Xe của anh ta, nhà của anh ta, xe của anh ta để trong nhà anh ta, tại lúc anh ta còn ở nhà, trong lúc anh ta còn đang ngủ.
Liền bị người ta đến phá hoại, đây quả thực là... không thể tin nổi.
Anh ta đang định báo án, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện số của người đang hết lần này tới lần khác giục anh lấy vợ.
Diệp Bách Vũ hiện tại thật muốn mắng chửi người, nhưng không nhận không được, liền miễn cưỡng bắt máy.
"Alo, cha, sáng sớm cha đã có chuyện gì sao?"
"Chi nhánh mới mở ở nước Mỹ đang gặp chút sự tình, cha lại đang bận, con trong ngày hôm nay bay qua đó xử lý đi!"
"Sự tình gì?" Anh có chút nghi ngờ.
"Sản phẩm vừa mới nghiên cứu đã bị tiết lộ ra ngoài, con mau qua đó xử lý đi!"
Diệp Bách Vũ vừa nghe, liền biết chuyện này nghiêm trọng, sắc mặt cũng lập tức nghiêm túc hơn: "Vâng, con biết rồi..."
"Bách Vũ à, con gần đây có đắc tội với ai không?"
Diệp Bách Vũ sửng sốt một chút: "...Không có!"
"Được rồi, trở lại rồi nói, con mau bay qua đó đi!"
* * *
Ngày đó Minh Dạ rời khỏi nhà họ Minh liên tiếp nhiều ngày không có trở về, Lan San nằm trên giường dưỡng thương ba bốn ngày.
Máu ứ đọng trên đùi tuy là chưa tan hết, những đã hết đau, cô thực sự có chút nhàm chán rồi, cuối cùng liền tìm thấy một tấm thẻ tín dụng ở trong góc phòng, liền vui sướng thay quần áo rồi chạy ra ngoài.
Mỗi người con gái ẩn sâu trong xương đều là sự yêu thích mua sắm tới điên cuồng, Lan San cũng vậy, cô hiện tại mỗi ngày đều ở nhà, không có bạn bè, đứng trên đường cũng không có một người thân quen, cái loại cô đơn nhàm chán này, rất khổ sở, trong lúc đó, phương pháp đi mua sắm chính là tốt nhất.
Nhưng mà chưa đợi cô hưởng thụ xong, người nhân viên bán hàng phục vụ cô chu đáo trong một cửa hàng quần áo cao cấp lúc này lại nói cho cô biết, tấm thẻ của cô đã bị đóng băng, Lan San cực kỳ kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn tấm thẻ vàng chói lọi kia.
Cuối cùng trong ánh mắt khác thường của nhân viên, cô nhanh chóng bước ra ngoài.