Với một tiểu nhân vật như Vô Song mà nói thì sự mất tích của hắn căn bản không ai để ý hoặc chí ít hiện nay vẫn là không ai để ý.
Trong cái thế giới rộng lớn vô ngần này, Vô Song quả thật là một tiểu nhân vật không hơn không kém, sự biến mất của hắn không ảnh hưởng đến vận hành của cái thế giới này, chí ít trong tương lai gần là vậy.
Trong khoảng thời gian này toàn bộ thiên hạ đang rung động bởi một đại sự, một đại sư bao trùm toàn bộ thiên địa.
Bá chủ phương Bắc lúc này đã động.
Năm Khang Hy thứ 4, không rõ lý do gì nhà Liêu mở cửa cho quân Mông Cổ mượn đường, Liêu Quốc từ bỏ chống lại.
Trong cùng năm, đại quân Mông Cổ rốt cuộc nam tiến, hướng về tấm khiên chắn đầu tiên của Đại Thanh nơi phương Bắc.
Rất nhiều người nói đại thành lớn nhất phía Bắc là Tương Dương Thành bất quá điều này không đúng, tòa thành lớn nhất phương Bắc là Vĩnh An Thành.
Vĩnh An Thành là một tòa thành thuộc quyền quản lý của nhà Thanh bất quá thực tế đây là tòa thành mà nhà Thanh ban cho vị vua không ngai Bắc Địa Vương – An Lộc Sơn.
Vĩnh An Thành chỉ có 2 phần dân số là người Hán còn lại dân số chủ yếu là người Kim, người Liêu, người Thổ Phồn, đây có thể coi là khu tự trị của Đại Hán, dưới quyền An Lộc Sơn nắm giữ 20 vạn binh mã, một đội quân thuần túy được tạo nên từ người ‘ngoại tộc’.
Nếu là triều đại khác có lẽ còn không ai dám cho An Lộc Sơn tự mình xây dựng một đội quân mạnh mẽ và hung hãn thế này bởi cái quan điểm ‘không phải tộc ta ắt có dị tâm’ đã đi rất sâu vào văn hóa cũng như truyền thống của người Hán, đáng tiếc trong mảnh thiên địa này người Hán không làm chủ được, Trung Nguyên là của Đại Thanh.
Nhà Thanh căn bản không cố kỵ An Lộc Sơn bởi trong mắt nhà Thanh mà nói bất kể người Hán, người Tiên Ti, người Mông Cổ, người Thổ Phồn, người Tây Hạ... đều là ‘dị tộc’, có thể dùng được người Hán thì sao không dùng được các dân tộc khác?.
Đạo quân 20 vạn của An Lộc Sơn thực sự rất thiện chiến, đây là đạo quân đầu tiên ngăn cản Mông Cổ nam hạ, một đạo quân thiện chiến không ai dám coi thường, với Vĩnh An Thành cùng 20 vạn quân này của An Lộc Sơn khiến người Thanh tạm thời có thể kê cao gối mà ngủ bất quá thế sự cũng không theo ý người.
Không ai biết lý do tại sao Liêu Quốc vốn đang chống cự Mông Cổ, đang nhận viện trợ của Đại Thanh để ngăn cản quân Mông Cổ lại bắt đầu chuyển hướng thần phục Mông Cổ, cái loại biến cố bất ngờ này ai mà ngờ được?.
Đội quân 20 vạn của An Lộc Sơn trong phút chốc bỗng trở nên yếu đuối không thể tả trước người Mông Cổ hùng mạnh.
Thiết Mộc Chân lần này không xuất hiện nhưng người dẫn binh lần này cũng là một nhân vật có thể làm bất cứ ai cũng phải cảm thấy kinh hồn táng đảm – Thánh Đức Văn Vũ Nguyên Soái – Hốt Tất Liệt.
Mùa thu năm Khang Hy thứ 4, Hốt Tất Liệt mang 60 vạn đại quân nam hạ, trong 3 ngày đánh sập 6 tiểu thành tiền phong, 60 vạn đại quân trong 3 ngày ép thẳng An Định.
Tháng 10 năm Khang Hy thứ 4, 60 vạn đại quân Mông Cổ bao vây Bắc Địa, kiếm chỉ An Định.
Cũng trong tháng 10, Bắc Địa Vương An Lộc Sơn 3 lần mang quân ngăn cản Hốt Tất Liệt, cả 3 lần đều thảm bại mà chạy.
Toàn bộ Bắc Địa rơi vào tay đại quân Mông Cổ, An Lộc Sơn chỉ còn có thể trấn thủ thành An Định, trong thành bao gồm 2 tháng lương thực cùng 15 vạn đại quân.
Tháng 10 năm Khang Hy thứ 4, hai đại quân đoàn của Đại Thanh được điều động tiến về An Định.
Thanh Long Quân Đoàn từ Hoài Nam Đạo.
Chu Tước Quân Đoàn từ Tương Dương Thành.
.......................
Tương Dương Thành, thời điểm tháng 10, sau khi Vô Song rời khỏi thế giới này 10 ngày.
Quách Tĩnh lúc này thân mang trọng giáp, bộ giáp ánh lên sắc xanh ngọc cực kỳ đặc biệt, mái tóc búi cao cùng một dải khăn tím trên đầu, đứng trên tường thành ánh mắt có chút thâm trầm nhìn về thảo nguyên phương Bắc.
Đó là nơi Quách Tĩnh hắn lớn lên hơn nữa... ở đó còn có một nữ nhân mà Quách Tĩnh nợ một đời.
Lúc này trên tường thành có một tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, tiếng bước chân này làm lòng Quách Tĩnh trở nên an tĩnh rất nhiều.
“Dung muội, muội về rồi”.
Người xuất hiện sau lưng Quách Tĩnh đương nhiên là Quách phu nhân, nàng lúc này một thân áo vàng, khuôn mặt xinh đẹp đầy sắc sảo nhìn về nơi phương xa, bàn tay mềm mại khẽ chạm vào bàn tay đầy thô ráp của Quách Tĩnh.
“Quách đại ca, ta đã đưa Phù nhi, Đại Võ, Tiểu Võ cùng Dương Quá đến Đào Hoa Đảo rồi”.
Quách Tĩnh nghe vậy liền gật đầu, rồi thở ra một hơi.
“Chiến tranh vẫn là đến rồi, từ lúc trở thành tướng quân của Đại Thanh, từ lúc tiếp quản Tương Dương Thành ta đã biết chắc chắn có một ngày nay chỉ là đến khi đối mặt với nó vẫn là cảm nhận được áp lực thật lớn”.
Quách phu nhân cười cười, nàng đương nhiên hiểu ý của trượng phu mình, bàn tay nắm càng chặt tay của Quách Tĩnh hơn, lúc này hai vợ chồng bọn họ không nói gì chỉ im lặng hưởng chút ánh nắng còn xót lại của hoàng hôn trên Tương Dương Thành.
Quách Tĩnh – Bắc Tướng Quân được lệnh dẫn 2 vạn tinh binh tiếp viện Bắc Địa, cùng với hai đại quân đoàn hợp quân với An Lộc Sơn, tại Vĩnh An Thành quyết chiến với Hốt Tất Liệt.
...........
Trường An Thành, mùa thu tháng 10 năm Khang Hy thứ 4.
Cổng thành Trường An lúc này mở lớn, một đội quân chậm rãi theo cửa thành mà di chuyển, theo đường Hoài Nam Đạo đi thẳng về phía Tương Dương.
Đạo quân này không nhiều chỉ có 8000 binh lính bất quá trang phục thuần một sắc trắng cực kỳ thu hút, bất kể là binh khí, giáp trụ hay kỵ mã đều toát lên một vẻ xa hoa, có thể nói thẳng đây là một đạo quân được trang bị đến tận chân răng.
Bát Kỳ Đại Thanh – Chính Bạch Kỳ Quân Đoàn xuất động.
Chính Bạch Kỳ Quân Đoàn là một trong Bát Kỳ Đại Thanh, đây là quân đoàn còn tinh nhuệ hơn cả Tứ Đại Quân Đoàn của Đại Thanh hơn nữa một lòng trung thành với hoàng thất, vương bài quân đội của Đại Thanh, càng đáng nói hơn là người được gọi là Chính Bạch Kỳ Nguyên Soái.
Thượng thư bộ binh kiêm Bạch Kỳ Nguyên Soái – Phúc Kiến An – Phúc Vương Gia.
Nguyên Soái của quân Mông Cổ là Hốt Tất Liệt thì nguyên soái trong trận chiến này của Đại Thanh chính là Phúc Kiến An người được coi là Đại Thanh đệ nhất yêu nghiệt.
............
Đại Thanh lúc này lý thuyết là do Khang Hy đứng đầu nhưng Khang Hy vốn còn quá nhỏ vì vậy toàn bộ mọi việc cũng là do Tả Tướng cùng Hữu Tướng đứng ra bàn bạc với nhau bất quá hiện nay cả Tả Tướng cùng Hữu Tướng đều không có mặt ở hoàng cung, hai người đều xuất hiện ở Bắc Thiếu Lâm.
Bắc Thiếu Lâm hiện nay có thể coi là trung tâm quyền lực của Đại Thanh cũng không quá bởi Thiết Mộc Chân đã không cho Khang Hy cơ hội trưởng thành, người có thể đủ tư cách lấy thiên hạ làm bàn cờ, lấy quốc lực làm quân cờ mà đấu với Thiết Mộc Chân chỉ có lão hoàng đế Thuận Trị.
Trong thiền viện của Thuận Trị hiện nay có tổng cộng bốn vị cận thần.
Tả Tướng – Tần Cối.
Hữu Tướng – Lý Lân.
Chính Lam Kỳ Nguyên Soái – Ngao Thiếu Khanh – Ngao Bái.
Tương Lam Kỳ Nguyên Soái – Sách Vương – Sách Ni.
Khác với tất cả biểu hiện thường ngày, cả bốn người đều quỳ trên bồ đoàn, toàn bộ đều giữ im lặng, hai mắt nhắm lại, trong gian phòng chỉ còn tiếng gõ mõ của Thuận Trị Hoàng Đế.
Thuận Trị một thân tăng bào, cũng không đối mặt với các cận thần năm xưa mà lựa chọn quay lưng lại, hai chân khoanh trên bồ đoàn, tay vẫn chậm rãi gõ mõ.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Thuận Trị rốt cuộc lên tiếng.
“Sách Ni, theo ngươi tân nhiệm nguyên soái của chúng ta lần này xuất chinh có cơ hội thắng hay không?”.
Tân nhiệm nguyên soái dĩ nhiên là Phúc Kiến An.
Sách Ni một thân áo trắng, toàn bộ khuôn mặt đều vô cùng già nua, mái tóc bạc trắng bất quá cũng không có vẻ sắp chết như nhiều người đồn đoán, đối với câu hỏi của Thuận Trị rất nhanh cung kính trả lời.
“Hốt Tất Liệt là một trong tứ tử của Thiết Mộc Chân, tài năng của hắn đã được Thiết Mộc Chân khâm điểm, có thể hợp pháp nhãn kẻ đó thì Hốt Tất Liệt dĩ nhiên cực kỳ đáng sợ bất quá nói về quân sự thần vẫn nhất mực tin tưởng vào Kiến An, đứa nhỏ này nhất định sẽ không làm cho cơ nghiệp của Đại Thanh bị rung chuyển”.
Thuận Trị tiếp tục im lặng, theo sự im lặng của ông ta không khí trong căn phòng như bị căng lên, một cảm giác áp lực đè thẳng lên mọi người.
“Lý Lân, Thái Sư lần này có nói gì không?”.
Lý Lân vẫn một thân áo vải gai, khi nghe Thuận Trị hỏi cũng lập tức cung kính trả lời.
“Bẩm thái thương hoàng, Thái Sư lần này muốn điều động người đó đến phương Bắc, thái sư nói... cũng chỉ có người đó mới có thể ổn định Bắc Địa”.
Thuận Trị lần này lông mày liền nhíu chặt lại, đối mặt với Thiết Mộc Chân ngay cả ông ta cũng cảm thấy áp lực, Thiết Mộc Chân như một đầu hung lang sẵn sàng nuốt chửng tất cả vậy, cực kỳ đáng sợ.
Tâm cảnh bao nhiêu năm vốn yên tĩnh của Thuận Trị rốt cuộc dần dần không cách nào giữ được nữa, vốn tưởng đã đoạn tuyệt hồng trần nhưng hiện nay trong lòng Thuận Trị lại xuất hiện một cỗ hùng tâm tráng trí.
“Lệnh Tây Phương Nguyên Soái – Nhạc Phi cấp tốc đến Bắc Địa, Nhạc Phi tạm thời trở thành Bắc Địa Nguyên Soái, Phúc Kiến An làm phó soái, hai người cộng đồng trấn thủ Vĩnh An Thành”.
“Lệnh phong Ngao Bái làm Hữu Tướng Quân, thống lĩnh Chính Lam Kỳ Quân tiến về Bắc Địa”.
“Lệnh phong Quách Tĩnh làm Tả Tướng Quân, mang 2 vạn quân Tương Dương Thành đến Bắc Địa”.
“Lệnh phong An Lộc Sơn làm Hậu Tướng Quân “.
“Lệnh.... Hoàn Nhan Cô Nương xuất sơn, trở thành Tiền Tướng Quân “
..........
Tháng 11 năm Khang Hy thứ 4.
Sau khi Vô Song rời khỏi thế giới này được một tháng.
Đại Doanh Mông Cổ.
Mông Cổ trận doanh lúc này là một mảnh an tĩnh, bên trong đại doanh không thiếu tướng lĩnh mông cổ hơn nữa còn có cả Hốt Tất Liệt thân là nguyên soái bất quá ngay cả Hốt Tất Liệt cũng không dám lên tiếng.
Trong đại doanh Mông Cổ lúc này có một bàn lớn xây dựng trận hình cùng địa thế xung quanh thành An Định, trước cái trận hình mô phỏng này có một nam tử đang đứng, ánh mắt nam tử này nhíu càng ngày càng chặt.
Người thân một thân cẩm bào, bên ngoài khoác áo lông chồn cực kỳ ấm áp, khuôn mặt nghiêm nghị toát lên anh khí bức người.
Ở bên ngoài Hốt Tất Liệt liền là nguyên soái nhưng thực tế nam nhân này mới chịu trách nhiệm toàn bộ cuộc chiến chiếm An Định Thành này.
Nhữ Dương Vương – Gia Luật Võ Thần.
Gia Luật Võ Thần lúc này nói thẳng ra thì tuyệt đối không mấy dễ chịu, hắn mang theo tuyệt đối tự tin cùng tuyệt đối lực lượng muốn đánh sập Ân Định Thành bất quá gần 1 tháng trôi qua hắn vẫn không thể tiến thêm một bước nào.
Càng đáng ghét hơn hắn lại bị ngăn cản bởi kẻ thù của mình – Quách Tĩnh.
Nói về dẫn binh đánh trận bản thân Gia Luật Võ Thần tự tin chấp 10 cái Quách Tĩnh cùng lên bất quá đây không phải là hai quân quyết chiến trên đất bằng, đây là một bên công, một bên thủ.
Nói về năng lực thủ thành, dõi mắt khắp thiên hạ không có mấy ai qua được Quách Tĩnh.
Đương nhiên nói đến Quách Tĩnh là không đủ, bắt buộc phải nói đến cả Quách phu nhân, trong gần một tháng này Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh một mực giữ vững Vĩnh An thành khiến đại quân Mông Cổ không có cách nào một đường hát vang, một đường xuyên phá.
Nếu là kẻ khác ngăn cản đại quân Mông Cổ thì Gia Luật Võ Thần không cảm thấy quá mức bực mình tuy nhiên Quách Tĩnh lại khác, Quách Tĩnh là một kẻ Gia Luật Võ Thần năm mơ cũng muốn lấy mạng.
Thế giới này là một cái thế giới rất thần kỳ mà cũng rất thú vị.
Gia Luật Võ Thần là Nhữ Dương Vương tuy nhiên ba chữ Nhữ Dương Vương này còn chưa đủ để Gia Luật Võ Thần được tặng cho họ ‘Gia Luật’, cái họ hoàng tộc này chính là do phu nhân của hắn mang lại, trong thế giới này phu nhân của Gia Luật Võ Thần chính là đại danh đỉnh đỉnh Mông Cổ Công Chúa – Gia Luật Hoa Tranh.
Mông Cổ tiểu Công Chúa – Triệu Mẫn chính là kết tinh tình yêu của Gia Luật Võ Thần cùng Hoa Tranh bất quá Gia Luật Võ Thần biết, sâu trong trái tim phu nhân mình vẫn còn hình bóng của tên phò mã năm xưa.
Lần này Gia Luật Võ Thần chủ tâm hướng xin đánh trận đầu cũng chính là muốn tự tay lấy mạng Quách Tĩnh.
Hít vào một hơi lãnh khí, bình ổn lại khí thế của bản thân mình, đầu hơi hơi quay lại, Gia Luật Võ Thần lên tiếng.
“Triết tướng quân, thứ đó chuẩn bị xong chưa”.
Gia Luật Võ Thần vừa lên tiếng lập tức có một nam nhân đứng lên, nếu Quách Tĩnh có mặt ở đây tuyệt đối sẽ nhận ra người này, Mông Cổ Thần Xạ Tướng – Triết Biệt.
Triết Biệt hai tay chắp lại đối với Gia Luật Võ Thần cung kính lên tiếng.
“Bẩm quân sư, nội trong chiều nay thứ đo sẽ được mang tới”.
“Quách Tĩnh, Hoàng Dung, ta để các ngươi sống thêm một buổi chiều”.
..........
Trong lúc Gia Luật Võ Thần ở trong lều trướng một hơi đánh ra 12 đạo quân lệnh thì ở gần thành An Định, có hai nữ nhân chậm rãi tiếng tới.
Hai người này di chuyển cực kỳ thong dong trên lưng ngựa, đáng nói hơn là sau lưng hai người này có ít đến 3000 binh sỹ.
Hai nữ nhân này đều dùng mạng che mặt bất quá một người mặc trang phục màu đen, một người thì lại mặc hoàng kim bảo giáp.
Nói đến nữ nhân mặc hoàng kim bảo giáp có lẽ cũng không khó đoán, nàng chính là Hoàn Nhan Tuyết Y, Tiền Tướng Quân của Đại Thanh lần này.
Về phần nữ nhân mặc áo đen, nàng cũng chẳng phải ai xa lạ - Hoắc Thanh Đồng.
Hai nữ nhần dần dần đi về phía thành An Định, bỗng nhiên ngựa của Hoàn Nhan Tuyết Y liền dừng lại.
Theo động tác của nàng toàn bộ 3000 thân vệ cũng lập tức dừng lại, đạo quân này không ngờ đều cùng một nhịp thở với bản thân nàng.
Quay sang một bên nhìn Hoắc Thanh Đồng, Hoàn Nhan Tuyết Y nhếch miệng.
“Đại Thanh cùng Mông Cổ vốn là chó cắn chó, ta thật sự hy vọng bọn chúng cắn chết nhau mới tốt bất quá thân bất do kỷ, vẫn phải đến đây trợ giúp Đại Thanh dù sao thù diệt quốc không thể không báo”.
“Ngươi thì khác, ngươi không liên quan đến cuộc chiến này vì vậy ta mang ngươi đến đây mở rộng tầm mắt, cũng không cần dùng tên Hoắc Thanh Đồng, tốt nhất dùng tên một cái tên giả đi, từ giờ trở đi ngươi gọi là Hoàn Nhan Thanh Thanh”.
“Cuộc chiến này bất kể thắng thua đều sẽ là một cơ hội cho ngươi, một cơ hội cho ngươi mở rộng tầm mắt, được nhìn thấy hai quái vật thật sự về tài dụng binh, cố mà chắt lọc kinh nghiệm”.
Nói đến đây Hoàn Nhan Tuyết Y trong mắt cũng xuất hiện một tia thán phục, trong chiến trường lần này có hai người nàng bội phục từ tận chân tâm.
Một người mà vào thời hoàng kim của nàng, nàng dùng tất cả mọi cách cũng không thắng nổi.
Một người khác liền là kẻ diệt đi nhà Kim.
Nhạc Phi cùng Gia Luật Võ Thần.
Nghĩ đến hai cái tên này, Hoàn Nhan Tuyết Y liền cảm thấy trận chiến này cực kỳ cực kỳ thú vị.
.........
Hiện nay mới là 1 tháng kể từ lúc Vô Song rời khỏi thế giới này.