Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 687: Ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay trí mạng! (12)

- Các vị, tôi chính là bí thư tỉnh ủy Liêu Ninh Lăng Vân Phong!
 
Lăng Vân Phong cầm lấy chiếc loa công suất lớn trong tay Đinh Viễn, lớn tiếng nói:
 
- Tôi biết nhà máy hóa chất Lăng Hóa không tiến hành chỉnh đốn và cải cách như đã hứa hẹn trong buổi họp báo, cùng việc bảo an nhà máy ẩu đả phóng viên, đã làm các vị kích động cùng phẫn nộ! ở nơi này, tôi đại biểu tỉnh ủy thị chính xin lỗi với các vị!
 
Nói xong, trong ánh mắt chú ý của mọi người, Lăng Vân Phong bái thật sâu.
 
- Nếu như xin lỗi có hữu dụng, vậy còn cần pháp luật để làm gì?
 
Lăng Vân Phong vừa dứt lời, trong đám người liền vang lên thanh âm phản bác, hơn nữa dẫn theo một tràng phụ họa.
 
- Các vị.
 
Lăng Vân Phong mở miệng lần nữa, đè áp thanh âm xao động, tiếp tục nói:
 
- Mời các vị yên tâm, xét thấy hành vi quá đáng của nhà máy Lăng Hóa, tỉnh ủy thị chính đã đem việc này hồi báo cho quốc vụ viện, hơn nữa kiên quyết yêu cầu ngành có quan hệ ra mặt, nghiêm trị những người có trách nhiệm của nhà máy! Tôi cam đoan với các vị, từ nay về sau, nhà máy hóa chất Lăng Hóa sẽ vĩnh viễn bị trục xuất!
 
- Chúng tôi tiếp tục tin tưởng các người thêm một lần, mời các người đừng để cho chúng tôi tiếp tục thất vọng!
 
Lời của Lăng Vân Phong vừa ra khỏi miệng, có người lập tức đáp lại, sau đó có một số người cùng phụ họa, đợi đến cuối cùng đoàn người đều lớn tiếng phụ họa.
 
- Thỉnh các vị yên tâm, lần này chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm các vị thất vọng!
 
Lăng Vân Phong chờ trường hợp ổn định lại một chút, lại nói:
 
- Hiện tại thỉnh các vị đi về trước, đợi tin tức, sẽ rất nhanh kế hoạch xử lý nhà máy hóa chất sẽ được công bố!
 
- Đi, chúng ta tin tưởng bọn hắn thêm một lần!
 
Một cảnh sát đã cởi cảnh phục chen lẫn vào trong đám người đột nhiên rống lớn một tiếng, sau đó đám người bắt đầu tản ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
 
Ước chừng một giờ sau, những sinh viên cùng cư dân xông vào trong nhà máy đã tản dần, trường hợp hoàn toàn được khống chế.
 
Trên sân thượng tòa nhà cao tầng gần nhà máy hóa chất không xa.
 
Trần Phàm đứng dưới bầu trời đầy sao, đón gió đêm, nhìn đám người đông nghìn nghịt tản ra, cũng không làm ra hành động gì.
 
Trong gió đêm, hắn chỉ lẳng lặng nhìn xuống!
 
Thẳng đến khi hắn thông qua kính viễn vọng nhìn thấy chiếc xe mang biển số thành ủy của Yến Thanh Đế được xe cảnh sát hộ tống rời đi, mới thu hồi ánh mắt, buông kính viễn vọng, giao cho Long Nữ đồng thời lấy ra di động bấm một chuỗi số điện thoại.
 
- Có thể động thủ.
 
Trong màn đêm.
 
Hắn đánh ra lá bài tẩy đầu tiên.
 
Trong màn đêm, năm chiếc xe cảnh sát xếp theo hình chữ phẩm thủ hộ chiếc Audi A6 mang biển số thành ủy chậm rãi rời khỏi nhà máy hóa chất Lăng Hóa.
 
Trong xe, nhìn đoàn người đang dần rời khỏi theo hai bên đường, Lăng Vân Phong đã hoàn toàn yên tâm đồng thời biểu tình vẫn còn vẻ sợ hãi.
 
Hắn biết rõ, nếu không phải tình thế được khống chế đúng lúc, như vậy mặc dù hắn là thành viên có địa vị không tầm thường trong phe phái Yến gia, cũng không dám cam đoan có thể bảo trụ được mũ cánh chuồn.
 
Trong lòng còn sợ hãi, Lăng Vân Phong cảm thấy sau lưng rét lạnh, bây giờ mới phát hiện bởi vì trước đó hắn quá khẩn trương, sau lưng đã đẫm mồ hôi lạnh, mồ hôi hoàn toàn làm ướt áo trong của hắn, còn làm áo dán sát trên lưng hắn.
 
Nhẹ nhàng túm áo kéo ra, Lăng Vân Phong nhìn thoáng qua Yến Thanh Đế, phát hiện cả Yến Thanh Đế cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Hiển nhiên. Yến Thanh Đế đang cảm thấy may mắn vì có thể khống chế được tình hình!
 
- Yến thiếu, một chút nữa tôi sẽ mời dự hội nghị internet tỉnh ủy, sau đó sẽ đưa kết quả hội nghị hồi báo lên cấp trên.
 
Lăng Vân Phong nói xong, thoáng do dự:
 
- Phía trước vì muốn xua tan đám người, tôi phải cam đoan trục xuất nhà máy hóa chất, chờ thời gian hội báo, nếu cứ báo như vậy, ngài cho rằng thế nào?
 
Trục xuất!
 
Nghe được hai chữ này, khuôn mặt Yến Thanh Đế hơi vặn vẹo, hận ý trong con ngươi không cách nào che giấu.
 
Hắn biết rõ, nếu đuổi nhà máy hóa chất Lăng Hóa ra khỏi Đại Liên, đuổi ra khỏi quốc nội, thu nhập tài chính của Đại Liên mất đi nơi phát ra thật trọng yếu.
 
Nhưng chuyện cho đến lúc này, hắn cũng biết mũi tên đã lên dây không phát không được, cho nên cắn răng gật đầu, cảm giác đau lòng như vừa bị cắn rớt một miếng thịt.
 
Vừa đau lòng, trong con ngươi Yến Thanh Đế còn lóe ra vẻ tức giận không thể che giấu!
 
- Đều do tên Đằng Nguyên khốn kiếp kia!
 
Làm như đã nhận ra vẻ tức giận của Yến Thanh Đế, Lăng Vĩ cất tiếng mắng.
 
Lăng Vân Phong nghe được tiếng mắng của cháu mình, cũng hận đến nghiến răng:
 
- Tôi đã thông tri người phụ trách bộ an ninh tại Liêu Ninh, yêu cầu bọn hắn phối hợp cảnh sát bắt Đằng Nguyên, đến lúc đó tôi sẽ cho hắn biết tay!
 
- Bắt hắn hay không, cũng không quan hệ nhiều.
 
Yến Thanh Đế cau mày, lời ra kinh người.
 
Ân?
 
Lăng Vân Phong không khỏi ngẩn ra, tựa hồ Yến Thanh Đế lại thốt ra một câu nói như vậy.
 
Sau đó hắn liền tỉnh ngộ, loại chuyện này tuy rằng Đằng Nguyên lật lọng, nhưng cũng không làm trái pháp luật, ở dưới tình hình này, cho dù bị cảnh sát bắt được, cảnh sát cũng không thể làm gì, nhiều nhất chỉ là động thủ đối với nhà máy hóa chất mà thôi.
 
Hiểu được điểm này, biểu tình Lăng Vân Phong lại có chút phức tạp.
 
Đối với Yến Thanh Đế mà nói, hắn vì chú ý tới toàn cục, chỉ cần hi sinh nhà máy hóa chât Lăng Hóa là được.
 
Nhưng...Lăng Vân Phong thì khác!
 
Chẳng những hắn thu đồ tặng của Đằng Nguyên, còn chơi đàn bà do Đằng Nguyên cung cấp!
 
Nếu Đằng Nguyên như chó cùng rứt giậu nói ra tất cả chuyện này, hậu quả vẫn rất khó lường.
 
Vì thế biện pháp tốt nhất phải bắt được Đằng Nguyên, đồng thời mau chóng tiêu trừ dấu vết.
 
Vừa nghĩ vậy, Lăng Vân Phong định gọi điện thoại cho vợ hắn đem bộ trà cụ cất giấu, hoặc là đem bỏ, đồng thời mau chóng dùng con đường bí mật bán đi tòa biệt thự bên Los Angeles.
 
Nhưng lúc này hắn đang ở trong xe Yến Thanh Đế, tự nhiên không thể làm việc này.
 
- Nếu như tôi không đoán sai, chuyện lần này là do tên khốn kiếp Trần Phàm ở sau lưng giở trò.
 
Ngay khi Lăng Vân Phong còn đang tính toán. Yến Thanh Đế lại một lời kinh người, nói:
 
- Đằng Nguyên chỉ là một con cờ mà thôi. Cho nên bắt hay không bắt cũng không quan hệ nhiều.
 
Đằng Nguyên chỉ là quân cờ?
 
Hết thảy đều do Trần Phàm dở trò quỷ?
 
Lần này Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ hoàn toàn bị lời nói của Yến Thanh Đế làm sợ ngây người, bọn hắn há to miệng, đồng tử trợn tròn xoe, cảm giác trống như đang hỏi: Làm sao có thể? Tại sao lại là Trần Phàm dở trò quỷ?
 
Có thể sao?
 
Yến Thanh Đế không trả lời.
 
Trả lời Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ là thanh âm di động của Yến Thanh Đế reo lên.
 
- Ông...ông...
 
Trong xe đang yên lặng, âm thanh di động reo lên có vẻ vô cùng rõ ràng.
 
Nghe được thanh âm tiếng chuông di động, trong lòng Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ chợt nảy lên, vừa kịp lấy lại tinh thần, mà chân mày Yến Thanh Đế càng cau chặt lại, trong lòng theo bản năng tuôn ra một trực giác không hay.
 
Cắn chặt răng, Yến Thanh Đế lấy ra điện thoại di động, rõ ràng nhìn thấy là số điện thoại của người phụ trách cảnh sát Liêu Ninh Dương Tố Đức.
 
Phát hiện này làm trong lòng Yến Thanh Đế không thể khống chế nhảy dựng lên!
 
Phải biết rằng, hắn chỉ là bí thư thành ủy Đại Liên, mà Dương Tổ Đức là người nắm quyền cảnh sát Liêu Ninh!
 
Nếu ở lúc bình thường, Dương Tổ Đức tự mình gọi điện thoại, Yến Thanh Đế có thể hiểu được là Dương Tổ Đức muốn lấy lòng.
 
Nhưng...
 
Hiện tại!
 
Sau cuộc bạo loạn vừa kết thúc, Dương Tổ Đức mới chạy tới Đại Liên lại gọi điện thoại tới làm gì?
 
Hồi báo công tác sao?
 
Không có khả năng!
 
Yến Thanh Đế rất rõ ràng, sau khi sự kiện trọng đại như vậy xảy ra, vô luận là Dương Tổ Đức hay Lăng Vân Phong đều đem toàn bộ những ý nghĩ linh tinh trong đầu vứt sang bên, đầu tiên phải làm chính là tự hỏi làm sao kết thúc chuyện bạo động thật viên mãn.
 
 
Cho nên, cho dù Dương Tổ Đức muốn hồi báo công tác cũng phải gọi cho Lăng Vân Phong, mà không phải cho hắn!
 
Sau thoáng nghi hoặc, Yến Thanh Đế mang theo vài phần lo lắng nhận nghe điện thoại.
 
- Yến...Yến bí thư, không...không xong!
 
Điện thoại vừa chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm Dương Tổ Đức, trong thanh âm tràn ngập vẻ sợ hãi cùng khẩn trương không thể che giấu, ngữ khí cũng có vẻ cực kỳ dồn dập.
 
Đông...!