cũng không học được Lục Mạch Thần Kiếm.

Lục Mạch Thần Kiếm có quan hệ rất lớn tới đạo phật.

Không phải lý do ngẫu nhiên mà Đoàn Tư Bình cũng lựa chọn xuất gia.

Đoàn Diên Khánh tính cách đã không thể hợp với phật giáo, Độc Cô Cầu Bại cũng vẫn phải từ bỏ.

Rốt cuộc mãi sau này nhìn thấy Đoàn Dự, Độc Cô Cầu Bại liền khóa chặt kẻ này.

Độc Cô không còn bao nhiêu thời gian, hắn căn bản không chờ được đến thế hệ sau nữa của Đoàn gia, quá lâu.

Hắn nhắm đến Đoàn Dự, liền trực tiếp ra tay.

......

Nói mấy ngày hôm nay ai ăn nhiều khổ nhất thì đáp án chắc chắn là Đoàn Dự.

Đoàn Dự hiện tại hai chân bị đánh gãy, phần sống lưng cũng bị bẻ đi, muốn nhúc nhích cũng làm không nổi.

Để hình dung về tình cảnh Đoàn Dự lúc này liền làm người khác không khỏi nghĩ tới Cầu Thiên Xích.

Đoàn Dự về mặt nội lực có lẽ hơn Cầu Thiên Xích nhưng tâm trí thì thua xa, lúc này tuyệt đối bị vây vào trạng thái sống dở chết dở.

Nếu không phải có nội lực trẻo chống chỉ sợ Đoàn Dự đã sớm chết.

Rên rỉ một đêm, đau đớn một đêm đến mức đôi môi của Đoàn Dự khô khốc, hắn vừa khát, vừa đói lại vừa sợ.

Xung quanh qua vài lỗ thủng liền có từng tia sáng chiếu xuống khuôn mặt mang vài phần non trẻ của Đoàn Dự, mới trải qua gần 2 ngày mà Đoàn Dự như già đi 2 năm.

Cả người gục xuống, hai chân vẫn bị xích nhưng cho dù không bị xích cũng chẳng đứng lên nổi, cả ngừoi cứ như vậy nằm bò trên nền đất lạnh, đến chính Đoàn Dự cũng mơ mơ hồ hồ, không rõ mình sống hay chết nữa.

Trải qua gần hai ngày rốt cuộc Độc Cô lại trở về.

Trên người Độc Cô đương nhiên vẫn còn thương thế, hắn cũng có chút mệt mỏi, đi đi lại lại một quãng đường dài không phải việc dễ chịu gì.

Tiến vào bên trong, mắt thấy Đoàn Dự sống dở chết dở, Độc Cô Cầu Bại khẽ nhếch miệng, ánh mắt hiện ra một luồng tử quang.

Đây chính là Di Hồn Đại Pháp của Cửu Âm Chân Kinh.

Đoàn Dự chỉ cảm nhận da đầu tê dại sau đó toàn thân run lên, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ.

Tiếp theo thân thể Đoàn Dự cũng không thuộc về Đoàn Dự, hắn bắt đầu tự hành động theo ý niệm của Độc Cô, bắt đàu tự điều động nội công trogn kinh mạch.

Với Đoàn Dự, đây chính là cách dạy dỗ tốt nhất, để cơ thể hắn tự quen thuộc với lộ tuyến Lục Mạch Thần Kiếm vận động, sau đó không bao lâu Đoàn Dự quả thật sẽ sử dụng được Lục Mạch.

Cứ như thế Độc Cô xếp bằng trên mặt đất còn thân thể Đoàn Dự không ngừng run lên, chậm rãi vận công.

Đến rạng sáng hôm sau, Độc Cô Cầu Bại đứng lên, bước ra ngoài còn Đoàn Dự đã sớm bất tỉnh nhân sự, ánh mắt vô thần cả người như không xương nằm trên nền đất.

Phải đến gần nửa ngày sau, Đoàn Dự mới lại từ trong hôn mê tỉnh lại có điều trải qua cả đêm vận công, đau đớn trên người hắn cũng dịu đi, thần trí tỉnh táo hơn không ít.

Thần trí tỉnh táo nhưng thân thể Đoàn Dự đã sớm tới giới hạn, đây đã là ngày thứ ba, ngày thứ ba không có gì bỏ vào bụng, không ăn mà cũng chẳng uống, cứ như vậy Đoàn Dự sẽ cách cái chết không xa.

Đoàn Dự khó khăn mở mắt ra, khung cảnh vẫn một mầu thảm đạm như vậy có điều ngay trước mặt Đoàn Dự có thêm một thứ.

Đây là một cây gậy sắt cắm trên mặt đất, cao khoảng 3m, căn bản Đoàn Dự bình thường không thể chạm đến.

Trên đỉnh cây gậy có treo một cái hồ lô cùng một túi da.

Đoàn Dự lúc này bụng đã đói cồn cào, cổ họng thì như cháy, lúc này trong mắt Đoàn Dự chỉ còn hô lô cùng với túi da treo trên cao.

Đương nhiên Đoàn Dự đã tàn phế hai chân cũng không thể đứng lên. hắn còn có thể làm gì?.

Lúc này Đoàn Dự càng ngày càng gấp, cận kề với cái chết có ai không sợ?, có ai không hoảng đặc biệt là người còn chưa trải sự đời như Đoàn Dự.

Đoàn Dự cắn răng, suy nghĩ hiện nay của Đoàn Dự liền nghĩ tới Nhất Dương Chỉ của nhà mình, dù sao Nhất Dương Chỉ cũng là viễn trình công kích.

Đoàn Dự căn bản không học qua võ công cũng chẳng biết Nhất Dương Chỉ có điều ai bảo hắn quá cuống?, Đoàn Dự sau khi không biết làm gì cũng chẳng nghĩ ra cách nào liền dựa trên ký ức bản thân bắt đầu bắt chước động tác của bậc cha chú.

Đoàn Dự nào ngờ hắn đánh bậy đánh bạ lại cảm thấy một luồng nhiệt khí chạy dọc thân thể mình, sau đó kinh mạch toàn thân bắt đầu chuyển động, nội lực không cách nào còn yên tĩnh được nữa, từ ngón tay của Đoàn Dự một đường vô hình kiếm khí bắn tới.

Tất nhiên lần đầu sử dụng, Đoàn Dự vẫn là bắn trượt có điều cách làm của Độc Cô cầu bại vẫn là đúng, Đoàn Dự quả thật cũng bắt đầu nắm được cái gọi là Lục Mạch Thần Kiếm về phần bao giờ có thể chính xác sử dụng thì phải xem khát vọng sinh tồn của Đoàn Dự là như thế nào.

........

Vô Song cũng không biết chuyện của Đoàn Dự cùng Nhất Đăng, đến cả Lý Thu Thủy xuất hiện hắn cũng còn không biết, hiện tại mục tiêu của Vô Song chỉ là tu luyện, chỉ là cố gắng khống chế ma khí của bản thân mà thôi.

Từ sau khi A Châu trở về Mộ Dung Phủ, lại 2 ngày nữa trôi qua.

Rốt cuộc sau hai ngày khi Vô Song từ vị trí tu luyện trở về hắn liền gặp mặt A Châu, nàng vẫn như hai ngày hôm trước, lằng lặng đứng trước cửa, một thân áo vải có chút sờn đang đợi Vô Song, vừa thấy Vô Song xuất hiện liền tiến lên đón hắn.

“Tiền bối, người trở về rồi”.

Nhìn dáng vẻ của A Châu bản thân Vô Song không khỏi cười.

“Còn gọi ta là tiền bối sao?, thế nào đã quyết định được chưa?”.

A Châu nghe vậy cúi đầu, nhỏ nhẹ mà chưa.

“A Châu gặp qua sư phụ”.

Nói xong nàng lại nhớ ra cái gì đó, từ trong ngực lấy ra một cái bọc nhỏ, dùng hai tay đưa cho Vô Song.

“Sư phụ... là công tử nói “.

Chưa đợi A Châu nói xong, Vô Song liền đưa tay ra cốc vào đầu nàng.

“Còn gọi hắn là công tử? “.

A Châu ngượng ngùng cúi đầu, nàng thật sự vẫn không quen, tất nhiên Vô Song cũng sẽ không ép buộc nàng, hắn sẽ để A Châu chậm rãi thích ứng.

Lại để A Châu mở cửa, Vô Sogn tay nắm bọc nhỏ chậm rãi đi vào bên trong.

Vật bên trong bọc nhỏ không cần nói cũng biết, tất nhiên là Đấu Chuyển Tinh Di.

......

Cùng lúc A Châu bước vào phòng Vô Song, ở một nơi cách rất xa rất xa có một kẻ không ngồi yên được nữa.

Thiên Đạo đương nhiên không thể nào chấp nhận Vô Song thoát khỏi tay nó.

Nó trừ khi không còn đường lùi nếu không sẽ không chọn bước vào Ma Sơn bởi Ma Sơn là sân nhà của Hạng Vũ tuy nhiên không phải cứ Vô Song tiến vào Ma Sơn là nó sẽ từ bỏ dù sao nó mới là chúa tể của thế giới này.

Thiên đạo cũng sẽ không lựa chọn nhập hồn kẻ khác, toàn bộ thế gian đã không có bộ thân thể nào hoàn mỹ như thân thể A Thanh, nếu nó rời khỏi thân thể A Thanh lúc này cũng chính là giao lại quyền điều khiển thân thể cho nàng, khi đó A Thanh kể cả không đánh lại nó thì cũng sẽ làm ra lựa chọn chạy về Ma Sơn, Thiên Đạo căn bản sẽ không để việc này xảy ra.

Đã không thể hoán đổi thân xác thì cũng đồng nghĩa với Hoàng Dung hiện nay tương đối an toàn, dù sao Thiên Đạo cũng chưa nghĩ đến đụng vào Hoàng Dung, toàn bộ thế giới này đều là của nó, Hoàng Dung đi bất cứ đâu ngoại trừ Ma Sơn đều là tiến vào lao tù, sao có thể chạy thoát?.

Thiên Đạo sẽ không bức Vô Song đến cùng đường, tuy nhiên cũng tuyệt không để Vô Song chạy thoát khỏi tay nó, vì vậy nó bắt đầu sử dụng một loại thủ đoạn... khác.

Trên thế giới này muốn bắt được Vô Song đã không có nhiều người, dù sao Vô Song lông cánh đã đủ, hắn cũng đã được coi là chuẩn đế vị cao thủ, bắt hắn tuyệt không dễ.

Nếu Thiên Đạo muốn bắt Vô Song chỉ có thể tự mình ra tay hoặc để một nhân vật đủ phân lượng đi tới Ma Sơn, tất nhiên là Thiên Đạo chọn phương án thứ hai.

Nó không đoạt xá nữa mà trực tiếp hóa trang, nó hóa trang thành Từ Phúc.

Nói cũng buồn cười, Từ Phúc năm xưa là con kiến trong mắt Thiên Đạo nhưng đến hiện tại Thiên Đạo lại phải đóng giả chính con kiến kia, tất nhiên với hình dạng bên ngoài của Từ Phúc lại thêm thực lực của Thiên Đạo, nó lại càng dống thần tiên, phi thường giống thần tiên.

Với thân phận Từ Phúc lại vận dụng đạo lực ảnh hưởng đến trí tuệ của kẻ khác cũng giống như lần nó làm ở Yến Kinh, nó thành công mang đến hai con rối.

Bái Nguyệt Giáo Chủ đời thứ 20 cùng Minh Giáo Giáo Chủ thế hệ này.

Hai người chưa phải đế vị cao thủ nhưng đây là thế giới của Thiên Đạo, nó có khả năng để cả hai chạm đến đế vị.

Nó đưa đạo lực vào cơ thể hai con rối này, bắt đầu dùng 7 ngày 7 đêm rèn luyện hai người, biến cả hai trở thành Tiên Thiên Đạo Thể.

Bàn về thể chất sẽ không so được cùng A Thanh và Tây Thi, nhưng Tiên Thiên Đạo Thể đã rất mạnh, ít nhất gần như đúc lại thân thể cho cả hai người này.

Trải qua vô số năm tháng, thật ra Bái Nguyệt Giáo cùng Minh Giáo cũng chẳng còn bao nhiêu oán thù với nhau, khoảng cách quá xa, năm tháng lại phai mờ, thù hận cũng chẳng có bao nhiêu.

Minh Giáo là bá chủ Ba Tư thì Bái Nguyệt Giáo làm bá chủ Phù Tang, hai bên đã đạt đến độ nước sông không phạm nước giếng thậm chí còn chẳng biết lẫn nhau tồn tại.

Lúc này hai người chia thành hai đường, lần lượt tiến vào Ma Sơn, hướng về Vô Song mà tới.