Minh Dạ sau khi đẩy cô liền có chút hối hận, lực của anh đương nhiên là anh biết, nhưng vừa nghĩ tới cô vừa rồi còn khiêu khích anh, trong lòng không nhịn được hả dạ.
"Đáng đời, tôi đã sớm cảnh cáo cô, đừng được một bước lại muốn tiến thêm một bước!"
"Anh... đi ra ngoài, đi ra ngoài, sau này không cho phép anh vào phòng tôi nữa!"
Là ai luôn nửa đêm tự tiện đi vào phòng cô, là ai luôn không có việc gì đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô chỉ muốn trả thù một chút thôi cũng không được sao?
Minh Dạ nhìn người con gái ở dưới đất còn chưa đứng lên, xoay người rời khỏi.
Trong chớp mắt khi anh đóng cửa lại, liền nghe bên trong vang lên một câu lầm bầm: "Tôi dù gì cũng là mẹ kế của anh có được không, ra tay nặng như vậy, sau này ai làm vợ anh, chắc chắn sẽ bị anh làm cho ức mà chết!"
Bước chân Minh Dạ dừng một chút, tùy ý rời khỏi.
Anh đi xong, Lan San cắn răng nghiến lợi bò dậy khỏi mặt đất, đổi một bộ đồ ngủ.
Từ trong ngắn kéo lấy ra một chai dầu hoa hồng, cầm trên tay, chịu đau bôi hai lần.
Mang theo sự đau đớn, Lan San tới tận nửa đêm vẫn không thể ngủ nổi.
Vết thương ban đầu ở đùi không có gì đáng ngại, nhưng vừa rồi bị Minh Dạ đẩy một cái, vừa vặn đụng trúng vết thương cũ, lần thứ hai va chạm, hiển nhiên tăng thêm, một mảng lớn bị xanh tím, sưng đến lợi hại.
Ngày thứ hai tỉnh lại bước đi đều khập khễnh, hận ý của cô dành cho Minh Dạ càng thêm sâu.
Người giúp việc lên hỏi cô muốn xuống nhà ăn sáng, hay là bưng lên, Lan San thầm nghĩ giờ này chắc Minh Dạ không còn ở nhà rồi.
Vì vậy quyết định xuống lầu, bước chân khập khễnh đi được một đoạn, vậy mà lại nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trước bàn cơm, cô liền tức giận cắn răng, lạnh giọng phân phó: "Bưng bữa sáng lên đây cho tôi!"
"Bà chủ không phải mới nói dùng cơm dưới lầu sao?"
"Tôi sợ không tiêu hóa nổi!"
Xoay người trật vật quay lại phòng, trong lòng vô cùng hận, tên hỗn đản kia ngày thường đi rất sớm, vậy mà hôm nay tận gần trưa vẫn còn ở nhà, nhất định là cố ý, hỗn đản chính là hỗn đản!