Ở Yên Kinh, khách sạn xa hoa nằm san sát, trong đó số lượng khách sạn năm sao cũng nhiều đến dọa người.
So ra mà nói, khách sạn Yên Kinh nổi danh trăm năm chính là một trong những khách sạn năm sao nổi tiếng nhất.
Khách sạn Yên Kinh nằm ở sườn đông Thiên An Môn hùng vĩ tráng lệ, nằm gần khu trung tâm thương mại, đi bộ chừng năm phút thì có thể đến Tử Cấm Thành, là một khách sạn có những thời kỳ lịch sử khác nhau, gần ngàn phòng có phong cách trang trí bất đồng, thiết kế thanh lịch nổi danh cả trong lẫn ngoài nước.
Khách sạn trăm năm.
Đây không phải nguyên nhân chân chính mà khách sạn Yên Kinh nổi danh.
Khách sạn nổi danh chính là vì không chỉ là một khách sạn thuần túy, còn mang theo sứ mạng chính trị đặc thù, đây là nơi được chọn lựa đầu tiên khi có hoạt động quốc sự trọng yếu hoặc hội nghị quan trọng!
Tính cả tộc trưởng Lurcene của gia tộc Wales, toàn bộ những ông trùm thương giới quốc tế đến tham gia đại hội đầu tư tài chính sau khi đến Yên kinh đều ở lại khách sạn Yên Kinh.
Ngày 30 tháng 9, bầu trời Yên Kinh còn bị vây trong trạng thái mông lung, những công nhân vệ sinh đã dọn dẹp sạch sẽ những con đường chính trong thành phố, nhất là Trường An Phố có ý nghĩa tượng trưng, trên đường thật sự sạch sẽ vô cùng.
Ngay khi những công nhân quay về cơ quan của mình, trên trăm chiếc xe cảnh sát cùng quân dụng chạy ngang qua Trường An Phố, sau đó dừng lại, cảnh sát cùng binh sĩ được võ trang đầy đủ đã sớm nhận được mệnh lệnh, được chỉ huy dùng thời gian ngắn nhất phân tán ra, mỗi hai người cách xa nhau năm mươi thước, đứng thẳng tắp như những cây thương.
Cảnh tượng như thế chỉ trước một đêm duyệt binh ngày quốc khánh mới thấy xuất hiện, đối với việc này những công nhân liền cảm thấy kỳ quái.
Bọn họ ở tầng dưới chót xã hội, tự nhiên không biết ngày mai Yên Kinh sẽ cử hành một đại hội đầu tư tài chính làm khiếp sợ cả thế giới, mà những thành viên tham dự đều đến Yên Kinh trong ngày hôm nay, trong đó có không ít người vừa tham gia xong lễ tang của Louis III, có thể nói là không hề dừng chân nghỉ ngơi chút nào.
Vì nghênh đón những ông trùm thương giới đứng đầu toàn cầu, vào ngày 30 tháng 9 năm 2012, khách sạn Yên Kinh được phong tỏa, dùng nghênh đón những người khách nổi tiếng này, từ sân bay đến thẳng khách sạn Yên Kinh được phong tỏa một con đường đặc thù, sau khi những ông trùm thương giới đi xuống máy bay, sẽ được chính phủ cử đội xe đặc biệt dùng con đường đặc thù này đến thẳng khách sạn Yên Kinh.
Vì bảo đảm chắc chắn không sơ hở, ven đường cũng có binh lính quân khu Yên Kinh canh gác, mà trong quá trình đến khách sạn đều có xe cảnh sát đi theo bảo hộ.
Có thể nói ngày này tại thành phố Yên Kinh, cấp bậc phòng ngự được đề thăng lên cấp bậc cao nhất!
Bởi vì những vị quan chức đứng trên đỉnh quyền lực đều hiểu rõ ràng: Đoàn người của Lurcene, chỉ tùy tiện đưa ra một người, đều là đại nhân vật chỉ cần giậm chân một cái liền ảnh hưởng tới nền kinh tế toàn cầu, đại nhân vật như vậy nếu ở Yên Kinh phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả thật khó lường.
Khi trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, ánh chiều tà nhuộm đỏ không trung phương tây, Nham Khi Di Nguyên là người cuối cùng đi tới khách sạn Yên Kinh.
Hắn đến xem như toàn bộ những ông trùm thương giới đều đã có mặt đông đủ.
Nguyên bản dựa theo an bài, sau khi đoàn người Lurcene đến Yên Kinh, Yến Khánh sẽ lấy danh nghĩa của chính phủ đi cùng người phụ trách ngành tương quan, dùng cơm tối với đoàn người Lurcene.
Không cần...Đoàn người Lurcene cự tuyệt lời mời.
Chuyện này xảy ra đơn giản là vì buổi tối đặc thù đêm nay, Trần Phàm sẽ làm chủ nhân đưa ra lời mời bọn hắn đến dự tiệc.
Cự tuyệt ăn tốt với Yến Khánh, đến tham gia tụ họp với Trần Phàm.
Trọng lượng giữa Yến Khánh cùng Trần Phàm ở trong lòng đoàn người Lurcene bên nặng bên nhẹ liền thấy được rõ ràng.
Khi ánh trời chiều hoàn toàn rơi xuống chân trời, ánh đèn rực rỡ sáng lên, khách sạn Yên Kinh sáng bừng rạng rỡ.
Bên dưới khách sạn, những binh lính đứng gác vẫn đứng nguyên nơi đó, tựa như những cây trường thương.
Là người của quân đội, họ đều biết ngày hôm nay là một ngày hết sức đặc thù, bọn họ không thể để mất mặt quốc gia cùng nhân dân!
Ngoại trừ những binh sĩ canh gác không rời đi, dưới lầu khách sạn Yên Kinh còn tụ tập hơn ngàn phóng viên.
Trong bọn họ có cả nam nữ già trẻ, có người đại lục có người nước ngoài.
Họ đến từ các nơi trên toàn cầu!
Dù họ đã biết trước buổi đại hội đầu tư tài chính, toàn bộ thành viên tham dự đại hội đều sẽ dự buổi họp báo chiêu đãi ký giả, cũng sẽ không tiếp nhận phỏng vấn riêng tư của bất cứ phóng viên nào, nhưng phóng viên cũng không muốn rời đi khách sạn, sợ bỏ qua những tin tức đủ làm cho họ dương danh cả đời.
Rốt cục...
Trong sự chờ đợi kiên trì của họ, họ đã nghênh đón được cơ hội.
Lúc tám giờ, bên ngoài khách sạn Yên Kinh được phong tỏa chặt chẽ xuất hiện một chiếc xe đi thông qua trạm kiểm soát của quân đội, chạy thẳng vào khách sạn Yên Kinh.
Hoa lạp!
Phát hiện điểm này, nhóm phóng viên ồn ào, cơ hồ mỗi người đều rướn cổ lên nhìn theo chiếc xe chạy đến, đồng thời nghị luận sôi nổi.
Chủ đề nghị luận chỉ có một: Hiện tại ai đang đi vào khách sạn Yên Kinh?
Dần dần, dần dần, hơn ngàn phóng viên dừng cuộc nghị luận, đám người lâm vào im lặng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn chiếc xe đang chạy tới.
Gần...gần!
Rốt cục bọn hắn đều nhìn thấy rõ chiếc xe kia.
Đó là một chiếc Bentley có biển số sáu số.
Chiếc xe này cùng biển số của nó cả nam bán quốc nhà nhà đều biết.
Mấy ngày trước, lần đầu tiên nó lên hướng bắc, đến Yên Kinh khiến cho náo động thật lớn. - Là xe của chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm!
Rất nhanh, trong đám người phát ra một tiếng thét kinh hãi, nương theo tiếng kinh hô kia, toàn bộ máy ảnh đều chớp lên, dự định đem thời khắc lịch sử này lưu lại mãi mãi.
Bên trong chiếc Bentley, Long Nữ vẫn đang ngồi vị trí tài xế.
Dù nàng đã nhìn thấy hơn ngàn phóng viên đứng phía trước, dù nàng biết lái chiếc xe này tới đây sẽ có ý vị như thế nào, nhưng vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng như băng, hai tay không chút nào run rẩy, chiếc xe lăn bánh cực kỳ vững vàng.
Trần Phàm ngồi ở băng sau xe.
Hắn cũng không phải đi một mình, đi theo hắn còn có Tiêu Phong cùng Điền Thảo.
Ngọn đèn xuyên thấu qua cửa xe, nương theo ngọn đèn có thể nhìn thấy, vô luận là Điền Thảo kiên cường kiêu ngạo, hay là người thanh niên tên Tiêu Phong kia, trên mặt họ đều lộ ra biểu tình khẩn trương.
Nhất là Tiêu Phong, trên khuôn mặt rám đen không ngừng kích động, hai tay nắm chặt một chỗ.
So ra mà nói, Điền Thảo vẫn khá hơn, nhưng nàng vẫn nắm chặt nắm tay. - Thả lỏng một chút, không cần khẩn trương.
Nhận thấy được hai người khẩn trương, Trần Phàm mỉm cười cổ vũ.
Nghe hắn nói, cả hai người vẫn không thể thả lỏng tâm tình.
Bởi vì họ đều biết, họ sắp gặp mặt những ông trùm thương giới đứng đầu toàn cầu! - Bọn họ không phải chỉ là có nhiều tiền thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người? Bỏ đi chiếc áo khoác, họ cũng giống như hai người, đều là người, cần ăn uống nghỉ ngơi, có vui buồn giận ghét! Hai người chỉ là gặp mặt họ, uống chút rượu, trò chuyện một chút, có gì đáng khẩn trương?
Thấy hai người vẫn căng thẳng, Trần Phàm thay đổi phương thức làm ra vẻ tức giận giáo huấn.
Lời nói của Trần Phàm làm hai người cười khổ, đạo lý này họ cũng biết, nhưng có một số việc khi nói và làm là hai chuyện khác nhau, có chút trường hợp còn chưa trải qua anh vĩnh viễn sẽ không biết nỗi khẩn trương đến từ tận sâu trong linh hồn kia. - Tôi yêu cầu hai người đừng làm cho tôi bị mất mặt có được không?
Trần Phàm khuyên bảo không được lại cười mắng.
Mất mặt?
Nghe lời hắn, hai người có chút xấu hổ nhìn qua, Tiêu Phong lắp bắp - Trần Phàm... - Mụ nội nó, bọn hắn có bao nhiêu ngưu bức nhưng có ngưu bức bằng ca? Một câu của tôi, bọn hắn có người nào dám không tới Yên Kinh?
Giờ khắc này Trần Phàm biểu lộ ra vẻ ỷ thế hiếp người hung hăng như những công tử ăn chơi thế gia, nói chuyện thật càn quấy - Hai người ở chung với nhân vật ngưu bức như tôi lại không khẩn trương, nhìn thấy bọn hắn lại khẩn trương cái điểu gì? Các người không phải đang làm mất mặt tôi đấy sao? - Hì hì!
Nghe lời như trêu ghẹo, Điền Thảo nhịn không được bật cười, vẻ khẩn trương trên mặt biến mất không còn tồn tại. - Ta kháo, Trần Phàm, con mẹ nó lẽ ra cậu nên nói sớm mới đúng!
Tiêu Phong cười mắng một câu, lại lau mồ hôi lạnh.
Long Nữ không cười.
Bởi vì nàng biết những lời Trần Phàm nói đều là sự thật, hiện tại với địa vị của hắn, trong đám người kia ngoại trừ Lurcene có thể xem như đánh đồng với Trần Phàm, những người khác quả thật không tính là gì!
Nàng còn biết Trần Phàm luôn không thích làm ra vẻ huênh hoang nhưng lại nói lời như thế, chỉ là muốn giúp Tiêu Phong cùng Điền Thảo đối mặt với hết thảy chuyện sắp phát sinh mà thôi! - Khách sát!
Theo sau, khi xe vừa dừng ổn, Long Nữ nhảy xuống, các phóng viên liền điên cuồng chụp ảnh.
Trên mặt Long Nữ không hề có cảm xúc dao động, thật tự nhiên mở cửa sau xe.
Cửa xe mở ra, Tiêu Phong bước xuống đầu tiên, hiện ra trong tầm mắt các ký giả, xuất hiện trong cameras của họ.
Ngày hôm nay hắn không còn mặc bộ quần áo rẻ tiền, đã thay vào âu phục Armani mới nhất, mang đôi giày da Italy đắt tiền.
Giờ khắc này có lẽ hắn không có được mị lực điển trai ngày trước, nhưng ở trong mắt người khác hắn đã trở nên càng thành thục ổn trọng.
Có lẽ câu nói đùa của Trần Phàm nổi lên tác dụng, Tiêu Phong xuống xe, đối mặt hơn ngàn phóng viên lại không khẩn trương, vẻ mặt tươi cười thản nhiên.
Điền Thảo là người thứ hai bước xuống.
Hôm nay nàng mặc lễ phục dạ hội màu đen, làm khí chất của nàng hoàn toàn trở nên cao quý hoàn mỹ. Nguồn: http://Trà Truyện
Duy nhất trái ngược với bộ lễ phục của nàng chính là kiểu tóc.
Bím tóc đuôi ngựa.
Thật hiếm thấy.
Nhưng bím tóc kia vẫn thật kiêu ngạo nằm yên trên vai của nàng.
Bởi vì nàng nói qua.
Trên thế giới này người đàn ông có tư cách để nàng tự tháo bím tóc đuôi ngựa chỉ có một người.
Người đàn ông kia một ngày không muốn nàng tháo ra, bím tóc đuôi ngựa này vẫn cứ tồn tại thêm một ngày!