Cực Võ

Quyển 2 - Chương 263: Thu Đệ Tử (1)

Vô Song vốn cực kỳ hứng thú với vị minh chủ của trận doanh võ lâm vì vậy cũng không ngại hỏi Thượng Quan Kiếm Nam tuy nhiên không hỏi thì thôi, hỏi ra mới biết thế nào là thất vọng.

Minh chủ của trận doanh võ lâm là người Vô Song quen mà đã là người Vô Song quen biết thì cũng chẳng cần nói, chắc chắn chẳng phải ngũ đế cao thủ.

Minh chủ trận doanh chính là bang chủ Cái Bang – Hồng Thất Công.

Tất nhiên tính rộng ra, Hồng Thất Công quả có tư cách làm minh chủ, trong toàn bộ trung nguyên danh tiếng của Hồng Thất Công cũng là số một số hai.

Trong mười cao thủ võ lâm may ra chỉ có một người nghe đến Vô Danh Tăng của Thiếu Lâm trong khi sẽ có đến chín người nghe thấy Hồng Thất Công của Cái Bang.

Cái Bang trải rộng khắp thiên hạ, dang tiếng của bang chủ Cái Bang đương nhiên cũng trải rộng khắp thiên hạ.

Kiều Phong đương nhiên rất mạnh có điều ‘danh’ của Kiều Phong không đúng với ‘thực’.

Vì Kiều Phong là chưởng môn tương lai của Cái Bang, tại thế giới này danh tiếng của Kiều Phong cũng cực lớn, danh tiếng của hắn vượt xa thực lực của chính hắn, cơ hồ rất nhiều người đều công nhận võ lâm tương lai liền do Kiều Phong thống lĩnh.

Tương lai Kiều Phong có thể mạnh đến đâu thì Vô Song không biết nhưng tại thời điểm hiện tại, danh tiếng của hắn đúng là vượt rất xa thực lực của chính mình.

Lại nói đên minh chủ, Hồng Thất Công võ công cũng coi là hàng đầu võ lâm, danh tiếng tuyệt đối là hàng đầu võ lâm, quan hệ cũng rất rộng, nổi danh hào sảng bằng hữu thì nhiều mà địch nhân chẳng có mấy ai, ông ta đúng là đủ tư cách trở thành minh chủ.

Tất nhiên khi biết Hồng Thất Công là minh chủ võ lâm... Vô Song thực sự cảm thấy thất vọng không thôi, hắn liền hỏi tiếp Thượng Quan Kiếm Nam.

“Thượng Quan huynh, ta nghe nói trận doanh võ lâm có một vị cao thủ có thể cùng Tảo Địa Thần Tăng của Thiếu Lâm Tự phân cao thấp, không biết có đúng hay không?”.

Thượng Quan Kiếm Nam nghe Vô Song hỏi vậy, ánh mắt liền chớp động.

“Không thể nào đâu, Tiêu huynh nghe ai nói vậy?, trận doanh võ lâm của chúng ta số lượng đông nhất nhưng mà cũng không có cao thủ đế vị, cũng như trận doanh đạo giáo thì trận doanh võ lâm chúng ta có hai vị ngũ tuyệt đỉnh phong cao thủ trấn ải, hai người lại am hiểu hợp kích thuật liền tạm thời coi là đế vị cao thủ mà thôi”.

Vô Song lần này càng thêm nhíu mày, hắn đương nhiên không tin Cưu Ma Trí sẽ nói dối hắn, Cưu Ma Trí còn chưa dám nói dối hơn nữa việc này cũng không cần thiết cho hắn nói dối nhưng mà Thượng Quan Kiếm Nam thoạt nhìn cũng không phải nói dối?.

Nghĩ nghĩ một chút, Vô Song vẫn hỏi.

“Thượng Quan huynh, hai vị cao thủ trong lời ngươi nói là? “.

Thượng Quan Kiếm Nam lần này vẻ mặt cũng không tốt cho lắm, chỉ thấy thở dài một hơi, vẻ mặt mang theo chút buồn rầu cùng bất đắc dĩ.

“Hai vị kia chính là ở Hiệp Khách Đảo, Long – Mộc hai vị đảo chủ tuy nhiên đã rất lâu bọn họ không đến trận doanh, bọn họ khi thành lập trận doanh liền đến qua, sau đó ở lại nơi đây vài tháng rồi lập tức trở về Hiệp Khách Đảo, cả hai... gần như không có ý xuất thủ”.

“Rất nhiều người muốn hai người xuất thủ nhưng cho dù dùng mọi cách cũng không thể liên lạc với hai vị đảo chủ, cho dù cử người lên đảo cũng bị người ta mời về”.

“Vì hai vị đảo chủ không hiện thân, chúng ta cũng đành chọn ra một cao thủ võ lâm lên làm minh chủ, sau đó Hồng Thất Công liền được chọn, thống lĩnh trận doanh này”.

“Không thể không nói danh vọng của minh chủ rất cao, lại có kinh nghiệm điều hành Cái Bang, từ khi lên làm minh chủ, mọi việc đâu ra đấy, với thực lực của Tiêu huynh tất nhiên có thể trở thành trợ lực rất lớn cho toàn bộ trận doanh võ lâm chúng ta”.

Vô Song cũng không hứng thú lắm với mấy câu nói tiếp theo của đối phương,hắn triệt để cảm thấy hứng thú không còn.

Hắn thừa hiểu Long – Mộc hai người tuyệt không tiến vào Ma Sơn làm gì, lần trước bọn họ đến Ma Sơn rất có thể vì Tây Thi hạ lệnh, sau này nếu Tây Thi không tiếp tục hạ lệnh Hiệp Khách Đảo có thể coi là vĩnh thế không ra, mặc kệ thiên hạ nhân sinh.

Tình thế của trận doanh võ lâm hiện tại tương đối gay go, trong thời gian ngắn bọn họ tạm thời không có lo lắng nhưng một ngày đẹp trời, chỉ cần hai trong số Thất Quỷ Vương tập kích bất ngờ, trận doanh võ lâm không diệt cũng bị thảm thương.

Cũng may cho trận doanh võ lâm chính là việc quỷ tộc quá thiếu thông tin.

Cũng như nhân tộc, quỷ tộc chỉ hiểu đại khái về đối thủ của mình, cũng chẳng nắm được chiến lực rõ ràng của đối thủ nếu không Vô Song chắc chắn quỷ tộc nhất định sẽ mở một lần đại tập kích, một lần diệt sạch cao thủ trận doanh võ lâm.

Về mặt quỷ tộc là thế, về mặt nhân tộc thì trận doanh võ lâm càng thêm cúi đầu.

Số lượng ngũ tuyệt cao thủ của trận doanh võ lâm căn bản không thiếu thậm chí còn vượt qua cả trận doanh đạo môn tuy nhiên bọn họ lại không có cao thủ trấn ải, đi đến đâu cũng thấp hơn người ta một đầu, tương đối khó chịu mà cũng tương đối mất mặt.

Cao tầng còn không cảm thấy gì nhưng tầng thấp hơn liền có chút tự ti.

Nhắc đến cao thủ, Vô Song lại bắt đầu tò mò với cao thủ huyền môn đạo gia, hắn không rõ cho lắm ngoại trừ Vương Trùng Dương ra thì đạo gia còn có cao thủ nào?.

Đạo gia không phổ biến như phật gia, vì vậy số người theo đạo gia lại càng ít, số lượng cao thủ cũng càng ít.

Thời gian này là lúc để đạo gia khai tông lập phái chiêu mộ môn đồ nhưng thời gian quá ngắn, không có vài chục năm rất khó đào tạo ra lứa cao thủ mới, điều này đồng nghĩa với bất kể là cao thủ tầng thấp nhất hay cao thủ tầng cao nhất... đạo gia đều không tốt.

Trừ Vương Trùng Dương, Chu Bá Thông cùng Lâm Triều Anh ra, đạo gia làm gì còn cao thủ nào?.

Nói về thế lực nhân tộc tại Ma Sơn, rốt cuộc vẫn cứ phải lấy Phật Môn làm đầu.



Long Tượng Cổ Phật cùng Tảo Địa Thần Tăng, hai tôn cự vô phách này một ngày còn ở bên trận doanh phật giáo thì một ngày phật giáo vãn là đệ nhất giáo trong thiên nhạ, địa vị không thể lay chuyển.

......

Vô Song trên đường đi đến chỗ minh chủ, Thượng Quan Nam bắt đầu vì hắn giới thiệu cao thủ hàng đầu trong trận doanh cùng với phân chia chiến lực theo tinh vị bất quá Vô Song đương nhiên không quan tâm cho lắm.

Cao thủ trận doanh võ lâm Vô Song còn thân quen hơn so với Thượng Quan Kiếm Nam, đại khái hiện nay có Bắc Cái – Hồng Thất Công, có Tiểu Bắc Cái – Kiều Phong, có Đông Tà – Hoàng Dược Sư, có Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhận, có Uy Đức Tiên Sinh – Bạch Tự Tại, có Đàm Công – Đàm Bà, ngoài ra đặc biệt nhất phải kể tới Trác Bất Phàm.

Bản thân Vô Song bất ngờ nhất với Đàm Công – Đàm Bà, hai người này trong Thiên Long Bát Bộ căn bản không có đất diễn có điều hiện tại cũng vẫn là ngũ tuyệt cao thủ, thực sự làm Vô Song cảm thấy khó tưởng tượng.

Tất nhiên có lẽ Đàm Công – Đàm Bà không yếu, tại Thiên Long Bát Bộ uy danh của bọn họ trên giang hồ cũng cực lớn, năm xưa lại là một trong những người hiếm hoi có thể sống sót sau trận chiến cùng Tiêu Viễn Sơn.

Tại thế giới này Đàm Công – Đàm Bà thực lực đúng là ngũ tuyệt cấp nhưng tuyệt đối xếp đáy tuy nhiên hai người tâm ý tương thông, am hiểu hợp kích, cho dù Hoàng Dược Sư đích thân ra tay không có vài trăm chiêu rất khó đánh bại hai người, tại trong trận doanh chiến lực cũng không tệ.

Trác Bất Phàm xuất hiện tại trận doanh võ lâm tuy làm Vô Song bất ngờ nhưng cũng không lấy làm lạ.

Trác Bất Phàm làm người tương đối thích lo việc bao đồng, nếu không phải như thế hắn cũng chẳng nhập bọn với đám người 36 Động – 72 Đảo đánh tới Linh Thứu Cung, với tính cách cùng thực lực của hắn thì cũng chẳng có gì ngăn cản được việc hắn đến Ma Sơn tiêu diệt ma vật.

Thực lực của Trác Bất Phàm thì không cần nói, hắn quả thật có tư cách xếp vào ngũ tuyệt tuy nhiên cũng chỉ là sơ kỳ, có điều đặc biệt là Trác Bất Phàm tuổi còn rất trẻ.

Tại trận doanh võ lâm, ba vị ngũ tuyệt trẻ nhất chính là Kiều Phong – Trác Bất Phàm – Cừu Thiên Nhận.

Kiều Phong hiện tại mới 30 tuổi.

Trác Bất Phàm lớn hơn một chút, năm nay 32 tuổi.

Về phần Cừu Thiên Nhận là lớn nhất nhưng năm nay mới 35 tuổi.

Ba người này là ba đệ nhất thiên tài của trận doanh võ lâm.

Tất nhiên nếu mở rộng ra thêm một chút, tạm thời có thể tính Mộ Dung Phục vào bên trong, Mộ Dung Phục năm nay cũng vừa tròn 30 tuổi, hắn so với Kiều Phong cũng chỉ kém vài tháng tuổi, thực lực cũng đã là đại tông sư đỉnh phong, chỉ cần cơ duyên đến thì đột phá ngũ tuyệt cấp bậc trong năm nay cũng không phải là không được.

Dĩ nhiên cho dù thế nào, mấy người này đã không còn tư cách để cho Vô Song phải thật sự chú tâm, hắn cùng bọn họ đã không chung một đường, căn bản không thể so sánh.

.......

Tiến vào trong nội thành, Vô Song bắt đầu thấy được nhiều người hơn.

Bọn họ là cao thủ võ lâm đương nhiên khác với người thường, nếu không có việc gì quan trọng sẽ không rời khỏi nhà như thường dân, hầu hết đều lựa chọn một mình một phòng.

Tất nhiên đây là một trận doanh, nếu đã là một trận doanh thì cũng phải có điểm khác bình thường.

Nội thành không lớn cho lắm, ở rìa bên ngoài nếu coi mỗi ngôi nhà là lều trướng thì ở trung tâm nội thành có một quảng trường nơi tập trung ‘binh lính’.

Quảng trường thực sự rất rộng, rất có thể là khu chợ trước của thường dân được phá đi, bất quá đây đương nhiên cũng không giống quảng trường bình thường, ở trên vậy mà có đến 8 võ đài được xây dựng.

Quả thật không hổ là người tập võ, khu vực võ đài là nơi tập trung nhiều người nhất, chí ít cũng có đến gần trăm người.

Đi qua khu vực võ đài, Thượng Quang Kiếm Nam cười cuời.

“Tiêu huynh, mấy tiểu tử này sau mỗi trận chiến đều không thể ngồi yên, vẫn là lựa chọn động thân động cốt, nếu có cơ hội không ngại đến đây chỉ điểm cho đám hậu bối “.

Vô Song đương nhiên sẽ không thừa thời gian đến chỉ điểm cho bọn họ, hắn chỉ cười cười cho qua có điều rất nhanh lại chú ý đến một góc võ đài phía nam.

“Hai lão nhân kia là?”

Hướng theo ánh mắt của Vô Song, chỉ thấy trên võ đài đang đứng hai lão nhân già nua, hay nói đúng hơn là một lão nhân cùng một lão bà.

“Là Đàm Công cùng Đàm Bà, thường ngày cũng chỉ có hai vị này đến để ý đám hậu bối “.

“Thân thể của Đàm Công cùng Đàm Bà càng ngày càng không ổn, rất khó có thể tạo thành chiến lực trức tiếp trên chiến trường, cũng chỉ có thể ở hậu phương”.

Nhìn kỹ Đàm Công cùng Đàm Bà, hai người như cảm giác được gì đó cũng quay đầu lại nhìn Vô Song, sau đó hai bên đều khẽ gật đầu với nhau chỉ là trong mắt Đàm Công cùng Đàm Bà khẽ xuất hiện sự kinh ngạc đồng thời còn có cả hào hứng.

Trận doanh võ lâm lại có thêm một cao thủ, có thể không vui sao?.

.......

Phải mất một lúc Thượng Quan Kiếm Nam mới dẫn Vô Song đến phủ chủ.

Nơi này vừa nhìn cũng biết trước là phủ thành chủ, sau này liền biến thành nơi ở của minh chủ cùng các cao thủ hàng đầu trong trận doanh.

Cao thủ hàng đầu trận doanh thường thường cũng không có mấy người sẽ ở lại đây, dù sao bọn họ còn có nhiều việc muốn làm, trừ khi bế quan thì mới tới chỗ này, điều kiện tốt, không khí cũng tốt.

Trong phủ chủ thường thường chỉ có minh chủ ở lại giải quyết công việc đồng thời có thêm 1-2 vị ngũ tuyệt cao thủ nhiệm vụ bảo vệ minh chủ khỏi sự tập kích bất ngờ.

Hai người bảo vệ minh chủ, theo lời Thượng Quan Kiếm Nam chính là Kiều Phong cùng Cừu Thiên Nhận.

Kiều Phong là đệ tử của Hồng Thất Công, dĩ nhiên phải ở lại.

Cừu Thiên Nhận là đệ tử của Thượng Quan Kiếm Nam, cũng coi là bậc vãn bối, căn bản không thể ngồi cùng hàng với các tiền bối võ lâm, cũng đành ở đây bảo vệ minh chủ.

Trong đám bọn họ còn có Trác Bất Phàm nhưng người này căn bản không có sư phụ, cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng.

Bước vào phủ chủ, Vô Song liền nhìn thấy một nam nhân khoanh tay đứng gần đó, người này ánh mắt rất sắc, tuổi không lớn nhưng khí thế đã rất không tệ.

Nam tử này vốn đang đứng ở cổng lớn, vừa thấy Thượng Quan Kiếm Nam liền hơi cúi đầu.

“Sư phụ”.

Nghe người này gọi sư phụ, Vô Song đương nhiên có thể đoán ra là ai.

Cừu Thiên Nhận người này trẻ hơn Vô Song tưởng tượng đồng thời hình ảnh cũng khác rất nhiều so với Vô Song tưởng tượng.

Cừu Thiên Nhận có thể coi là ác nhân hàng đầu của tiểu thuyết Anh Hùng Xạ Điêu nhưng mà nhìn hắn lúc này lại chính khí đường đường, tuổi trẻ trán rộng, thân cao trên dưới 1m8, vừa nhìn đã cảm thấy vài phần khí khái, tất nhiên điểm đáng chú ý nhất trên người Cừu Thiên Nhận là đôi mắt cực sáng.

Thượng Quan Kiếm Nam đối với đệ tử của mình liền gật đầu, sau đó lại hướng về phía Vô Song.

“Tiêu huynh, đây là đệ tử của Thượng Quang mỗ, hắn gọi Cừu Thiên Nhận “.

“Thiên Nhận, vị này là Tiêu Hà, là cao thủ vực ngoại đến từ Linh Thứu Cung, còn không mau chào hỏi tiền bối?”.

Cừu Thiên Nhận đương nhiên vẫn ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt Vô Song.

Kẻ này ngạo khí không lớn trái lại cực kỳ thực dụng, đây mới là bản chất của Cừu Thiên Nhận.

“Tiêu tiền bối tốt”.

Vô Song đối với một cái cúi đầu này vẫn thoải mái mà nhận, tiếp tục theo Thượng Quan Kiếm Nam tiến vào chủ điện, nơi Hồng Thất Công ở.

Đi một mạch đến chủ điện, đi qua bất cứ ai cũng có người cúi đầu chào hỏi Thượng Quan Kiếm Nam, tất nhiên không giống với Cừu Thiên Nhận, Thượng Quan Kiếm Nam sẽ không giới thiệu Vô Song với bọn hắn.

Mãi đến khi đứng trước cửa chủ điện, Vô Song lại phải dừng lại, vì hắn gặp mặt người quen.

Người đứng ở cửa chủ điện không ai khác ngoài Kiều Phong.

Chỉ có mấy tháng không gặp, Kiều phong rốt cuộc đã đột phá lên cấp bậc ngũ tuyệt, quả thực không hổ là thần võ, không hổ là một trong những nhân vật chính mạnh nhất Kim Dung.

Kiều Phong trong nguyên tác đến cả A Châu dịch dung còn không nhận ra, dĩ nhiên không thể nhận ra Vô Song.

Vừa thấy Thượng Quan Kiếm Nam tới, Kiều Phong cũng cúi đầu.

“Thượng Quan tiền bối”.

Thượng Quan Kiếm Nam cũng hòa hoãn mà mỉm cười, Kiều Phong người này vài năm sau chỉ sợ vượt qua cả lão sư của hắn, vượt qua cả Thượng Quan Kiếm Nam, ông ta sao có thể không khách khí?.

“Kiều thiếu hiệp tốt, vị này là Tiêu Hà là cao thử vực ngoài đến từ Linh Thứu Cung, lần này đến đây muốn cùng minh chủ xác nhận thân phận”.

Kiều Phong nghe vậy hai mắt mở lớn nhìn Vô Song sau đó trong ánh mắt tràn ngập vui mừng.

Cũng như với Đàm Công Đàm Bà, kiều Phong cực kỳ vui vẻ khi biết trận doanh có thêm một ngũ tuyệt cấp bậc cao thủ.

“Tiêu Hà tiền bối tốt “.

Tiêu Hà hướng về Kiều Phong gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy thú vị.

Được Kiều Phong gọi bằng hai chữ ‘tiền bối’ trong khi ít lâu trước hắn cùng đối phương còn đánh đến người chết ta sống, Vô Song cũng không khỏi cảm khái khoảng thời gian ngắn ngủi mấy tháng qua, hắn quả thực tiến bộ không thể tưởng tượng nổi, từ đại tông sư hậu kỳ lên thẳng ngũ tuyệt trung kỳ thậm chí lên thẳng đế vị.