“Không nghe thấy bà chủ nói gì sao? Cô ấy thích xuống tay một cách tàn nhẫn.”
Một câu này hoàn toàn mang Y Á vào vùng đất chết, đã biết Minh Dạ là một người đàn ông tàn nhẫn, anh đã nói ra những lời như vậy, Y Á cũng đừng có nghĩ đến những mộng tưởng tốt đẹp.
Bạch Lăng ra khỏi yến hội liền cảm thấy hối hận, quản gia đã nói là sẽ gọi tài xế cho cô trước lúc yến hội kết thúc.
Nhưng mà, cô hiện đang ở đâu, số điện thoại của tài xế là bao nhiêu, số điện thoại của quản gia là bao nhiêu, đường về nhà đi như thế nào đều không biết.
Thế này thì thảm thật rồi, cô mang giày cao gót lâu như vậy, chân đã vô cùng đau đớn rồi, ở phía sau hình như còn bị trầy da.
Haiz... Sớm biết như vậy thì tôi đã ở trong đó hỏi cho rõ ràng rồi.
Đột nhiên một chiếc xe Maserati màu đen dừng lại ở trước mặt cô, cửa sổ xe được hạ xuống, khuôn mặt lạnh lùng của Minh Dạ xuất hiện trước mặt Bạch Lăng.
“Lên xe……”
Từ trước đến nay Minh Dạ đều rất ghét có mùi của phụ nữ ở trong xe, nhưng mà…… Thật kỳ lạ là, hiện tại anh lại không bài xích Lan San.
Bạch Lăng cắn răng giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn chui vào trong xe, hiện tại không phải là lúc mà cô có thể tức giận, cũng phải lúc để thể hiện, hiện tại nếu không lên xe của anh ta thì cô không thể về nhà.
Sau khi lên đường, Minh Dạ nhìn Bạch Lăng qua gương chiếu hậu, hỏi một cách tùy ý: “Y Á chọc tới cô sao?”
Mới vừa lên xe, Bạch Lăng liền cởi giày, đôi chân trắng nõn gác lên chiếc ghế dựa màu trắng ở phía trước, màu xám cùng kết hợp với màu trắng quả thật là một sự mê hoặc rất lớn, làm cổ họng của Minh Dạ không nhịn được mà thắt lại.
Lúc này Bạch Lăng đang xoa xoa đôi chân bị chà xát trong một thời gian dài, nghiêng đầu qua, cười hỏi.
“Đau lòng sao? Vậy thì anh hãy nói với nhưng người phụ nữ đó nên thành thật một chút, cũng đừng chọc tới tôi, nếu không sau này tôi sẽ không nương tay đâu.”
Minh Dạ căn bản không nhìn cô, khóe môi mang theo khinh thường: “Loại phụ nữ này cũng xứng để cô đánh giá cao sao?”
“Vậy anh cũng nên hiểu chuyện một chút, đừng có nhàn rỗi không có việc gì làm lại chạy đến trước mặt tôi, lải nha lải nhải, vẫn nên biết sớm để không tới làm phiền tôi, thật quá phiền phức.”
Sau khi nói xong Bạch Lăng có chút hối hận, cách nói chuyện này của cô chẳng khác nào đang giáo dục chồng mình không được lăng nhăng ở bên ngoài.
Trong lúc nhất thời không khí bên trong xe có chút xấu hổ, cho đến khi xe dừng lại, hai người họ không ai nói lấy một lời.