“Đã rõ, cậu chủ cứ yên tâm, sẽ không làm anh thất vọng.”
Kể từ khi mấy năm trước anh ta đi theo Minh Dạ làm kiêm chức trợ lý đặc biệt, anh rất ít khi được chạm tới súng ống, hình phạt, cho nên không khỏi cảm thấy ngứa tay.
Lơ đãng nhìn thấy Lan San đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn anh ta, lập tức cười nói: “Bà chủ đi thong thả, trở về dưỡng thương cho tốt!”
“...”
.........
Ra khỏi đồn cảnh sát, Lan San ngượng ngùng giãy giụa mấy cái: “Tôi có thể tự đi, tôi chỉ bị bọn họ đánh vài cái thôi!” Chân cô cũng không có bị thương.
Minh Dạ trừng mắt: “Không cho phép lộn xộn.”
Cô gái nhỏ trong lòng anh liền ngoan ngoãn nghe lời giống như con cừu con, ngay lập tức đã biến thành một bộ dạng khác.
“...”
Cuối cùng Lan San vẫn là bị Cậu chủ Minh nhét vào trong xe, nhưng lúc này động tác của anh lại rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi lên xe, sắc mặt Minh Dạ hoàn toàn lạnh băng, lạnh lùng, vẫn là lạnh lùng...
Lan San ôm chân cuộn người ngồi ở một bên, muốn nói chuyện, lại không dám, Minh Dạ như vậy làm cô nhớ tới đêm đầu tiên cô tỉnh lại liền nhìn thấy anh, vô tình lạnh băng...
Cô không biết Minh Dạ muốn đưa cô đi đâu, nhưng đương nhiên là con đường này không phải về biệt thự nhà họ Minh.
Xe dừng lại, Lan San mới phát hiện, anh đưa cô tới bệnh viện, vẫn là bệnh viện lần trước cô ở lại.
Minh Dạ không có lập tức mở cửa xe cho Lan San đi xuống, mà cởi bỏ dây an toàn, nghiêng người, dựa vào cô rất gần, rất gần.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt, làm cô không tự chủ được muốn run rẩy.
Minh Dạ duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào vết cào trên mặt Lan San, con ngươi sâu thẳm, giống như hồ nước sâu bị khuấy đảo...
“Sau này đừng như vậy nữa, đánh không lại thì đừng thể hiện, gọi điện thoại cho tôi, hoặc gọi cho quản gia hay Sở Tiều cũng được, đừng tự mình lâm vào nguy hiểm, không phải lần nào cũng được may mắn như vậy đâu.”
Hôm nay may là chỉ có hai người phụ nữ, nếu là đổi thành đàn ông, nếu là... Minh Dạ có chút không dám tưởng tượng.
Nếu nói vừa rồi Minh Dạ, làm Lan San sợ hãi, còn bây giờ lại khiến cho cô cảm thấy xa lạ.