Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 775: Chó cùng rứt giậu, hắn dám sao?

- Đúng phải không, chuyện này dùng hai chữ thần kỳ không đủ để hình dung!" Tô San nghe Trần Phàm cũng nói thần kỳ, có vẻ càng thêm hưng phấn, nhưng vừa hưng phấn lại nhìn thấy diễn cảm tự trách trên mặt Trần Phàm thể hiện thật rõ ràng.
 
Trần Phàm điều chỉnh lại một chút cảm xúc, nở nụ cười:
 
- Vậy lão bà nói xem phải hình dung như thế nào?
 
- Còn hình dung sao?
 
 Tô San bày ra một tạo hình như ma pháp sư đang làm ma pháp:
 
- Bản pháp sư chỉ dùng đại triệu hoán thuật, anh liền bị gọi trở về thôi.
 
- Thì ra lão bà đại nhân thích chơi trò huyền huyễn nữa sao?
 
 Trần Phàm cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
 
Tô San nhận thấy được cảm xúc tự trách trên mặt Trần Phàm đã phai nhạt, trong lòng âm thầm thở ra, đồng thời đắc ý ngẩng cao đầu hừ hừ nói:
 
- Bổn tiểu thư không gì làm không được!
 
- Đúng vậy, lão bà của anh là một cô gái xinh đẹp siêu cấp vô địch!
 
Chẳng biết tại sao, mỗi khi tranh luận với Tô San, thể xác và tinh thần của hắn lại vô cùng thả lỏng, lần này cũng không ngoại lệ, bên tai vang lên thanh âm cười vui của nàng, Trần Phàm chỉ cảm giác toàn bộ gánh nặng trên vai mình giống như không còn tồn tại.
 
- Được rồi, anh không đỏ mặt nhưng em bị mặt đỏ đó!" Nghe được lời nói của Trần Phàm, Tô San cười vui vẻ nói:
 
- Đúng rồi ngốc tử, anh vừa từ Mỹ trở về sao? Ăn cơm chưa? Nếu chưa em đi hâm nóng lại.
 
Nói xong định xuống giường.
 
Trần Phàm giữ chặt vai Tô San, nói:
 
- Ân, buổi tối vừa trở về, đã ăn rồi, không cần vội.
 
- Vậy anh đi tắm rửa đi.
 
 Nghe hắn nói như thế, Tô San đặt ngón trỏ bên miệng nghĩ nghĩ nói:
 
- Sau khi tắm xong lại nói chuyện với em, cho tới khi em ngủ mới thôi.
 
- Tuân chỉ, lão bà đại nhân!
 
Trần Phàm mỉm cười thở dài làm Tô San khoái chí bật cười ha ha.
 
- Mau đi đi, em chờ anh nha.
 
Cười cười, Tô San cố ý bày ra bộ dáng thật dễ thương.
 
Nhìn thân thể như ẩn như hiện cùng vẻ mặt vũ mị của Tô San, trong lòng Trần Phàm không hề có bất kỳ tạp niệm, chỉ có lòng cảm động.
 
Hắn cũng không tiếp tục nói gì với Tô San, nhẹ gật đầu thối lui ra khỏi phòng.
 
Mười lăm phút sau.
 
Trần Phàm đơn giản tắm rửa xong, liền mặt quần sọt đi tới phòng ngủ Tô San.
 
Trong phòng ngủ, Tô San đã tắt đèn lớn, chỉ mở đèn tường, ngọn đèn màu tím làm cho người ta có cảm giác mông lung.
 
Dưới ánh đèn, Tô San nằm nghiêng, một tay ôm cằm, giống như một pho tượng mỹ nhân đang ngủ.
 
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm không khỏi nhớ tới lúc trước khi hắn đi thăm Dai Fu lại bị Tô San gọi điện nói đã tắm rửa xong đang chờ mình về nhà.
 
Ngày nào đó bên trong phòng ngủ chỉ có đèn tường, Tô San cũng nằm như vậy.
 
Tất cả chuyện này phảng phất như một vòng luân hồi.
 
Khác nhau chính là, Trần Phàm biết Tô San hôm nay không có khả năng giấu cây kéo dưới gối, cố ý dẫn dụ hắn, ở thời điểm mấu chốt nhất sẽ lấy kéo ra hù dọa mình.
 
- Lên đây đi.
 
Thấy Trần Phàm có chút hốt hoảng, Tô San xê dịch thân hình ngoắc tay nói.
 
Trần Phàm nhẹ lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều bước nhanh đến bên giường, nằm xuống bên cạnh Tô San, dựa vào đầu giường kéo Tô San vào trong lòng.
 
Tô San giống như con mèo nhỏ dịu ngoan dựa vào trong lòng Trần Phàm, kìm lòng không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng vết sẹo rất sống động trên người hắn, nhẹ giọng hỏi:
 
- Đau không?
 
- Không đau.
 
Trần Phàm cười lắc lắc đầu.
 
Nhìn thấy Trần Phàm dùng vẻ mặt thoải mái nói ra hai chữ "không đau", chẳng biết tại sao trong lòng Tô San chỉ mơ hồ cảm thấy có chút nhói đau, theo sau nàng ý thức được điểm này, kiệt lực điều chỉnh cảm xúc một chút, nở nụ cười tiếp tục hỏi:
 
- Chuyện tại Mỹ đều xong xuôi chứ? Thuận lợi không?
 
- Ân, đều xong xuôi, thật thuận lợi.
 
 Trần Phàm nói xong nghĩ đến lộ trình kế tiếp của chính mình, áy náy nhìn Tô San:
 
- San San...
 
- Ân?
 
- Hai ngày nữa anh còn phải đi ra xa làm việc, trong hai tháng tới anh cũng không có nhiều thời gian dành cho em.
 
 Trần Phàm cân nhắc một chút, nói:
 
- Nhưng sau tháng mười thì thoải mái, đến lúc đó anh có thể mỗi ngày cùng đi học với em.
 
- Hừ, ai thèm anh đi chung.
 
 Tô San cố ý hừ lạnh một tiếng:
 
- Người ở chung với em còn nhiều mà, tỷ như chị Lý Dĩnh, tiểu bồ câu, Oánh Oánh...
 
Chẳng biết tại sao, chứng kiến bộ dạng thản nhiên của Tô San, trong lòng Trần Phàm cảm thấy càng thêm áy náy.
 
Mà Tô San dường như nhìn ra điểm này, rất nhanh liền đổi đề tài:
 
- Đúng rồi, đồ ngốc, nói tới tiểu bồ câu suýt chút nữa em đã quên, hôm qua em đã hứa với hắn ngày mai cùng hắn đến quán bar chơi, anh đã trở lại, ngày mai em gọi điện nói với hắn sẽ không đi.
 
- Đi thôi, anh đi cùng mọi người.
 
 Trần Phàm cười cười:
 
- Đã lâu anh không gặp hắn và Oánh Oánh, vừa lúc cùng đi gặp họ vậy.
 
- Được!" Nghe được Trần Phàm cũng muốn đi, Tô San có vẻ hưng phấn:
 
- Như vậy ngày mai em liên lạc Chu Văn cùng Tiêu Phong, xem họ có thời gian hay không, có thời gian thì cùng đi, dù sao mọi người đã lâu không gặp nhau rồi.
 
Trần Phàm cười gật đầu, đồng thời cũng có chút chờ mong, chờ mong buổi tụ họp ngày mai.
 
Đối với hắn hôm nay mà nói, hắn không còn thích loại khoái cảm giết chóc địch nhân, ngược lại hắn thích cuộc sống thật bình đạm, cuộc sống như thế làm cho hắn vô cùng thích ý và thoải mái.
 
Giống như trong tiểu thuyết võ hiệp đã viết, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ.
 
Vô luận là Trần gia công tử ca, Long Nha hay Đồ Tể, bất kỳ là thân phận nào, đều chú định cuộc sống của Trần Phàm sẽ không được bình đạm như người bình thường.
 
Ít nhất trước mắt không được!
 
Có lẽ vì minh xác điểm này, khi Tô San ngủ thiếp trong lòng hắn, điện thoại đặt trên đầu giường chợt rung lên.
 
- Long Nha, Yến Thanh Đế nhảy lầu tự sát.
 
Điện thoại vừa chuyển được, thanh âm Long Nữ rõ ràng truyền vào tai Trần Phàm.
 
Ngạc nhiên nghe được tin tức này, Trần Phàm không khỏi ngây ra, theo sau liền bình thường trở lại.
 
Ban đầu khi ở Đại Liên, tuy rằng Trần Phàm không muốn giết chết Yến Thanh Đế tại Đại Liên, nhưng lại làm cho hắn mất nửa mạng, sau Yến Thanh Đế trở lại Yên Kinh không bao lâu thì bị trừ bỏ tư cách làm người thừa kế Yến gia.
 
Điều này đối với Yến Thanh Đế mà nói, chẳng khác gì là họa vô đơn chí, với tính cách kiêu ngạo của hắn đương nhiên là không thể thừa nhận.
 
Bởi vì như vậy, dù Yến Thanh Đế không lựa chọn nhảy lầu tự sát cũng sẽ vì buồn bực mà chết.
 
- Tôi đã biết.
 
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Trần Phàm hạ giọng trả lời.
 
Nghe hắn nói, tuy rằng trong lòng Long Nữ lo lắng không biết Yến Khánh có chó cùng rứt giậu hay không, nhưng không hỏi nhiều, trực tiếp cúp điện thoại. Nàng nhận ra được Trần Phàm không tiện nghe điện thoại, nếu không cũng sẽ không cố ý hạ giọng.
 
Long Nữ lo lắng Yến Khánh sẽ chó cùng rứt giậu, Trần Phàm lại tuyệt không lo lắng.
 
Theo hắn xem ra, hội nghị tháng mười gần đến, Yến Khánh dù có quyền thế ngập trời, cũng không dám hồ nháo ngay trong giờ phút mấu chốt này.
 
Hơn nữa lui bước mà nói, dù Yến Khánh muốn hồ nháo, cũng không tìm được lý do.
 
Dù sao hiện giờ Trần Phàm đã đem chiến trưởng từ trong quốc nội chuyển ra nước ngoài.
 
Dù Yến Khánh có bao nhiêu ngưu bức, cũng chỉ ở trong quốc nội mà thôi, không khả năng thò tay ra đến nước ngoài.
 
Huống chi cho dù Yến Khánh có thể thò tay ra nước ngoài thì thế nào?
 
Trần Phàm là Đồ Tể, là vương giả thế giới ngầm!
 
Chó cùng rứt giậu, Yến Khánh dám sao?