Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 620: Đỉnh quyết đấu, Đồ Tể và Ảnh Tử (8)

Ánh nắng buổi trưa vô cùng chói chang, cảng Victoria mỹ lệ, những con thuyền bận rộn xuyên toa giữa hai bờ, thuyền đánh cá, những chiếc tàu biển chờ khách đúng giờ qua lại, thanh âm những tiếng còi hơi vang xa, tạo nên một bức tranh biến tuyệt vời.
 
Sau khi Trần Phàm lên thuyền, những quan chức từ đế đô đến cùng những quan viên bản địa Hong Kong cũng đi theo lên thuyền.
 
Trong quá trình bọn họ lên thuyền, những đặc công phụ trách bảo an đều thống nhất cho đi.
 
Thứ nhất thân phận những người đó không tầm thường, lại theo những đặc công xem ra, những quan chức kia cũng sẽ tuân theo quy định không mang theo vũ khí lên thuyền.
 
- Trần phó chủ tịch, chúng ta cũng lên thuyền đi?
 
 Nhìn thấy đoàn người Ngụy Minh lên thuyền, vị quan chức đêm qua ngồi bên cạnh nhắc nhở Trần Phi đừng nên làm khó dễ tập đoàn Cao Tường cũng lên tiếng nhắc nhở.
 
Hắn vừa thốt lên, một số người chung quanh đều đưa mắt nhìn về phía Trần Phi, ánh mắt thật phức tạp.
 
Theo bọn hắn xem ra, vào giờ khắc này trong lòng Trần Phi nhất định đang khổ sở, nhưng bọn họ đều cảm thấy được do chính Trần Phi tự tìm mất mặt!
 
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, sắc mặt Trần Phi thật khó xem gật đầu:
 
- Được.
 
Vừa nói xong, Trần Phi cũng liền đi tới, suất lĩnh đoàn đại biểu khu Tam Giác Châu Trường Giang đi lên thuyền, chợt nghe được sau lưng truyền tới thanh âm lốp bánh xe ma xát với mặt đường.
 
Mang theo vài phần nghi hoặc, Trần Phi cũng giống như rất nhiều người, ngạc nhiên quay đầu nhìn thấy hai chiếc xe hơi vừa ngừng lại sau đám người.
 
Sau khi xe dừng lại, Cổ Bình An đầu tiên nhảy xuống xe. Mở cửa sau xe.
 
Ngay sau đó.
 
Nạp Lan Hương Hương từ trong xe bước xuống.
 
Vào hôm nay, nàng bởi cao mái tóc nhìn thật cao quý, đôi môi đỏ hồng chói mắt tràn ngập hấp dẫn, bộ lễ phục dạ hội màu đỏ càng tôn vinh vẻ đẹp của nàng thật tinh tế, đôi giày cao gót màu đen càng tăng thêm vẻ gợi cảm thon dài của đôi chân nàng.
 
Vào giờ phút này, vẻ đẹp của nàng thật đủ sức miểu sát bất cứ người đàn ông nào.
 
Nhìn Nạp Lan Hương Hương, vô luận là những quan chức hay đầu sỏ thương trường, tầm mắt của họ trong nháy mắt bị vẻ đẹp kia chiếm cứ, không thể chuyển đi nơi khác.
 
Trần Phi từng nhiều lần nghĩ mình phải chinh phục Nạp Lan Hương Hương dưới chỗ kín, nhìn thấy khí tức mê người của nàng, đồng tử đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi hiện lên ánh sáng, đồng thời xen lẫn vẻ hận ý không thể hủy diệt!
 
Bởi vì sánh quầng sáng của Trần gia trên người, bản thân Trần Phi chính là Trần gia đại thiếu, trong những năm qua chơi đùa không ít đàn bà, chất lượng cũng không kém, trọng yếu hơn là những cô gái kia đều dùng loại ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lên hắn, có thể thỏa mãn tâm lý chinh phục của hắn rất lớn!
 
Nhưng có hai cô gái đã hoàn toàn đánh nát lòng kiêu ngạo của Trần Phi.
 
Người thứ nhất chính là Trương Thiên Thiên.
 
- Đàn ông trên thế gian này có thể làm cho Trương Thiên Thiên này cam tâm tình nguyện làm tình nhân cùng đồ chơi chỉ có một người - ông, còn chưa đủ tư cách!
 
Ngày nào đó, Trương Thiên Thiên nói ra một câu như vậy, đã khiến cho Trần Phi lần đầu tiên phát điên.
 
Người thứ hai chính là Nạp Lan Hương Hương.
 
Nạp Lan Hương Hương biết được Trần lão thái gia qua đời, Trần Phàm bị đuổi khỏi Trần gia, quyết đoán bỏ qua kế hoạch lợi dụng Trần Phi đối phó Trần Phàm, làm ý nghĩ chiếm hữu của Trần Phi hóa thành bọt nước.
 
Theo ý nào đó mà nói, Nạp Lan Hương Hương cự tuyệt càng đả kích Trần Phi nặng nề hơn cả Trương Thiên Thiên.
 
Bởi vì ở lần đầu tiên khi Trương Thiên Thiên gặp mặt Trần Phi thì vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi Trần Phàm giết chết Tiết Cường bị cảnh sát mang đi, lại đi tới gặp hắn quỳ xuống khóc cầu hắn, kết quả nhiều ít cũng bị hắn nhục nhã, xem như có thể vãn hồi lại mặt mũi.
 
Mà từ sau khi Nạp Lan Hương Hương bỏ qua hắn, chưa từng liên hệ lại với hắn, hắn nghe nói không biết vì nguyên nhân gì Nạp Lan Hương Hương lại hòa giải với Trần Phàm - mỗi lần Trần Phàm đến Hàng Châu đều đến ở lại trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương tại Cửu Khê Mân Côi Viên.
 
Thậm chí ở trong một vài vòng luẩn quẩn đặc thù còn truyền ra lời đồn đãi Nạp Lan Hương Hương vì hận sinh yêu, trở thành người phụ nữ của Trần Phàm.
 
Ở dưới tình hình này, nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương đến đây, ý niệm đầu tiên của Trần Phi chính là Nạp Lan Hương Hương vì Trần Phàm mà tới, điều này làm sao để cho hắn không nổi giận?
 
Âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt Trần Phi lạnh lẽo dẫn đầu đi lên thuyền.
 
Cùng lúc đó Nạp Lan Vĩnh Kha nắm tay Bảo Nhi bước xuống xe.
 
Hôm nay Bảo Nhi mặc chiếc váy màu hồng, mái tóc được chài tỉ mỉ, nhìn vào như một búp bê xinh xắn, phối hợp với dáng tươi cười vô ưu vô lự, nhìn cô bé đáng yêu tới cực điểm.
 
- Ông ngoại, thật là nhiều người, không biết đại ca ca đang ở nơi nào?
 
 Bảo Nhi đưa mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm thân ảnh Trần Phàm lại không tìm được, không khỏi quyệt miệng rầu rĩ không vui.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha thấy thế dở khóc dở cười:
 
- Bảo Nhi đừng nóng vội, đại ca ca của cháu sẽ xuất hiện thôi mà.
 
Bảo Nhi cắn nhẹ môi cũng không hé răng, tiếp tục tìm kiếm thân ảnh Trần Phàm.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha cười khổ ôm lấy Bảo Nhi, đi về chỗ địa phương của đoàn đại biểu khu Đông Bắc, Nạp Lan Hương Hương và Cổ Bình An đi theo sau.
 
Những năm gần đây, những khu duyên hải nhanh chóng phát triển, khu công nghiệp Đông Bắc đã dần dần xuống dốc, những xí nghiệp có thể lên mặt bàn cũng không có bao nhiêu, tập đoàn Vĩnh Đạt của Nạp Lan gia tộc là long đầu trong số đó.
 
Vì thế người phụ trách đoàn đại biểu khu Đông Bắc chờ mãi vẫn chưa thấy Nạp Lan Vĩnh Kha đến, có thể nói cực kỳ khẩn trương, theo hắn xem ra nếu lần này Nạp Lan Vĩnh Kha không tới tham gia buổi hoạt động giao lưu, như vậy đoàn đại biểu khu công nghiệp Đông Bắc xem như sẽ mất hết mặt mũi.
 
Vì thế nhìn thấy bốn người Nạp Lan Vĩnh Kha đi tới, người phụ trách lập tức tiến lên nghênh đón, cười khổ nói:
 
- Vĩnh Kha, cuối cùng ông đã đến.
 
- Thật có lỗi, Uyển chủ tịch, đứa cháu gái đột nhiên bị chút tiêu chảy nên chậm trễ thời gian.
 
 Nạp Lan Vĩnh Kha xin lỗi cười cười, sau đó vuốt đầu Bảo Nhi, nói:
 
- Bảo Nhi, chào Uyển gia gia.
 
- Cháu muốn tìm đại ca ca.
 
 Bảo Nhi quyệt mồm, tuyệt không cấp mặt mũi cho Nạp Lan Vĩnh Kha.
 
Dáng tươi cười của Nạp Lan Vĩnh Kha cứng đờ, hơi có vẻ xấu hổ, mà Nạp Lan Hương Hương lại mỉm cười chào Uyển chủ tịch:
 
- Uyển thúc, chào chú.
 
- Hương Hương, cháu thật sự càng ngày càng đẹp.
 
 Uyển chủ tịch thốt lời tận đáy lòng, sau đó có chút khó hiểu nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha hỏi:
 
- Vĩnh Kha, tiểu Bảo Nhi khi nào có thêm một người anh vậy?
 
- Ngô...con bé nhận thức Trần gia Trần Phàm làm ca ca...
 
 sắc mặt Nạp Lan Vĩnh Kha quái dị nói.
 
Trần gia Trần Phàm?
 
Ngạc nhiên nghe được lời này, trong lòng Uyển chủ tịch cả kinh, trong đầu theo bản năng hiện ra hình ảnh vừa rồi, như có suy nghĩ nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha nói:
 
- Thì ra là thế, Vĩnh Kha, vừa rồi ông không nhìn thấy được thôi, Trần Phàm thật sự phong quang vô hạn.
 
- Sao vậy?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha ngây ra, mà Nạp Lan Hương Hương, Cổ Bình An, Bảo Nhi đều đưa mắt nhìn Uyển chủ tịch, biểu tình như chờ mong nghe hắn nói tiếp.
 
- Vừa rồi sau khi Trần gia Trần Phàm tới nơi này, Lý Thiên Thành lão tiên sinh tự mình tiến lên nghênh đón hắn, đối với hắn lại cực kỳ khách khí, còn ngoại lệ vì hắn mà thu nhận hai đồ đệ.
 
 Uyển chủ tịch cười khổ nói:
 
- Không chỉ có như thế, sau khi Ngụy phó tổng lý đến nơi này, cũng trực tiếp tiến tới gặp hắn, hai người nói chuyện với nhau thật vui.
 
Nghe được lời giải thích của Uyển chủ tịch, Nạp Lan Vĩnh Kha bật cười, mà sắc mặt Nạp Lan Hương Hương lại thật phức tạp, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
- Uyển gia gia, đại ca ca của cháu hiện tại ở nơi nào?
 
 Trên khuôn mặt của Bảo Nhi hiện lên dáng tươi cười đáng yêu, miệng gọi thật ngọt ngào.
 
Uyển chủ tịch thấy thế dở khóc dở cười:
 
- Đại ca ca của cháu đã lên thuyền.
 
- Ông ngoại, cháu muốn lên thuyền tìm đại ca ca...
 
 Bảo Nhi níu lấy quần Nạp Lan Vĩnh Kha, làm nũng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
 
Uyển chủ tịch cưng chiều vuốt đầu Bảo Nhi:
 
- Bảo Nhi, ngoan, bây giờ còn chưa tới phiên chúng ta, chờ tới phiên chúng ta mới được lên thuyền.
 
Bảo Nhi nghe xong, sắc mặt trực tiếp thay đổi, nguýt Uyển chủ tịch một cái, làm Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Uyển chủ tịch đều dở khóc dở cười.
 
Cùng lúc đó.
 
Trần Phi đã mang theo đoàn đại biểu khu Tam Giác Châu Trường Giang đi lên trên du thuyền.
 
Khác với nhóm người của Trần Phàm khi lên thuyền, khi đoàn người của Trần Phi đi lên, ngoại trừ quan chức trong đoàn đại biểu, toàn bộ những người còn lại đều tiếp nhận kiểm tra an ninh cực kỳ nghiêm khắc, ngoài ra còn có đặc công âm thầm giám thị từng cử động nhỏ nhất của mọi người.
 
Chờ sau khi đoàn người Trần Phi lên thuyền, đến đoàn đại biểu vùng châu thổ Châu Giang bắt đầu đi tới.
 
Trong đám người, Ảnh Tử Nhiếp Phong đeo mặt nạ vừa nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha đang trò chuyện vui vẻ và Nạp Lan Hương Hương trầm mặc đứng một bên, trong lòng mơ hồ vừa động, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
So ra mà nói. Phong Diệp đeo mặt nạ da người, trà trộn bên trong đoàn đại biểu châu thổ Châu Giang, không dám nhìn xung quanh, mà thật tự nhiên giả trang ra thần thái cùng thói quen của viên quan chức xứ cấp mà hắn đang đóng giả, làm cho không ai nhận ra được bất cứ vẻ dị thường nào.
 
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của người phụ trách đoàn đại biểu châu thổ Châu Giang Mã Chí Cường, đoàn đại biểu lần lượt đi lên thuyền.
 
Nơi lối vào, những đặc công cũng không kiểm tra nghiêm ngặt những quan chức đoàn đại biểu, chỉ thống nhất cho họ đi qua.
 
Thấy một màn như vậy, nguyên bản Phong Diệp vẫn còn ôm một ít lo lắng, lúc này đã biến mất không còn sót lại chút gì, thật nhẹ nhàng đi qua nơi kiểm tra.
 
So sánh với Phong Diệp mà nói, biểu hiện của Ảnh Tử Nhiếp Phong càng thêm thà lỏng, khi hắn đi qua nơi kiểm tra, còn giả ra ngữ khí của vị quan chức đóng giả mỉm cười nói chuyện với người đi bên cạnh.
 
Một lát sau.
 
Phong Diệp cùng Ảnh Tử Nhiếp Phong, dưới hai tầng giám thị của những đặc công, thoải mái đi qua nơi kiểm tra, đi lên chiếc du thuyền hào hoa.
 
Đi trên đường, Phong Diệp cũng không dám lộ ra chút dấu vết, mà Ảnh Tử Nhiếp Phong lại lập tức phát hiện ra những đặc công cùng thành viên Long Nha đang âm thầm giám thị.
 
Phát hiện điểm này, biểu tình của hắn không phát sinh chút biến hóa, nhưng trong lòng khinh thường tới cực điểm!
 
Theo hắn xem ra, với thực lực bây giờ của hắn, dù ngay mặt đụng phải thành viên Long Nha cũng có thể giết chết họ như giết gà!
 
- Có cần đem toàn bộ những người trên thuyền chôn cùng Trần Phàm hay không?
 
Trong giây phút Ảnh Tử đi lên Trân Châu Hào, trong lòng hắn hiện ra một ý niệm vô cùng điên cuồng.