Nhận được tin tức từ Thăng Long Hội, Vô Song liền không chậm trễ rời khỏi phòng, đi xuống cầu thang tầng hai, sau đó chọn căn phòng thứ năm bên trái tính từ cầu thang, hắn khẽ gõ cửa.
Bên trong liền truyền ra giọng của Uyển Thanh, giọng nói vẫn băng lãnh khác người.
“Ai?”.
Vô Song cũng không vì giọng nói của nàng mà phiền lòng, biết nàng là Mộc Uyển Thanh, Vô Song đối với nàng liền thoải mái rất nhiều.
Dù sao Mộc Uyển Thanh như vậy mới là Mộc Uyển Thanh, hơn nữa nữ nhân này không phải lúc nào cũng đáng giận, ít nhất trong Kim Dung tiểu thuyết, nàng có nhiều mặt vẫn là rất đáng yêu.
Vô Song không phải là loại người gặp ai cũng thích, gặp ai cũng muốn thu làm nữ nhân dù sao tình cảm là thứ không gò ép được, lúc này Vô Song đối với Mộc Uyển Thanh đơn thuần là thưởng thức, dùng ánh mắt mà theo dõi trực tiếp một nữ nhân vật trong Kim Dung thế giới mà thôi, không hơn.
Mang theo tâm tình này, hắn liền thoải mái hơn rất nhiều.
“Là ta, Đông Phương Bạch”.
Vô Song dứt lời, bên trong căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng, sau đó của phòng từ từ mở ra, Mộc Uyển Thanh xuất hiện, nàng ra hiệu cho hắn đi vào rồi đóng cửa lại.
Vừa vào trong phòng, không đợi Vô Song lên tiếng, Mộc Uyển Thanh đã hỏi.
“Đông Phương Bạch, thế nào rồi? “.
Vô Song mỉm cười gật đầu với nàng, bất quá sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Ta đã biết địa điểm, bất quá có chút xa, chỉ sợ chúng ta phải đi hết tốc lực”.
Mộc Uyển Thanh nghe vậy, ánh mắt liền biến thành lo lắng.
“Rốt cuộc ở đâu?”.
Vô Song nhìn thấy nàng gấp gáp cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, hắn thản nhiên đáp.
“Sơn Nam Tây Đạo, Thổ Địa Miếu, nửa đêm hôm nay”.
Mộc Uyển Thanh nghe vậy lập tức nắm lấy tay Vô Song, mặc kệ hắn có đồng ý hay không.
“Ax, Mộc cô nương ngươi làm gì?”.
Mộc Uyển Thanh nhíu nhíu mày nhìn hắn.
“Chẳng nhẽ ngươi không đi? “.
Vô Song cũng nhìn nàng.
“Đi, tất nhiên đi, bất quá ngươi nắm tay ta làm gì?”.
Mộc Uyển Thanh lườm Vô Song một cái.
“Từ đây đến Sơn Nam Tây Đạo còn một cái Hoa Sơn, ngươi nghĩ ngươi đến kịp?, bằng vào mấy thế võ mèo ba chân của ngươi, căn bản không kịp thời gian, chỉ làm chậm trễ bản cô nương, ta liền dẫn gnuowi đi”.
Mộc Uyển Thanh nói vậy, Vô Song liền triệt để hết nói nổi, nếu hắn dùng Quỷ Ảnh thân pháp, chỉ sợ trời tờ mờ tối đã đến Sơn Nam Tây Đạo, bất quá nếu đi bằng hai chân lại có chút tốn thể lực, nhìn nhìn một chút Mộc Uyển Thanh, hắn cũng triệt để im lặng.
Nếu Vô Song lớn hơn một chút, Uyển Thanh căn bản sẽ không thèm đụng vào hắn, bất quá trong mắt nàng Vô Song vẫn là một đứa bé, còn chưa được tính là nam nhân, nằm tay một chút mà thôi, đương nhiên không sao.
Mộc Uyển Thanh dẫn Vô Song đi thẳng đến chuồng ngựa, sai đó Vô Song mới nhìn thấy con ngựa của Uyển Thanh, một con ngựa rất đẹp.
“Đây là...?”.
Mộc Uyển Thanh đắc y nhìn Vô Song, mặt mũi có chút tự hào.
“Đây là Hãn Huyết Bảo Mã chỉ có ở Bắc Cương, một thớt Hãn Huyết Bảo Mã này giá trị vạn lượng bạc, thế nào, đẹp không?”.
Đầu Hãn Huyết Bảo Mã này thật sự rất đẹp, bờm màu trắng, làn da màu đỏ như máu, trên người còn lấm tấm những điểm trắng như tuyết, giá trị mỹ quan rất cao.
Vô Song tất nhiên thành thật trả lời.
“Đẹp, rất đẹp”.
Mộc Uyển Thanh liền vui vẻ, nàng nhảy lên ngựa, sau đó một tay vận sức, cũng nhấc luôn Vô Song lên ngựa.
“Bám cho chắc, Tiểu Hồng của ta tốc độ chạy rất nhanh, cẩn thận kẻo ngã”.
Vô Song nghi hoặc nhìn một chút, trên con ngựa này thì biết bám vào đâu?.
Đương nhiên thời đại này cũng đã có yên ngựa cùng móng ngựa, không đến mức qua đau mông, cũng không đến mức quá sóc nẩy.
Một Uyển Thanh thấy Vô Song không động, ánh mắt liền lạnh lại, bất quá nhìn thấy khuôn mặt đang không biết làm gì của Vô Song, nàng liền dở khóc dở cười.
Không để Vô song suy nghĩ, nàng cầm lấy hai tay hắn, đặt vào vòng eo mềm mại của mình.
“Hừ, tiểu tử chưa dứt sữa còn lo lắng cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, bản cô nương còn chưa vì một cái tiểu tử như ngươi mà lo sợ, bám chắc”.
Nói rồi, nàng thúc ngựa lao một mạch, tốc độ cũng thật sự là rất nhanh, ít nhất nhanh gấp 10 lần hai con la mà Vô Song mua.
Tất nhiên ở đằng sau, Vô Song ôm chặt lấy eo của Uyển Thanh, thoải mái hưởng thụ vòng eo tinh tế của nàng.
Mỹ nhân cho phép, chẳng nhẽ còn không hưởng thụ?.
Uyển Thanh thật ra cũng không tốt như vậy, nam nhân bình thường đụng vào nàng khả năng rất cao là bị chặt tay bất quá lúc này là thời kỳ phi thường.
Không có Vô Song đi cùng, ai dám cho nàng gặp người Thiên Địa Hội?.
Hơn nữa Vô Song nhìn ngược nhìn xuôi vẫn chỉ là tiểu hài tử, Uyển Thanh lại không ghét cái tiểu hài tử có chút cốt khí này, vì vậy mới miễn cưỡng cho hắn ôm eo mình.
Cảm nhận có người ôm chặt vòng eo tinh tế của nàng, Mộc Uyển Thanh khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, tuy nhiên lúc trước nàng nói rất cứng, cũng sẽ không tiện thay đổi lời, cũng đành cắn răng một đường chạy thẳng.
.......
Vô Song cũng không biết, lần này Uyên Ương Đao là một ván cờ lớn, một ván cờ mà nước đi đầu tiên, thuộc về triều đình.
Vô Song lại càng không biết, cuộc chiến này liên lụy lớn đến thế nào.
........
Lúc này ở Trường An, Ngụy phủ.
Ngụy Trung Hiền tay cầm vài viên long não, nhè nhẹ di chuyển, sắc mặt bình tĩnh, không biết hắn đang nghĩ gì.
Đứng cạnh Ngụy Trung Hiền lúc này, là bốn quan binh của triều đình, bất quá tuy mặc võ phục nhưng mặt nạ lại che đi.
Bốn người này đứng như bốn tôn sát thần, sát khí rất nặng, trên tay mỗi người không biết đã có bao nhiêu tính mạng.
Trong căn phòng của hắn, không khí âm trầm đến đáng sợ.
“Báo”.
Bên ngoài truyền đến âm thanh bẩm báo, Ngụy Trung Hiền khẽ nhếch miệng.
“Vào đi”.
Lập tức có một hắc y nhân xuất hiện, thần kỳ người này dĩ nhiên lại là Huyết Chích Tử thành viên, trang phục kỳ dị này đúng là chỉ có người Huyết Chích Tử sở hữu.
“Bẩm Thủ Phủ đại nhân, 7 Huyền Đội đã theo lệnh tập hợp, những Huyền Đội khác, chỉ sợ đến không kịp”.
Ngụy Trung Hiền liếc mắt nhìn người báo tin kia, sắc mặt dần dần trở nên âm lãnh.
“Bảo bọn chúng, có chết cũng phải đến kịp, ta cần ít nhất 10 Huyền Đội, không đủ số này bọn chúng dâng đầu lên đi, lão phu lười ra tay”.
Người báo tin ánh mắt liền co rụt lại, sau đó cũng không dám phản kháng, lập tức cúi đầu.
“Tuân lệnh Thủ Phủ đại nhân, thuộc hạ lập tức đi báo tin”.
Nhìn theo bóng kẻ này rời đi, Ngụy Trung Hiền lại nhìn bốn kẻ đang đứng xung quanh, khuôn mặt trắng dãn ra.
“Không biết Đia Đội các vị có tự tin không?”.
Bốn người này chính là nhân vật cấp trưởng lão của Huyết Chích Tử, mỗi người thống lĩnh một Địa Đội, toàn bộ Huyết Chích Tử chỉ có 6 vị trưởng lão mà thôi.
Ở trên trưởng lão cũng chỉ có một người gọi là Hình Giới, nắm giữ trong tay duy nhất một cái Thiên Đội.
Lần này Hình Giới không đến, Ngụy Trung Hiền căn bản không có cách nào điều động Hình Giới xuất thủ, bất quá có bốn vị trưởng lão ở đây tương đương với bốn Địa Đội của Huyết Chích Tử, con số này cực kỳ đáng sợ.
Bốn Địa Đội tổng cộng 40 người.
Mười Huyền Đội tổng cộng 150 người.
Lực lượng của Huyết Chích Tử lần này đã xuất ra 70% vốn liếng, đây chính là đại hành động, hành động cấp bậc này từ khi Huyết Chích Tử thành lập cũng không xuất hiện quá hai lần.
Lần đầu tiên là Nam – Bắc Thiếu Lâm đại chiến, chiến dịch mang tên Định Võ Lâm.
Lần thứ hai là Thiên Long Sơn Mạch đại chiến, chiến dịch mang tên Trảm Thiên Chi Chiến.
Đây chính là lần thứ ba, cuộc chiến này mang tên – Đồ Thiên Diệt Địa.
Đối với câu hỏi của Ngụy Trung Hiền, một trong bốn vị trưởng lão ôm quyền đứng lên tiếng.
“Phủ Chủ đại nhân, Huyết Chích Tử xuất thủ chưa bao giờ sai lầm, tuy lần này Hình Giới không ra nhưng bốn chúng ta vẫn là cực kỳ tự tin, huống hồ Huyết Chích Tử chỉ là kỳ binh, chủ lực vẫn còn ở đó, có vị kia xuất thủ, Thiên Địa Hội tất diệt”.
Nhìn thấy trưởng lão phát ra trọng ngôn, Ngụy Trung Hiền mới gật đầu.
“Các vị, lúc này ta vâng theo thiên tử, giúp thiên tử trảm gian tặc, thời khắc phi thường vẫn phải làm nhữn việc phi thường, có gì không đúng vẫn là mong các vị thông cảm”.
Ngụy Trung Hiền nói vậy, cả bốn vị trưởng lão đều ôm quyền.
“Nào dám trách tội Phủ Chủ, chỉ cần người ra lệnh chúng ta muôn chết không từ”.
Ngụy Trung Hiền gật đầu, khóe miệng cong lên.
“Vậy y theo sắp xếp, chỉ cần Thiên Địa Hội dám cướp người, chúng ta liền Đồ Thiên Diệt Địa”.
Giọng nói của Ngụy Trung Hiền the thé, nghe rất khó chịu bất quá ở đây không ai dám cười, bốn vị trương lão lập tức ôm quyền cung kính, sau đó rời đi.
Nhìn bốn người này rời đi, Ngụy Trung Hiền sắc mặt dần dần trở về bình thường, hắn nhẹ nhấp một tách trà nóng.
Ngồi một mình trong phòng, Ngụy Trung Hiền bắt đầu hổi tưởng lại việc hơn hai tháng trước, sự kiện trong tướng phủ đối với hắn mà nói, bây giờ vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt.
.......
Ngày hôm đó trong tướng phủ.
Ngụy Trung Hiền khi ngồi xuống bàn, hắn liền cảm nhận ba luồng kinh khủng khí thế.
Tần Cối là tả tướng, Lý Lân là hữu tướng, hai người này đứng quá cao so với Ngụy Trung Hiền khiến hắn có cảm giác nghẹt thở.
Về phần Phúc Khang An lại càng đáng sợ, người này suốt ngày cười cười nói nói như một cơn gió xuân ấm áp nhưng lại cho Ngụy Trung Hiền cảm giác ẩn trong cơn gió xuân ấm áp kia chính là.... độc. Hay nói đúng hơn, Phúc Khang An như một con quái vật ẩn dưới hồ sâu, vẫn chưa lộ diện vậy.
Cả ba người này, Ngụy Trung Hiền đều cảm thấy sâu không lường được.
Tất nhiên cái khí thế kia cũng rất nhanh biến mất, bàn bốn người lại trở về bình thường.
Phúc Khang An đối với Ngụy Trung Hiền mỉm cười.
“Ngụy đại nhân, ta nghe nói năm đó người đi theo lão tổ tiến vào hoàng cung?”.
Ngụy Trung Hiền nghe thấy ‘lão tổ’ ánh mắt liền khẽ động, bất quá vẫn chưa có biểu hiện gì.
“Tiểu nhân năm đó đúng là được ân sư đưa vào trong cung làm thái giám, hầu hạ tiên đế”.
Phúc Khang An gật đầu, sau đó tiếp tục mỉm cười, nụ cười có chút ma mị, động lòng người.
“Ừm, Ngụy đại nhân là thế này, ta không có duyên với võ học cho lắm, một thân võ công thường thường, không biết Ngụy đại nhân có duyên với võ công hay không?”.
Câu hỏi không đầu không đuôi này làm Ngụy Trung Hiền có chút không biết đối đáp ra sao, bất quá hắn cũng rất nhanh trả lời.
“Phúc vương gia nói đùa, võ công của Ngụy Trung Hiền cũng chỉ là thường thường bậc trung, nếu muốn nói có duyên với võ công Trung Hiền sao dám nhận bừa, vẫn là hỏi hai vị thừa tướng thì hơn. So với hai vị tướng gia, Trung Hiền vẫn là không dám múa rìu qua mắt thợ rồi”.
Phúc Khang An nghĩ nghĩ một chút, liền gật đầu, bất quá nụ cười của hắn càng thêm ma mị.
“Ah, đúng nha, bản vương đúng là quên hai vị tướng gia võ công cao cường, bất quá.... hai vị tướng gia bận trăm công ngàn việc, cũng không biết phân thân, có một số việc vẫn không tự mình làm được, liền muốn tìm Ngụy đại nhân hỏi một chút, không biết Ngụy đại nhân có quen ai có duyên với võ học hay không?”.
Ngụy Trung Hiền cảm thấy buổi trò chuyện có gì đó không đúng, nhưng hắn lại nghe ra mấy ý từ miệng Phúc Khang An.
‘Không tự mình làm được’, ‘có duyên với võ học’.
Ngụy Trung Hiền là nhân vật bực nào, hắn liền biết hai vị tướng gia có trọng trách cần giao, nếu Ngụy Trung Hiền giới thiệu cho kẻ khác, mới là ngu xuẩn hành vi.
Đương nhiên nhiều khi, ngu xuẩn hành vi chưa chắc đã là thật sự ngu xuẩn, tùy theo cách nghĩ của mỗi người, ai là người cười sau mới biết.
Ngụy Trung Hiền biết, trong triều đình thoạt nhìn rất loạn nhưng chỉ cần hai vị tướng gia vẫn còn, nội chính liền không lo, chưa kể Phúc Khang An, vị Đệ Nhất Công Tử tay nắm binh quyền này, Ngụy Trung Hiền đánh chết cũng không tin, Ngao Bái có thể làm gì.
Ngụy Trung Hiền hiện nay rất điệu thấp, sống với đúng hai chữ Trung – Hiền, bất quá hắn căn bản không thể cả đời điệu thấp.
Ngụy Trung Hiền nếu có cơ hội hắn tất nhiên sẽ nắm lấy, có điều chính bản thân Ngụy Trung Hiền cũng biết, là nắm hay là buông đôi lúc phải xuy xét thật kỹ.
Hiện tại, chức quan của hắn chỉ mới tiến vào hàng ngũ đại quan, so với ngôi vị đỉnh cao quyền lực còn kém rất xa nhưng lại thắng ở việc ở gần tiểu hoàng đế.
Nếu hắn tiếp nhận lời nói của hai vị Phúc vương gia, có thể một bước lên rất cao nhưng chưa chắc về lâu về dài có thể so với vị trí hiện tại.
Là buông hay là nắm?.
Nếu buông tay, Ngụy Trung Hiền cũng không biết cái gì sẽ xảy ra với hắn, hai vị tướng gia, một vị vương gia. Hắn có chút cảm thấy áp lực.
Nhưng nếu nắm, liền phải xem rốt cuộc có đáng để hắn hy sinh tương lai 10 năm sau của chính mình hay không.
Trong tai Ngụy Trung Hiền, chỉ còn tiếng khẽ gõ bàn của Phúc Khang An, mỗi lần ngón tay kia gõ xuống bàn, như một loại ma âm tiến vào lòng Ngụy Trung Hiền.
Rốt cuộc, Ngụy Trung Hiền vẫn là mở miệng.
“Trung Hiền ngu dốt, cố gắng lắm mới hiểu ý của Vương gia, không biết Vương gia muốn Trung Hiền làm việc gì?”.
Phúc Khang An không nói, hắn mỉm cười nhìn về phía Lý Lân.
Lần này đến lượt Lý Lân lên tiếng, giọng của hắn ồn ồn, có chút trầm, giọng nói làm người ta cảm thấy áp lực mười phần.
“Thật ra hiện nay tiểu hoàng đế còn chưa ngồi vững ngai vàng, võ lâm trung nguyên lại không yên tĩnh, hai người chúng ta cố sức có thể giữ được triều chính nhưng võ lâm thì chưa chắc, căn bản quá loạn”.
“Không biết, Ngụy đại nhân có hứng thú nhập Đông Xương thành thủ phủ thống lĩnh Huyết Chích Đoàn hay không?”.
Ngụy Trung Hiền lập tức run lên bần bật, ánh mắt dại ra.
Đông Xương là gì? hắn căn bản chưa có nghe, bất quá Huyết Chích Đoàn như sấm bên tai, sao có thể không nghe, sao có thể không biết?.
Tất nhiên, Ngụy Trung Hiền vẫn phải hỏi một câu.
“không biết theo lời tướng gia, Đông Xương là như thế nào?, hạ quan chưa từng nghe thấy”.
Không đợi Lý Lân trả lời, Tần Cối đã lên tiếng.
Giọng nói của Tần Cối không nặng nề và áp lực như Lý Lân cũng chẳng mềm mại ma mị như Phúc vương, giọng nói Tần Cối hiền hòa mà ấm áp, cho người ta cảm giác một lão nhân luống tuổi về già vui thú điền viên.
“Rất đơn giản, Đông Xương chia làm Huyết Chích Đoàn cùng Huyết Sát Đoàn. Huyết Sát Đoàn hiện nay chưa tổ kiến, liền phải nhờ Ngụy đại nhân tổ kiến. Huyết Chích Đoàn đã có sẵn cũng không cần ngài nhọc công ra tay, thân là phủ chủ Ngụy đại nhân liền có thể điều động quân lực của Huyết Chích Đoàn, bất cứ đoàn đội nào dưới Thiên Cấp, ngài đều có thể ra lệnh”.
“Về phần Huyết Sát Đoàn, ta cấp cho Ngụy đại nhân 50 cái danh ngạnh được không?”.
Ngụy Trung Hiền trầm ngâm một chút.
“Huyết Chích Đoàn hạ quan đã biết, nhưng mà Huyết Sát Đoàn, hạ quan cô văn quả lậu không biết nhiệm vụ gì?, hơn nữa 50 danh ngạnh, không biết có giới hạn gì?”.
Tần Cối thản nhiên đáp.
“Về phần việc này, Huyết Sát Đoàn có nhiệm vụ đi theo Thủ Phủ, vì THủ Phủ làm việc. Bản ý của ta chính là muốn tạo ra một chi quân đội mới song song cùng Huyết Chích Đoàn, đặc điểm là phải nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng điều động, chú trọng tốc độ cùng công kích. Về phần giới hạn?, Ngụy đại nhân chẳng nhẽ không biết lão tổ ngoài Quỳ Hoa Bảo Điển ra còn có Tàn Hoa Bảo Giám?. Ngụy đại nhân là đệ tử của lão tổ, là không biết hay là đã quên?”.
Ngụy Trung Hiền nội tâm liền trở nên phi thường tức giận, bất quá ngoài mặt lại nhè nhẹ mỉm cười.
“Đúng là hạ quan đã quên, thật sự đầu óc hạ quan dạo này càng ngày càng kém. Tàn Hoa Bảo Giám, nếu tướng gia đã cần, hạ quan đương nhiên cung kính dâng lên”.
Bên cạnh Phúc Khang An bật cười nói thêm một câu.
“cũng là cực khổ Ngụy đại nhân, thức đêm hầu hạ thánh thượng nhiều, chính vì thức đêm mà sức khỏe kém đi trông thấy, trí nhớ cũng bị ảnh hưởng. Ngụy đại nhân tốt xấu cũng là nguyên lão hai triều, cũng nên đổi công tác đi, kiếm việc gì bớt bớt thức đêm lại, ăn ngon ngủ kỹ một chút”.
Lời nói của Phúc Khang An cực kỳ nhẹ nhàng lại thêm ân cần bất quá như nhát dao đâm vào bụng Ngụy Trung Hiền, đây là trực tiếp ép hắn từ chức, chuyển công tác.
Lúc này Ngụy Trung Hiền quả thật cũng không thể nào làm gì khác, nếu Tàn Hoa Bảo Giám cũng đưa ra, hắn không ngồi vào vị trí Thủ Phủ, căn bản là không được, đây là đường đi duy nhất cứa hắn.
Ngụy Trung Hiền lập tức đứng lên ôm quyền.
“Đa tạ Vương gia vì hạ quan suy nghĩ, hạ quan cũng nghĩ kỹ nên thay đổi công tác, tuổi tác quá cao liền không thể hầu hạ hoàng thượng chu toàn, lúc quên lúc nhớ. Vậy xin Vương gia sắp xếp công việc thích hợp cho hạ quan”.
PHúc Khang An từ chối cho ý kiến, Tần Cối cũng im lặng, cả hai đều để Lý Lân mở miệng.
“Cần gì phải nghĩ, Ngụy đại nhân là đệ tử của lão tổ, Quỳ Hoa Bảo Điển cho dù là bản thiếu nhưng cũng có vài phần phong phạm lão tổ năm đó, thực lực ở đây ai không rõ?, Huyết Sát Đoàn luyện Tàn Hoa Bảo Giám liền nhất định là hoạn quan, thống lĩnh Huyết Sát Đoàn còn ai thích hợp hơn Ngụy đại nhân?, Ngụy đại nhân ngươi nhận chức Thủ Phủ đi thôi, quan hàm nhất phẩm, bổng lộc 1 tháng 1000 lượng bạc, phong tặng Ngụy Phủ, đổi chứ danh thành Thủ Phủ Đông Xương, không biết ý Ngụy đại nhân thế nào?”.
Ngụy Trung Hiền nào còn ý kiến gì, cũng liền cúi đầu.
“Hạ quan tuân mệnh, thề chết phục vụ hoàng thượng, thề chết tận trung Đại Thanh”.
Ba người nhìn Ngụy Trung Hiền rời đi, cả Lý Lân cùng Tần Cối đều quay ra nhìn Phúc vương.
Phúc Kiến An bị hai người nhìn liền bật cười.
“Kẻ này căn bản là giả bộ, sắc mặt biến ảo cũng là giả”.
“Hắn bước vào từ đầu đến cuối nhịp tim đều là 75-80 nhịp không đổi. Chỉ đến khi nhắc tới Tàn Hoa Bảo Giám, nhịp tim mới tăng lên 90, tuy nhiên rất nhanh lại quay về con số 75-80”.
“Kẻ này võ công đáng sợ mà không để lộ, tâm trí kiên định thành thục nhưng ngoài mặt biểu hiện nhút nhát, lời nói căn bản không tìm được kẽ hở nhưng luôn nhún nhường”.
“Ừm ừm, theo bản vương thấy, tả tướng đại nhân với kẻ này, chắc cùng một loại người đi?”.
Tần Cối nghe vậy liền cười lớn, sau đó chậm rãi đứng lên.
Phúc Khang An lập tức bật cười, có điều nụ cười của hắn khiến cả Lý Lân cùng Tần Cối đều có cảm giác đáng sợ.
Đại Thanh Đệ Nhất Công Tử, danh hiệu này liền danh xứng với thực.
Phúc Khang An – đáng sợ.
.........
Ngụy Trung Hiền căn bản không biết ba vị kia khi hắn rời đi nói gì, hắn cũng không muốn biết.
Nghĩ về cuộc trò chuyện ngày hôm đó, ngôi trong phòng sống lưng Ngụy Trung Hiền vẫn thấy lành lạnh, bất quá đối với hắn mà nói, hiện nay đã leo lên ngôi vị Đông Xưởng Phủ Chủ liền tất tay mà làm một lần.
Mục tiêu đương nhiên là Thiên Địa Hội, hắn cùng với Thiên Địa Hội đang đánh cờ, chỉ là hắn đang thắng một nước, cờ đã chiếu.
Ngụy Trung Hiền thật sự muốn xem, ở phái bên kia – Xà Vương sẽ phá cục ra sao?.
Nhắc đến Xà Vương nhân vật này, Ngụy Trung Hiền căn bản cũng không biết từ đâu chui ra, chính vì có Xà Vương mới khiến Thiên Địa Hội trở nên khó chơi vô cùng, bước đi của Xà Vương là một trong những lý do trực tiếp khiến Tần Cối cùng Lý Lân muốn diệt nhanh Thiên Địa Hội.
Nếu Thiên Địa Hội trước kia lấy số đông làm đầu, cho dù khó diệt nhưng cũng không có mấy tác dụng bất quá Thiên Địa Hội khi Xà Vương xuất hiện lại làm rất nhiều người phải suy nghĩ.
Trên đời không phải thiếu kẻ thông minh, Vô Song nhìn ra được sao kẻ khác không nhìn ra?.
Thiên Địa Hội rõ ràng đang tập trung lực lượng, biến toàn bộ Thiên Địa Hội thành một tổ chức đoàn kết, thành một khối không thể công phá.
Cái gì thừa – thì bỏ.
Cái gì cần – thì lấy.
Không quý đa chỉ quý tinh.
Thiên Địa Hội hiện nay rõ ràng đang súc thế, chỉ cần đợi cơ hội liền theo gió mà lên, đợi gió đông đến, đốt sạch cả thiên hạ.
Triều đình căn bản không thể đứng nhìn, vì vậy Ngụy Trung Hiền liền thay mặt triều đình đi nước cờ đầu tiên, muốn xem Xà Vương đỡ kiểu gì?.
Là buông hay là nhận?.
Cái này phải xem vị Xà Vương kia lựa chọn ra sao.
..........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan