Cực Võ

Quyển 2 - Chương 268: Truyền Kỳ Độc Cô (1)

Độc Cô Cầu Bại làm người cực kỳ chấp nhất, chấp nhất đến đáng sợ.

Vì chấp nhất mà Độc Cô Cầu Bại mới có thể một đời đi đến đỉnh cao, trở thành Độc Cô Cầu Bại.

Tên thật của Độc Cô Cầu Bại là gì?, chỉ cần hắn không nhắc tới thì thiên hạ này sẽ không ai biết, chỉ biết khi mà danh hiệu Độc Cô Cầu Bại vang lên, trải qua bao nhiêu năm tháng... Độc Cô vẫn cứ luôn Cầu Bại.

Tại trong nguyên tác, Độc Cô Cầu Bại một đời không đối thủ chết già nơi thâm sơn cùng bạn Điêu, chết trong cô độc cùng tịch mịch.

Tại thế giới này, Độc Cô Cầu Bại không đơn côi.

Năm đó Hoàng Thường danh chấn thiên hạ cũng trở thành công địch của thiên hạ, Hoàng Thường liền ở ẩn 40 năm cũng chính tại mật động nơi Đông Hoàng Lăng.

Cùng thời điểm đó, Độc Cô Cầu Bại 15 tuổi.

Độc Cô Cầu Bại trời sinh yếu ớt, trời sinh không thể tụ tập nội lực, kinh mạch Độc Cô Cầu Bại có tổn thương.

Độc Cô Cầu Bại không thể luyện võ kỹ, bất kể về mặt nào của thân thể hắn đều quá yếu, ngoại công sẽ không luyện được, nội công lại càng không, khởi điểm của Độc Cô Cầu Bại căn bản chính là phế nhân, tại cái thời đại này, nam nhân không có võ nghệ mà cũng chẳng có sức khỏe khác gì phế nhân?.

Một phế nhân lấy cái gì vấn đỉnh thiên hạ?, lấy cái gì đạt đến đế vị?.

Độc Cô Cầu Bại lên được đế vị chính vì hắn chấp nhất.

Hắn cảm thấy thân thể không được, hắn cảm thấy không tur a nội lực, hắn liền chọn kiếm đạo.

Người ta nói, cần cù bù thông minh nhưng mà Độc Cô Cầu Bại thực sự chưa từng cần cù.

Hắn sử kiếm rất khác người, kiếm của Độc Cô Cầu Bại là lý thuyết kiếm chứ không phải thực hành kiếm.

Năm đó hắn một người một thanh cương kiếm.

Kiếm rất nặng, hắn đương nhiên có thể nâng kiếm nhưng mà hắn không thể sử dụng kiếm mà đâm mà chém, sử chưa đến 30 chiêu kiếm cổ tay của hắn đều không chịu được, vì vậy Độc Cô Cầu Bại chấp nhất với 30 chiêu.

Hắn đặt ra mục tiêu, trong 30 chiêu kiếm liền hạ được đối thủ nhưng mà làm sao để hạ người khác trong 30 chiêu kiếm?.

Kiếm pháp cao siêu?, Độc Cô Cầu Bại không có.

Ân sư truyền thụ?, xin lỗi Độc Cô Cầu Bại không có ân sư.

Cơ duyên nhặt đường kiếm điển?, Độc Cô Cầu Bại còn chưa may mắn như vậy.

Thế là hắn quyết tâm, sáng tạo ra lý thuyết của riêng mình.

Kiếm đâm ngang, kiếm bổ dọc đã cũ rồi, kiếm của Độc Cô Cầu Bại muốn là muốn đánh vào điểm yếu nhất của đối thủ.

Sau đó Độc Cô Cầu Bại không luyện một chiêu một thức kiếm kỹ, hắn chỉ đi khắp nơi, đi nhiều nhìn nhiều, nhìn tận võ kỹ thiên hạ, võ giả chiến đấu dù xấu dù tốt, hắn đều nhìn trong mắt.

Độc Cô Cầu Bại tự mình chiến đấu với thứ võ đạo mà hắn nhìn ra, hắn tự sáng tạo cho mình một đối thủ nơi tâm khảm.

Năm 18 tuổi, Độc Cô Cầu Bại lần đầu rút kiếm, lần đầu đả bại một đối thủ.

Đối thủ không mạnh, hắn cũng không nhớ tên, số chiêu kiếm hắn dùng vèn vẹn 29 chiêu.

Độc Cô Cầu Bại lại cảm thấy cho dù lý thuyết thế nào cũng là lý thuyết, đối thủ sẽ không theo lý thuyết ra chiêu, đối thủ sẽ phải biến chiêu vì vậy Độc Cô Cầu Bại lại cầm cương kiếm của mình lên, lại đi tiếp.

Hắn muốn mang ‘biến hóa’ vào trong kiếm thuật của mình, lý thuyết kiếm chỉ cần có thể biến hóa tự nhiên, tất thành thực hành kiếm.

Độc Cô Cầu Bại trong vòng ba năm, cũng chỉ học trụ cột kiếm đạo, hắn thỉnh thoảng ra ngoài diệt trừ ác tặc xung quanh kiếm chút tiền bạc sau đó dùng tiền bạc kiếm được, mở một võ đài.

Võ đài quy củ rất đơn giản, Độc Cô Cầu Bại không quản tất cả, hắn chỉ ngồi xem chiêu.

Bất kể là ai, yếu cũng được mà mạnh cũng được, đều có thể lên võ đài.

Hai năm sau, năm 20 tuổi, Độc Cô Cầu Bại lại cầm lên cương kiếm rời đi.

Năm 20 tuổi, kiếm pháp của hắn sơ thành, hắn trải qua rèn luyện, cơ thể cũng không còn yếu như trước nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, chỉ nói về thân thể hắn yếu hơn cả tam lưu cao thủ thời ấy nhiều.

Để bù trừ cho điểm yếu thân thể, Độc Cô Cầu Bại lại nghĩ đến thanh cương kiếm của mình.



Cương Mãnh Lợi Hại.

Đây chính là Cương Kiếm.

Độc Cô Cầu Bại không thể sử dụng Cương Kiếm quá lâu vì vậy chiêu chiêu đều là sát chiêu, chiêu chiêu liền hướng về điểm yếu trong võ học đối phương mà phá.

Trong cùng thế hệ khi đó, danh tiếng của Độc Cô Cầu Bại càng ngày càng lớn, thiên tài trong thiên hạ khi đó không ai đỡ được kiếm thế của hắn, kiếm thế cực cường.

Độc Cô Cầu Bại lúc đó bỏ hết tất cả kiếm chiêu hoa mỹ, cũng mặc kệ kiếm ý có bao nhiêu lợi hại, hắn chỉ dùng cương kiếm, chỉ hướng chỗ yếu của đối phương mà công kích, hướng chỗ sơ hở của đối phương mà phá.

Hắn bỏ mặc tất cả, chỉ dựa vào tấn công.

"Cương mãnh lợi hại, cứng mấy cũng xuyên,

Thời trẻ dùng để tranh đấu với quần hùng"

Năm 23 tuổi, Độc Cô Cầu Bại lại có thuế biến trong kiếm đạo.

Hắn là người phương Nam.

Phương Nam Kinh Thương, Phương Bắc Luyện Võ.

Võ phong phương Bắc mạnh hơn phương Nam nhiều, vì vậy Độc Cô Cầu Bại đi đến phương Bắc.

Trên đường đi qua một vùng rừng núi, Độc Cô Cầu Bại nhìn thấy một vị cao thủ Minh Giáo.

Minh Giáo Trung Nguyên vào thời kỳ đó thảm không thể tả, bị Hoàng Thường nhỏ suýt bật cả gốc, từ một siêu cường thế lực bị hạ xuống chỉ còn tam lưu thế lực lại thêm vô số cao thủ trước vốn có quan hệ tốt với Minh Giáo trong trận chiến với Hoàng Thường thảm thương vô số, những người còn sống lại ráo riết đi tìm Hoàng Thường.

Đám người này sau khi không tìm được Hoàng Thường, sau khi khai đao với gia đình Hoàng Thường liền cảm thấy... hụt hẫng.

Thân nhân của bọn họ là người trong Minh Giáo, đương nhiên đã chết trong tay Hoàng Thường.

Rất nhiều huynh đệ cũng chết trong tay Hoàng Thường, còn chưa kể bọn họ bị triều đình vây sát, ám sát mệnh quan triều đình lại còn trực tiếp đồ môn mệnh quan triều đình, nghĩ triều đình là cái gì?.

Thế là một trận tinh phong huyết vũ giữa triều đình cùng nhân sĩ võ lâm xuất hiện, tất nhiên đầu đuôi câu truyện sẽ phải bắt nguồi từ Minh Giáo.

Gần 7 năm qua đi, cuộc chiến giữ võ lâm nhân sĩ cùng triều đình mới dần dần hạ nhiệt nhưng mà Minh Giáo cũng trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người, có rất nhiều cao thủ võ lâm vốn không liên quan cũng bị cuốn vào trận chiến với triều đình.

Bọn họ đương nhiên không thể tìm hoàng đế lý luận, liền đến hành hạ Minh Giáo.

Minh Giáo trải qua 7 năm dưỡng thương, mởi thở được một ngụm nhọc khí thì lại bị người suýt nữa nhổ bật gốc, cao thủ chạy tán loạn.

Lần này Độc Cô Cầu Bại vừa vặn nhìn thấy một vị cao thủ Minh Giáo.

Đương nhiên Độc Cô Cầu Bại không có ý hiện thân, không có ý cuốn vào giao tranh chỉ là cơ duyên xảo hợp, tên cao thủ này lại học được Càn Khôn Đại Na Di.

Cho dù chỉ là tầng 1 của Càn Khôn Đại Na Di.

Cao thủ vô danh của Minh Giáo vẫn là chết, chết rất thảm có điều xác chết của hắn được chôn cất tương đối tử tế, người chôn cát hắn chính là Độc Cô Cầu Bại.

Độc Cô Cầu Bại từ Càn Khôn Đại Na Di nhìn ra cái gì là lấy nhu thắng cương, cái gì là tứ lạng bạt thiên cân.

Đương nhiên Độc Cô Cầu Bại rất cá tính, rất chấp nhất, chấp nhất với kiếm đạo, chấp nhất với hai chữ vô địch.

Hắn không cải biến kiếm đạo của mình trở thành lấy nhu thắng cương, tứ lạng bạt thiên cân... hắn cảm thấy mấy thứ này không hợp với con đường của hắn.

Mơ ước của Đôc Cô chính là lấy kiếm phá chưởng, lấy kiếm pháp phá toàn bộ võ kỹ trong thế gian, để cho người trong thế gian biết cho dù hắn không có nội công, hắn cũng có thể phá sạch nội công trong thiên hạ.

Rốt cuộc ở năm 23 tuổi, Độc Cô Cầu Bại buông xuống Cương Kiếm, hắn dùng Nhuyễn Kiếm.

Độc Cô tự hỏi, cương kiếm là cương, nếu gặp lấy nhu chế cương thì sao?.

Hắn liền chuyển thành nhuyễn kiếm, lấy nhu chế cương, lấy xảo chế nhu, lấy khinh chế tĩnh.

Kiếm pháp của Độc Cô Cầu Bại vẫn không có chiêu thức nhưng kiếm kỹ lại biến nhanh, biến thành tinh xảo, thường thường đối phương chưa kịp ra chiêu, kiếm của Độc Cô đã đến, hoặc là trực tiếp đánh vào điểm yếu hại của đối phương hoặc là trực tiếp bắt đối phương thu tay mà biến chiêu.

Đây mới là đạo lý mà Độc Cô Cầu Bại hướng đến.

Năm 25 tuổi, kiếm pháp của Độc Cô Cầu Bại gói gọn trong 4 chữ ‘Tiên Phát Chế Nhân ‘.

Nếu như Lấy Tĩnh Chế Động là đợi đối phương ra chiêu rồi chế ngự đối phương vậy Tiên Phát Chế Nhân là khi đối phương chưa ra chiêu liền chế ngự đối phương.

Năm 30 tuổi, Độc Cô Cầu Bại dùng nhuyễn kiếm, đả thương nghĩa sĩ, liền thả kiếm xuống vực, từ nay về sau không còn nhuyễn kiếm.

"Tử Vi nhuyễn kiếm, dùng trước ba mươi tuổi

Lỡ tay đả thương nghĩa sĩ, bèn vứt xuống vực sâu"

Có một việc phải hỏi, nghĩa sĩ mà Độc Cô Cầu Bại đả thương là ai?.

Là ai trong thế giới này được Độc Cô Cầu Bại coi là nghĩa sĩ? đến mức hắn buông đi tử vi nhuyễn kiếm của bản thân?.

Năm Độc Cô Cầu Bại 30 tuổi tức là sau sự kiện Hoàng Thường 15 năm.

Võ lâm khi trước tổn thương nguyên khí, vô số cao thủ chết trận lúc này cũng đã bắt đầu hồi phục nguyên khí, bắt đầu có dấu hiệu trở về thời kỳ đỉnh cao.

Độc Cô Cầu Bại không nhớ rõ năm nào tháng nào hắn được người đời gọi là Độc Cô Cầu Bại,

Độc Cô ở đây là Cô Độc, từ trước đến nay hắn chỉ một mình bước, một người một kiếm, chưa từng có người thứ hai đi cạnh hắn.

Cầu Bại ở đây chính là một loại khinh thường, một loại bễ nghễ thiên hạ.

Ta là Độc Cầu Cầu Bại, ta chỉ có một người.

Từ khi xuất đạo đến nay, trăm chiến trăm thắng, chưa một lần bại, chưa một lần thế hòa, chưa một lần hạ phong, cao thủ trong thiên hạ có bao nhiêu?, cao thủ trong thiên hạ còn bao nhiêu?, ai có thể cho Độc Cô một lần bại?.

Lại nói đến nghĩa sĩ, năm đó Độc Cô Cầu Bại dùng nhuyễn kiếm đúng là đả thương nghĩa sĩ, hắn đả thương một đầu Thần Điêu.

Hắn đi qua Tuyết Sơn, bị Thần Điêu ngăn cản, bị Thần Điêu công kích rất lăng lệ, hắn liền lấy nhuyễn kiếm hạ sát Thần Điêu.

Sau đó Độc Cô Cầu Bại lại tìm thấy một tổ Điêu lớn nơi Đại Tuyết Sơn.

Ở đó có một con Điêu nhỏ đang co người lại, yếu ớt vô cùng.

Xung quanh tổ điêu có rất nhiều người chết.

Độc Cô Cầu Bại rốt cuộc cũng hiểu một số việc.

Con Thần Điêu mà Độc Cô gặp phải là một con cái, nó đang liều mình bảo vệ con nhỏ.

Hoàng Đế không biết vì cái gì, lại nằm một giấc mơ, giấc mơ cưỡi Thần Điêu bay lượn như tiên nhân.

Biết Tuyết Sơn có một đầu Thần Điêu, không biết bao nhiêu người muốn ra tay, muốn lấy Thần Điêu làm lễ vật dâng tặng hoàng đế.

Đương nhiên Thần Điêu trưởng thành không thể thuần hóa, đám người lên núi không ngờ lại phát hiện Thần Điêu có con, phát hiện Thần Điêu đang ấp trứng.

Nô hóa một con Thần Điêu còn nhỏ, dễ dàng hơn rất nhiều một đầu Thần Điêu trưởng thành.

Khi mà trứng nở, cũng là lúc nhân sĩ võ lâm tiến tới, muốn sát Thần Điêu, nào ngờ Thần Điêu quá mạnh mẽ, kẻ chết người thương mà bỏ chạy.

Thần Điêu mang theo thương thế, chính nó cũng không chịu được bao lâu thì lại gặp Độc Cô Cầu Bại, nó tưởng Độc Cô Cầu Bại muốn bắt con nhỏ vì vậy liều chết mà chiến, đánh đến hơi thở cuối cùng, sau đó chết trong tay Độc Cô.

Giây phút Độc Cô Cầu Bại tìm thấy điêu non cũng là lúc nó mở mắt ra nhìn hắn.

Từ đó Độc Cô không còn Cô Độc, bên người Độc Cô có thêm một đầu tiểu điêu.

......

P/S: Trước có làm một cái ngoại truyện cho Trương Tam Phong, lần này liền viết về Độc Cô Cầu Bại