Cực Võ

Quyển 2 - Chương 147: Kết Nghĩa (3)

Thiết Thương Miếu vốn là một miếu hoang nhưng càng là miếu hoang thì lại càng thích hợp cho Cái Bang đệ tử sinh sống cùng tập hợp.

Cái Bang thật ra là môn phái bị Hoàn Nhan Hồng Liệt ghét nhất bởi môn phái này phân tán ở khắp nơi, đâu đâu cũng có, là lực lượng tình báo không có bất cứ thế lực nào có thể coi thường, khả năng liên lạc giữa các thành viên trong Cái Bang cũng có thể coi là hàng đầu thiên hạ, không màng đến chiến lực chỉ cần coi Cái Bang là một tổ chức tình báo thì đã quá mức kinh khủng rồi.

Bất cứ ai khi đứng trước một tổ chức tình báo như vậy đều sẽ làm ra hai lựa chọn, hoặc là thu phục hoặc là dùng mọi cách tiêu diệt bất quá lựa chọn là một việc nhưng thực hiện được hay không lại là một việc khác.

Cái Bang thời đại này do bang chủ Hồng Thất Công đứng đầu, bản thân Hồng Thất Công là thần long thấy đầu không thấy đuôi lại thích nhàn vân dã hạc tuy nhiên nhất mực trung thành với Đại Tống, chỉ cần Hồng Thất Công một ngày chưa chết thì Cái Bang vẫn trung với Đại Tống, bản thân Hồng Thất Công cũng là ngũ tuyệt cấp nhân vật, người có thể đánh bại ông ta thì không phải không có nhưng người có thể giết được Hồng Thất Công thì... thực sự rất khó tìm ra thậm chí có thể coi là không tồn tại.

Mua chuộc không được thì phải diệt trừ nhưng diệt trừ kiểu gì khi số lượng đệ tử Cái Bang nhiều như mặt cỏ trên đại thảo nguyên vậy, căn bản không thể nào diệt hết nổi, diệt hết đám này thì đám sau lại xuất hiện, đau đầu vô cùng.

Từ hai việc trên mà xem... Cái Bang chính là ung nhọt cần phải diệt trừ, là cái gai trong mắt của cả Hoàn Nhan A Cốt Đả cùng Đại Hãn Thiết Mộc Chân.

Đương nhiên ở chiều ngược lại, cho dù không có mấy người công nhận nhưng Cái Bang chính là bùa hộ mệnh cho toàn bộ Đại Tống.

Lại nói về Thiết Thương Miếu lúc này, nếu hiện nay có cao thủ đi qua Thiết Thương Miếu mà nhìn vào bên trong tuyệt đối sẽ giật mình không hề nhẹ bởi bốn vị trưởng lão đang ngồi đây không ngờ đều là trưởng lão của Cái Bang hơn nữa trên giang hồ cũng là nhân vật cực kỳ không tầm thường.

Cái bang trong thế giới này đứng đầu là bang chủ, sau bang chủ là phó bang chủ rồi đến tứ đại trưởng lão, ngũ đại hộ pháp cùng hàng vạn bang chúng khác.

Cái bang chia đệ tử thành từ một đến chín túi, bản thân trưởng lão là đệ tử chín túi, hộ pháp là đệ tử tám túi, dưới nữa thì có ngoại môn trưởng lão là đệ tử bảy túi, đệ tử sáu túi thì thường sẽ chưởng quản một phân đà của Cái Bang, bản thân Cái Bang là một tổ chức hoàn chỉnh và cực kỳ thống nhất.

Cái Bang bang chủ đời này đương nhiên là đỉnh đỉnh đại danh Bắc Cái – Hồng Thất Công.

Cái Bang phó bang chủ đời này cũng là một nhân vật cực kỳ không tầm thường – Uống Kiếm Thông.

Tứ đại trưởng lão của cái bang bao gồm: Nhân Trưởng Lão – Mã Đại Nguyên, Địa Trưởng Lão – Bạch Thế Kinh, Truyền Công Trưởng Lão - Lỗ Hữu Cước, Chấp Pháp Trưởng Lão – Ngô Trường Phong.

Ngũ Đại Hộ Pháp của Cái Bang bao gồm: Đông Đàng Hộ Pháp – Trần Cô Nhạn, Tây Đàng Hộ Pháp – Hề Sơn Hà, Nam Đàng Hộ Pháp – Tống Thiên Không, Bắc Đàng Hộ Pháp – Bành Liên Thành, Trung Đàng Hộ Pháp – Lương Bình Khởi.

Bình thường thì cái bang chia làm 6 phân khu lần lượt là đông – tây – nam – bắc – trung cùng tổng bộ, nếu xét ra mà nói phân khu trung tâm liền ở gần tổng bộ nhất cũng là phân khu mạnh nhất trong các phân khu ngoại trừ tổng bộ vì vậy nếu muốn được nhìn thấy nhiều cao thủ Cái Bang tập trung nhất liền phải đến phân khun trung tâm hoặc tổng bộ tuy nhiên hôm nay lại khác.

Thành Yến Kinh nằm thiên về phía tây của trung nguyên hoặc có thể nói nó nằm giữa phía Tây cùng phía Nam của Trung Nguyên, rất xa khu vực trung tâm, việc các cao thủ Cái Bang có mặt ở đây đương nhiên không bình thường.

Phàm là việc gì trên đời cũng có lý do của nó, trong đội ngũ Cái Bang ở Thiết Thương Miếu này có đến hai vị hộ pháp, một vị trưởng lão cùng hai vị ngoại môn trưởng lão, dõi mắt khắp toàn bộ võ lâm thì đây cũng là một đội hình cực mạnh, đám người này có mặt ở đây chính là vì muốn cứu ra một người.

Ba ngày trước, phân đà Yến Kinh của cái bang bị tận diệt, rất nhiều đệ tử đều phải đào thoát khỏi thành Yến Kinh nhưng cũng có rất nhiều đệ tử vong mạng thậm chí trong thành Yến Kinh còn có đại nhân vật bị giữ lại.

Đại nhân vật bị giữ lại là ai?, người này không ai khác chính là Địa Trưởng Lão – Bạch Thế Kinh.

Cái Bang vốn muốn đưa lực lượng của mình vào thâm nhập bên trong thành Yến Kinh bởi ai cũng biết Yến Kinh sẽ là bàn đạp cho người Kim xâm nhập trung nguyên cũng vì vậy đến cả một trong những nhân vật đứng đầu Cái Bang tổng đà cũng đến Yến Kinh, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là giám sát tình báo rồi liên tục gửi về tổng bộ đồng thời nếu có cơ hội thì nhất cử tấn công, lấy mạng Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Kế hoạch đặt ra vốn không có gì sai sót, trước khi Bạch Thế Kinh đến thì mọi việc ở Yến Kinh vẫn cực kỳ tốt đẹp nào ngờ sau khi vị Địa Trưởng Lão này đặt chân vào thành Yến Kinh thì Hoàn Nhan Hồng Liệt cứ như bị điên vậy, hắn lật tung cả thành Yến Kinh lên đồng thời cũng tận diệt luôn phân đà của Cái Bang tại Yến Kinh.

May mắn nhất là Bạch Thế Kinh còn chưa có chết, bản thân ông ta hiện nay đang ngồi trong địa lao, đám người Cái Bang lần này tập trung ở Thiết Thương Miếu chính là nghĩ cách cứu viện Bạch Thế Kinh ra ngoài.

Cường công thành Yến Kinh đương nhiên không được, đây là hành động người si nói mộng căn bản sẽ không ai thực hiện.

Cho cao thủ vào giải cứu Bạch Thế Kinh cũng không được bởi tại thành Yến Kinh phân chia làm thiên lao cùng địa lao, vị trí thiên lao thì ai cũng biết nhưng vị trí địa lao thì khác, địa lao ở đâu đám người Cái Bang hiện nay còn chưa tìm ra.

Phương án cuối cùng đương nhiên là ám sát Hoàn Nhan Hồng Liệt hoặc bắt cóc người thân bên cạnh Hoàn Nhan Hồng Liệt chỉ là cái phương án này bị chính Hồng Thất Công bác bỏ.

Yến Kinh không phải là một ngôi thành bình thường, Hoàn Nhan A Cốt Đả có thể tự tin giao cho Hoàn Nhan Hồng Liệt đến tọa trấn Yến Kinh đương nhiên có cái lý của nó, trong thành Yến Kinh có một loại lực lượng đủ để đảm bảo Hoàn Nhan Hồng Liệt không thể bị ám sát, đây là tự tin của Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng là tự tin của Đại Kim.

Đang trong lúc cao tầng Cái Bang không biết làm thế nào thì Vô Song xuất hiện.

Bọn họ không biết Vô Song là ai, cũng không biết thực lực Vô Song ra sao, cái bọn họ quan tâm là một chút dữ liệu thu thập được.

Cái Bang không phải là vô năng, bên trong Hoàn Nhan Phủ quả thật có người của Cái Bang, bọn họ chính là nắm được thông tin Vô Song ở trong biệt viện dành cho thượng khách của Hoàn Nhan Phủ, người có thể được Hoàn NHan Hồng Liệt coi là thượng khách tất nhiên có thân phận cực kỳ cao quý, loại người này chỉ cần nắm được trong tay liền thật sự có thể trao đổi con tin với Hoàn Nhan Hồng Liệt mà cứu Bạch Thế Kinh ra.



Với thực lực của Cái Bang muốn bắt một thiếu nữ tay không tấc sắt dễ dàng vô cùng mà ngay cả Vô Song có biết chút ít võ công thì bọn họ bắt Vô Song vẫn cứ là dễ dàng vô cùng tuy nhiên trong thành Yến Kinh hiện nay Cái Bang lại chẳng có bao nhiêu thực lực vì thế liền phải dùng hạ sách kéo Vô Song ra ngoài.

Cách này thực ra rất ngu ngốc bởi không có gì đảm bảo Vô Song sẽ không đuổi theo lại càng không có gì đảm bảo Vô Song bên cạnh sẽ không có Đại Kim cao thủ vì vậy người đứng ra thực hiện nhiệm vụ này... hoàn toàn được coi là tử sĩ.

Nếu Vô Song không đuổi theo thì người này phải bắt bằng được Vô Song sau đó liều chết chạy khỏi thành Yến Kinh.

Nếu Vô Song có đuổi theo thì người này phải liều chết mà chạy, bất chấp cả việc có bị cao thủ bên phía Đại Kim truy sát hay không.

Người được ‘ép’ cho cái trọng trách này chính là một kẻ cực kỳ nổi danh trên giang hồ - Cùng Hung Cực Ác – Vân Trung Hạc.

Vân Trung Hạc thân là một trong tứ đại ác nhân, hắn chắc chắn sẽ không đi theo trợ giúp Cái Bang có điều ai bảo hắn trúng độc dược?, cho dù Vân Trung Hạc không biết là loại độc gì nhưng hắn chỉ cần biết mình trúng là được, kể cả Vân Trung Hạc không vui vẻ gì với nhiệm vụ này thì hắn vẫn cứ phải làm.

Vân Trung Hạc võ nghệ không cao nhưng khinh công lại là nhất tuyệt có điều hiện tại hắn đang liên tục chửi thầm trong lòng.

Khinh công cao thì sao?, hắn nhất định phải đảm bảo không được để Vô Song mất dấu chính mình, để Vô Song không mất dấu chính mình hắn liền phải làm giảm tốc độ, nếu hai bên cùng dùng chân mà chạy thì không sao nhưng Vô Song lại cưỡi ngựa một mạch truy đuổi, thử hỏi chơi vậy thì sao Vân Trung Hạ có thể không bực mình?.

Cước lực con người có hạn, chạy nhanh bao nhiêu rồi cũng đến lúc mỏi chân, khinh công của Vân Trung Hạc rất cao, so với con ngựa mà Vô Song cưỡi thậm chí còn nhanh hơn bất quá từ nam thành chạy đến địa điểm ghi sẵn căn bản không phải là đoạn đường ngắn, Vân Trung Hạc hiện nay gần như phải dùng hết sức bú sữa mẹ mà chạy, hắn không được để Vô Song mất dấu nhưng cũng không được để Vô Song vượt qua, cước lực của hắn dù nhanh nhưng so thời gian sao có thể bằng con ngựa mà Vô Song cưỡi?.

Vô Song thì lại khác, hiện nay Vô Song tâm tình tương đối bình thản thậm chí còn vài phần hứng thú, hắn hứng thú với tên ăn mày đang chạy như điên kia, Vô Song tất nhiên nhìn ra đối phương đang cố gắng giữ khoảng cách không thay đổi so với bản thân hắn, muốn làm được cái trình độ này thì khinh công phải cực cao cường.

Thực lực của tên ăn mày kia nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là nhất lưu cao thủ nhưng khinh công của hắn chỉ sợ so được với tông sư đỉnh phong cao thủ, đây có thể coi là một cường giả trong giang hồ.

“Thú vị, ăn mặc quần áo ăn mày?, là người Cái Bang sao?, cũng chỉ có Cái Bang mới có thể phái ra cao thủ bậc này “.

Nghĩ đến đây khóe miệng Vô Song hơi hơi cong lên, một nụ cười tà dị xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ.

.......

Khi mà Vân Trung Hạc thở không ra hơi chạy về địa điểm tập kết thì đám người Cái Bang rốt cuộc cũng có hành động.

Theo sự sắp xếp của trưởng lão thì hơn 200 Cái Bang đệ tử chia thành hai đường.

Đường đầu tiên phụ trách ngăn cản đám quân Kim, dùng mọi cách khiến đám người Kim này khoogn thể ảnh hưởng đến kế hoạch của Cái Bang, kế hoạch bắt cóc Vô Song vì vậy đây là đội ngũ đông nhất do chính Truyền Công Trưởng Lão – Lỗ Hữu Cước đảm nhiệm.

Đường thứ hai số lượng không bằng đường đầu tiên nhưng lại toàn là tinh anh, đây là đội ngũ do hai vị hộ pháp Trần Cô Nhạn cùng Hề Sơn Hà dẫn theo 36 tinh anh đệ tử của Cái Bang nhận trách nhiệm bắt cóc Vô Song.

Cái đội ngũ thứ hai trong mắt hai vị hộ pháp Trần Cô Nhạn cùng Hề Sơn Hà vốn là thừa, theo bọn họ chỉ cần bất cứ ai trong hai người cũng có thể dễ dàng bắt cóc Vô Song tuy nhiên theo trưởng lão Lỗ Hữu Cước phòng xa mà nói thì đây là đội hình dùng để khóa chặt vị cao thủ đi theo bảo vệ Vô Song bởi bản thân Lỗ Hữu Cước căn bản không tin Vô Song chạy ra khỏi thành Yến Kinh mà không có cao thủ đi theo bảo vệ, nếu thật sự không có cao thủ bảo vệ... thân phận Vô Song có lẽ không cao như đám người Cái Bang nghĩ.

........

Trên đường chạy đến điểm tập kết định sẵn với Vân Trung Hạc, Trần Cô Nhạn vừa đi vừa lên tiếng với Hề Sơn Hà.

“Hề huynh, lần này chúng ta điều động lực lượng lớn như vậy nhưng chỉ để bắt một nữ tử có thích đáng hay không?”.

Hề Sơn Hà nghe vậy liền thản nhiên gật đầu.

“Có gì mà không thích đáng, Trần huynh nghĩ nhiều rồi hơn nữa nữ tử kia cũng không phải là người Trung Nguyên chúng ta, là nữ tử dị quốc vậy càng không cần quan tâm”.

Trần Cô Nhạn nghe vậy hơi hơi gật đầu bất quá vẫn là nói.

“Hề huynh, ta biết tất cả vì sự an nguy của Bạch trưởng lão bất quá dù sao cũng là nữ nhân, tốt nhất cũng không nên gây ra đau đớn gì cho cô ta, việc này ta nghĩ Hề huynh cũng đồng ý với ta”.

Hề Sơn Hà khẽ nhíu mày, tính cách của hắn không có như Trần Cô Nhạn, không có tốt như vậy bất quá nếu Trần Cô Nhạn đã lên tiếng thì hắn cũng sẽ gật đầu.

“Yên tâm, chỉ cần cô nương đó biết điều liền sẽ không gặp đau đớn, việc này Trần huynh cứ yên tâm, hơn nữa...”.

Nói đến đây Hề Sơn Hà khóe miệng cũng không che được ý cười.

“Hơn nữa đừng quên thiếu bang chủ cũng đang ở đây, không khéo cô ta nhìn thấy thiếu bang chủ của chúng ta liền triệt để bị hớp hồn còn không muốn về nữa ý chứ”.

Lời Hề Sơn Hà nói cũng chẳng nhỏ gì, đám tinh anh đệ tử Cái Bang cũng nghe thấy, nhắc đến thiếu bang chủ trên dưới Cái Bang không ai không dơ ngón tay cái, nghe lời cười đùa của Hề Sơn Hà gần như toàn bộ đội ngũ đều phá lên cười.

........

Vô Song vẫn đuổi, Vân Trung Hạc thì vẫn cứ chạy.

Binh lính Đại Kim vẫn cứ cố gắng đuổi theo mà Cái Bang đệ tử thì vẫn cứ làm theo kế hoạch của mình.

Tất cả những việc này vốn không liên quan tới hai nam nhân ở đây hay nói đúng hơn những việc ngoài kia hai nam nhân này căn bản không biết gì cả.

Đây là một cái lều lớn nằm trên một mảnh đất trống sâu trong rừng cây.

Ngồi bên cạnh lều lớn hiện nay có tổng cộng ba nam nhân, một già cùng hai trẻ.

Người lớn tuổi chính là Dương Thiết Tâm, bản thân Dương Thiết Tâm tay nắm trường thương mạnh mẽ từng bước tiến lên, thương ảnh trước mặt ông ta biến hóa tới lui tự nhiên, vừa nhìn đã biết đây là một bộ thương pháp cực kỳ cao thâm thậm chí cho dù với ánh mắt của ‘người kia’ cũng phải dần dần lộ ra một tia thán phục.

Người kia là ai?, đây là một nam tử trẻ tuổi, thân hình to lớn để hở nửa thân trên, mái tóc hoa râm có chút rối bời, ánh mắt sáng như sao, khuôn mặt ngập tràn khí khái nam tử, nhìn vào nam nhân này thậm chí cho người ta cảm nhận được một luồng khí thế kinh khủng, một loại chiến ý có thể đè ép tất cả đối thủ của mình, một loại khí khái bao trùm lên tất cả.

Người này chính là Cái Bang thiếu bang chủ - Kiều Phong.

Người ngồi bên cạnh Kiều Phong cùng xem Dương Thiết Tâm múa thương không ai khác chính là Quách Tĩnh.

Loại người bình thường khi đứng cạnh Kiều Phong thông thường vốn trở nên thấp bé vô cùng thậm chí bị cái khí khái của Kiều Phong nuốt chọn nhưng Quách Tĩnh sao có thể là người bình thường?.

Quách Tĩnh không có khí khái hơn người của Kiều Phong, không có khí thế bức người hay kinh thiên chiến ý.

Quách Tĩnh thân thể không cao lớn như Kiều Phong, không có cơ bắp như Kiều Phong cũng chẳng có được thiên phú kinh khủng như Kiều Phong nhưng hắn là Quách Tĩnh, chỉ cần thế là đủ rồi.

Khuôn mặt không có gì quá đặc biệt thậm chí mang theo vài phần thật thà kia lại cho người khác một loại kiên định vô cùng, một loại cảm giác an tâm mà tin tưởng.

Nếu Kiều Phong là nước sông Hoàng Hà có thể quấn phăng mọi thứ thì Quách Tĩnh lại như Vạn Lý Trường Thành ngàn năm trường tồn giữa thiên địa.

Kiều Phong cùng Quách Tĩnh, hai con người, hai tính cách, hai thế giới lúc này vậy mà gặp nhau.

Vô Song đã lấy Hoàng Dung ra khỏi Quách Tĩnh đồng thời gián tiếp cũng khiến Quách Tĩnh có thể không bao giờ được gặp Hồng Thất Công, được Hồng Thất Công truyền dạy Hàng Long Thập Bát Chưởng nhưng thế giới này rất công bằng, thế giới này để Quách Tĩnh gặp Kiều Phong.

......

Trả đủ chương hôm qua hứa r nha T_T

.......

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.