Cực Võ

Quyển 2 - Chương 201: Đánh

Vô Song lần này đến đây chân tâm là muốn bồi Hoàng Dung.

Hắn không có ý định động võ hơn nữa chỉ cần nhìn vào việc hắn để Mai Lan Cúc Trúc ở nhà liền có thể thấy hắn muốn dành không gian riêng cho Dung nhi cùng mình.

Lúc này toàn bộ tâm tình Vô Song đều thả lỏng thậm chí có thể coi là cao hứng, vì cái trạng thái này hắn mới càng muốn thân cận Dung nhi, càng muốn trêu đùa Dung nhi nhưng mà nào ngờ nửa đường có kẻ giết ra?.

Người này thân pháp cực nhanh, xếp trên giang hồ cũng có thể coi là tuyệt đỉnh cao thủ đương thế, thân pháp như thần long, lăng không lướt đi chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Người này Vô Song tạm thời nhìn không rõ mặt nhưng thân ảnh chưa đến, âm thanh đã đến trước.

Người này tự xưng ‘Khiếu Hóa Tử”.

Mấy chữ này đại khái hiểu là ‘lão ăn mày’.

Ăn mày thiên hạ này chưa bao giờ thiếu nhưng võ công như vậy, tự xưng như vậy lại thêm dám trước mặt người khác tranh giành đồ ăn thì ngoại trừ Hồng Thất Công ra còn có thể là ai?.

Vô Song thậm chí nói cũng không nói, tay trái vẫn cầm đùi gà, tay phải cách không chém ra một kiếm.

Trong tay hắn không có kiếm nhưng thân là ngũ tuyệt cao thủ, dùng nội lực ngưng tụ thành kiếm mang, cách không chém ra cũng không phải thủ đoạn cao thâm gì.

Một kiếm này không phải là một kiếm tuyệt sát lại càng không phải toàn bộ thực lực của Vô Song nhưng muốn ngăn cản thế tiến của Hồng Thất Công đương nhiên thừa sức.

Quả nhiên dưới một chiêu này, Hồng Thất Công rõ ràng lùi lại, cả người lộn ra phía sau rồi nhẹ nhàng đạp đất.

Tất nhiên Hồng Thất Công không yếu chỉ là Hồng Thất Công lần này rõ ràng đến ‘cướp’ đồ ăn.

Theo ý của ông ta, chỉ cần nhanh một chút cướp lấy con gà kia, sau đó giống như bình thường lên tiếng, lại cho hai đứa nhóc kia một chút chỗ tốt, tất nhiên là không có gì xảy ra.

Hồng Thất Công bình thường sẽ không truyền dạy võ công cho người khác ngoại trừ những người ông cảm thấy hợp mắt.

Lần này thì có chút khác biệt, cũng tại vì đồ ăn Hoàng Dung nấu quá ngon, quá thơm mới dẫn tới Hồng Thất Công không kìm được lòng muốn ăn thử, lại nhìn cái đùi gà đầy béo ngậy kia cứ đẩy đi đẩy lại khiến bản thân ông lại càng lên cơn thèm ăn.

Bản ý của Hồng THất Công là đoạt lấy con gà kia, sống chết cũng phải cắn mấy miếng sau đó lại tìm chút chỗ tốt cho hai tiểu bối kia, vậy mọi việc đều thuận lý thành chương.

Hồng Thất Công là cao thủ cấp bậc ngũ tuyệt, ông chỉ cần dùng một mắt đều có thể nhìn ra Hoàng Dung cùng Vô Song là người học võ vì vậy Hồng Thất Công liền nổi lên ý nghĩ chỉ điểm cho hai người một chút đổi lấy món ăn ngon nào ngờ người còn chưa đến nơi lại bị Vô Song ngăn cản.

Một chiêu của Vô Song thật ra chẳng có uy lực gì, đây đơn giản là thị uy.

Một chiêu này uy lực không đủ nhưng thắng ở bất ngờ, Hồng Thất Công vì không ngờ Vô Song có thể cách không xuất chưởng vì vậy mới lùi lại, vì vậy mới không thể tiến thêm.

Chung quy lại, về mặt đạo đức Hồng Thất Công vẫn là sai, vì sai khí tràng liền yếu.

.......

Hồng Thất Công ánh mắt lập tức quan sát Vô Song, Vô Song cũng quan sát ông ta.

Về một mặt nào đó, Vô Song không thích Hồng Thất Công.

Không phải là chán ghét mà đơn giản không thích, vì chỗ đứng khác nhau từ đó tất nhiên không thích.

Thứ nhất Hồng Thất Công không thể cho Vô Song cái gì, lúc trước ông ta kể cả dạy Hàng Long cho Vô Song, Vô Song cũng không thể học được, hắn không đủ dương cương mà học Hàng Long, chỉ sợ đánh ra một chưởng Hàng Long cũng dẫn đến tự tổn cơ thể, dính phải nội thương.

Về phần lúc này Vô Song nắm giữ Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể nhưng mà khi nắm giữ loại thể chất này, Hàng Long đối với hắn trở thành có cũng được mà không có cũng không sao, Hàng Long không thể làm chiến lực Vô Song tăng lên, cũng sẽ không làm chiến lực Vô Song giảm xuống.

Giữa hai người không tồn tại quan hệ lợi ích.

Thứ hai là vị thế.

Hồng Thất Công đứng đầu Cái Bang, Cái Bang ở đâu thì cũng là thế lực ngu trung với triều đình trong khi con đường của Vô Song đã mặc định không thể theo triều đình.

Thế giới trước, hắn là con trai Thiên Vương, hắn là Tây Vực Thiên Long Giáo dư nghiệt, bất kể hắn có muốn báo thù cho phụ thân hay không thì tương lai Đại Thanh chỉ cần phát hiện ra thân thế của hắn tất nhiên sẽ diệt trừ.

Còn ở thế giới này, hắn dẫu sao cũng đứng về phía người Kim, đã đứng về phía Kim Quốc đương nhiên không thể lại ra sức cho Tống triều.

Về một mặt nào đó, bất kể thế giới nào trong tương lai Hồng Thất Công đều là đối địch của hắn.

Hồng Thất Công không thể mang lợi cho Vô Song mà chỉ có thể mang hại cho hắn.

Về mặt tính cách thì sao?, mỗi cây mỗi hoa mỗi người mỗi tính, tính cách con người vốn là khác nhau.

Rất nhiều người thích Hồng Thất Công hào sảng, hào hiệp thích làm việc nghĩa không lưu danh, thích nhàn vân dã hạc không màng quyền thế nhưng mà Vô Song lại không thích.

Hắn làm người chung quy có mục tiêu, chung quy có tham vọng của chính mình, nếu muốn hắn bỏ qua tất cả vân du tứ hải, hắn chỉ sợ cười nhếch miệng mà bỏ qua.

Nếu Hồng Thất Công lấy tứ hải là nhà thì Vô Song hắn không giống, hắn muốn có một ngôi nhà của riêng mình, một mảnh đất của riêng mình nơi mà hắn có thể trở về, có thể nghỉ ngơi, có thể cùng nữ nhân của hắn nói nói cười cười vô lo vô nghĩ.

So với Hồng Thất Công, Vô Song vẫn thấy mình hợp với cha vợ tương lai Hoàng Dược Sư hơn.

Hồng Thất Công không thích trói buộc còn Vô Song lại lấy trói buộc làm sức mạnh, hai người trên căn bản tính cách đã khác nhau.

Tổng kết lại, Vô Song vẫn là không nghĩ ra Hồng Thất Công có điểm này để Vô Song phải bán sắc mặt?.

.........

Đặt miếng đùi gà xuống, Vô Song ngước mắt lên nhìn Hồng Thất Công, ánh mắt lóe lên.

“Lão ăn mày, tốt nhất nên rời đi đừng làm mất nhã hứng của ta “.

Hồng Thất Công lần này liền ngây người, khuôn mặt của Vô Song hiện nay bị một tấm mặt nạ che đi chỉ lộ ra nửa miệng dưới, thứ duy nhất mà Hồng Thất Công có thể nhìn thấy ở Vô Song chỉ là ánh mắt lạnh mà thôi.

Hồng Thất Công thật sự cảm thấy không có ý tứ, đây là lần đầu tiên ông bị đuổi.

Không phải người Trung Hoa có truyền thống kính lão đắc thọ sao?, Hồng Thất Công năm nay cũng gần 50 tuổi, có thể coi là lão nhưng mà trong miệng Vô Song căn bản không tìm được nửa phần cung kính.

Cái này cũng chẳng kỳ lạ, dù sao tính hết hai đời Vô Song hắn chỉ sợ sống cũng gần 50 năm, tuổi tác đâu có thua Hồng Thất Công?, đến cả Đồng Mỗ hắn còn coi như muội muội mà bắt nạt, đến cả Tây Thi sống ngàn năm hắn còn ôm ấp thân mật qua, Hồng Thất Công tính là gì?.

Hồng Thất Công dù sao cũng là bang chủ Cái Bang, là một trong ngũ bá đức cao vọng trọng, bị một tiểu bối giang hồ đuổi đi như vậy vẫn là lần đầu tiên, đương nhiên theo Hồng Thất Công thì Vô Song rõ ràng không nhận ra ông ta, vì không nhận ra mới dám nói ra cái khẩu khí này.

“Tiểu tử khá lắm, tuổi trẻ mà võ công đã không tệ bất quá lại không biết trời cao đất dày, ngươi có biết lão phu là ai chăng?”.

Ở bên cạnh Vô Song, Dung nhi đã đưa tay ra nhẹ kéo vạt áo của hắn, nàng đúng là sợ Vô Song đắc tội Hồng Thất Công.

Dung nhi đương nhiên sẽ phải nhận ra Hồng Thất Công nhưng mà nàng cũng có chút thắc mắc, lần trước đi từ Yến Kinh đến Tây Hạ, Vô Song đã phát hiện ra cha nàng, sau đó cũng phát hiện ra Hồng Thất Công, đáng lẽ Vô Song không thể không nhận ra Hồng Thất Công mới đúng?.

Nếu Vô Song đã nhận ra Hồng Thất Công vì cái gì lại đắc tội vị tiền bối võ lâm này?.

Như giải đáp thắc mắc cho Hoàng Dung cùng Hồng Thất Công, Vô Song thản nhiên nhếch vai.

“Bắc Cái mà thôi, có cái gì không biết?”.

Lại nhìn đến con gà đặt trên lá, Vô Song ánh mắt lóe lên một tia thú vị.

“Lão ăn mày, thế này đi nếu ngươi thắng được ta, ta liền phân cho ngươi một nửa dù sao hai chúng ta cũng ăn không hết, nhưng mà nếu ngươi thua đây?, dù sao trong thiên hạ ngũ bá, Bắc Cái cũng là yếu nhất, chiến thắng cũng không khó cho lắm”.

Hồng Thất Công thật ra vẫn là dễ nói chuyện vô cùng bất quá nghe Vô Song nói vậy ngay cả tượng đất cũng có ba phần giận dữ.

“Tiểu tử, khẩu khí thật lớn, không biết là lão bất tử nào đào tạo ra ngươi?”.

Vô Song biểu cảm thế nào thì Hồng Thất Công không có nhìn ra nhưng mà ánh mắt của hắn lại tràn ngập coi thường, cái ánh mắt này làm Hồng Thất Công rất bực bội.

“Sư phụ của ta?, ngươi đã nghe danh Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong chưa?”.

Hồng Thất Công vốn tò mò, vốn muốn biết sư thừa của Vô Song là ai mới khiến hắn coi trời bằng vung như vậy nhưng mà Trương Tam Phong là ai?, tuyệt đối chưa nghe thấy.

Thế giới này dừng lại ở trước thời Ỷ Thiên thậm chí là trước thời Thần Điêu Đại Hiệp, Bắc Cái nghe thấy danh Trương Tam Phong mới là lạ.

Thấy vẻ mặt Bắc Cái như vậy, Vô Song lại nhoẻn miệng cười.

“Vậy đã nghe danh Quỳ Hoa Lão Tổ chưa?”.

Bắc Cái lại một lần nữa không hiểu, căn bản chưa nghe.

“Cầm Đế nghe chưa? “.

“Đao Kiếm Môn – Đao Tôn nghe chưa?”.

“Tử Ngọc Sơn – Vô Hà Chân Nhân nghe chưa?”.

Tự mình hô ra một đống cái tên mà đối phương căn bản chưa từng nghe, Vô Song liền bĩu môi.

“Nhân vật đỉnh cấp trong thiên hạ đều chưa nghe, vậy lấy tư cách gì nghe tên sư phụ ta?”.

Cảm thấy có chút thú vị, Vô Song lại đổi giọng.

Chỉ thấy hắn thở dài một hơi, ánh mắt hiện chút tiếc nuối.

“Haizz, cô văn quả lậu, cô vân quả lậu, chúng ta vẫn quay về việc con gà này thì hơn, chúng ta cũng chỉ có một con gà mà thôi, ngươi thắng... mà thôi ngươi căn bản không thắng được, chuyển sang ngươi thua đi, ngươi thua ngươi lấy cái gì ra đánh đổi?”.

Bắc Cái sống cả đời, lần đầu tiên còn gặp cái trường hợp này.

Thấy kẻ tự ngạo đã nhiều nhưng tự ngạo cuồng như Vô Song trần đời chỉ có một thậm chí Bắc Cái còn đang suy nghĩ mấy cái tên Vô Song đọc ra vốn không tồn tại.

“Tiểu tử khá lắm, dám trêu đùa lão phu?, không giáo huấn ngươi một trận lão phu liền không phải Hồng Thất Công”.

Chưa đợi Bắc Cái xuất thủ, Vô Song trực tiếp bữu môi.

“Đã nói ngươi không thắng được, cứ nói chuyện thua trước đi, ngươi thua thì lấy cái gì ra đánh đổi?, ta nhìn lão từ trên xuống dưới cũng không có vật nào đáng giá, có thể có cái gì ra đặt cược?”.

Bắc Cái triệt để nộ khí công tâm, tay nắm Đả Cầu Bổng, ánh mắt xoáy thẳng về phía Vô Song.

“Tiểu tử khá lắm, nếu lão phu thắng lão phu không chỉ lấy đi con gà ăn mày kia, lão phu liền muốn đánh cho ngươi thành đầu heo, về phần lão phu thua?, ngươi muốn sao cũng được dù gì lão phu sẽ không thua”.

Bắc Cái nói xong, chân đạp bộ pháp tay lại nắm Đả Cầu Bổng, cứ như vậy tiến về phía Vô Song, thân pháp siêu cường.

Ở sau lưng Vô Song, vẻ mặt Hoàng Dung triệt để trở nên lo lắng nhưng nàng cũng không có lên tiếng.

Nàng hiểu Vô Song, nàng vô điều kiện tin tưởng nam nhân yêu mị này.

Nàng cảm thấy Vô Song có gì đó không đúng nhưng nàng sẽ không nói ra hơn nữa nàng cũng biết nam nhân của mình không nắm chắc tuyệt đối không làm, hắn dám chiến với Bắc Cái tất nhiên có tự tin của chính mình.

Đây chính là sự thông minh của nàng, nếu theo nguyên tác nàng ở bên Quách Tĩnh, nàng sẽ tự lựa chọn mình trở nên thích hợp nhất với đối phương nhưng mà hiện nay nàng thuộc về Vô Song, nàng liền thay đổi để thích hợp nhất với nam nhân của mình.

.......

Bắc Cái rất tự tin vào thân pháp của mình bất quá Bắc Cái còn chưa kịp lại gần Vô Song cùng Hoàng Dung thì liền kinh hồn táng đảm mà lùi lại, ông cảm thấy có một cái bóng còn nhanh hơn mình, đang lướt đến.

Vô Song lần này mang kiếm bên người bởi hắn đã học thành Tịch Tà Kiếm Pháp bất quá hắn không muốn động kiếm bây giờ.

Vô Song lựa chọn chính là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ cùng Thiếu Lâm Long Trảo Thủ.

Bắc Cái cũng không hổ là Bắc Cái, ông cho dù bị tốc độ của Vô Song làm cho khiếp sợ nhưng cũng không luống cuống, một lần nữa bị Vô Song làm phải lùi lại, Đả Cầu Bổng xoay tròn trên tay, dùng Đả Cầu Bổng tiến lui tự nhiên, cùng Vô Song cận chiến.

Đây là lần đầu tiên Vô Song sử dụng quyền pháp mang theo sự uy mãnh, lần đầu tiên hắn cảm nhận được thế nào dương cương võ học, cảm giác nóng rực chảy trong kinh mạch quả thực khiến Vô Song phấn khích không thôi, từng quyền từng quyền mang theo dương cương nội lực lại kết hợp vơi cơ thể như thép nguội của hắn tạo cho Vô Song thế không thể đỡ.

Bắc Cái lại khác, ông không sử dụng quyền pháp nhưng Đả Cầu Bổng của ông như có sinh mạng, cho dù bị áp sát thì trong khoảng không nhỏ bé cũng như có vô số bóng gậy xuất hiện, ngăn cản quyền pháp của Vô Song, mỗi côn đều cực kỳ mềm mại, cực kỳ uyển chuyển.

Hai người trong phút chốc liền loạn thành một đoàn.

......

Nhiều năm trước, Vô Song từng nhìn thấy Quách Tĩnh cùng Viên Thừa Chí chiến đấu.

Khi đó hắn cảm thấy hai người rất mạnh, mạnh tựa thiên nhân vậy, hắn còn tự hỏi không biết bao giờ mình có thể đạt đến ngưỡng cửa của hai người.

Hôm nay... lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy Bắc Cái, hắn liền muốn mặc kệ tất cả mà chiến, hắn có lẽ đã rất gần cái độ cao của Quách Tĩnh cùng Viên Thừa Chí năm xưa.