Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 545: Tuyệt cảnh, lựa chọn, chỗ dựa!

Trương Thiên Thiên đối với việc hiện tại Đào Kiến Minh ngày càng xuôi gió xuôi nước trong quan trường cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nàng cũng rất rõ ràng, bởi vì lúc trước nàng từng cự tuyệt Trần Phi, đánh vào mặt Trần Phi, làm hắn tức giận đã động dùng quan hệ trong tay đem mẹ của nàng là Phùng Đình từ bộ môn thực quyền điều đi, ném vào một bộ môn có cũng như không, tuy rằng vẫn là cấp chính xứ, nhưng thân phận cùng địa vị xuống dốc không phanh.
 
Lúc này nhìn thấy số điện thoại của Đào Vĩ, nhớ tới cuộc điện thoại của Vương Hạo buổi sáng, Trương Thiên Thiên mơ hồ cảm thấy có vấn đề.
 
Bởi vì nàng nhớ rõ Đào Vĩ quen biết Vương Hạo, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm.
 
Âm thầm suy tư một phen, Trương Thiên Thiên cảm thấy được hơn phân nửa do sự thay đổi của mình khiến cho Vương Hạo phẫn nộ cùng nghi hoặc, cho nên mới gọi điện thoại tìm Đào Vĩ chứng thực. Đào Vĩ mới liên hệ tới cho mình.
 
Nghĩ đến từ sau khi mình đã thay đổi, những ăn chơi trác tác từng gọi điện thoại tới quấy nhiễu mình, tuy rằng mình đã cự tuyệt lui tới với những người đó, nhưng cũng không đổi số điện thoại, Trương Thiên Thiên thầm mắng mình hồ đồ, đồng thời quyết định ngày mai đến công ty điện thoại đổi lại số mới.
 
- Tôi biết tương lai của tôi không phải là giấc mộng...
 
Đột nhiên khi Trương Thiên Thiên định thu hồi điện thoại di động, chuông điện thoại lại vang lên.
 
Vừa nghi hoặc mở ra di động, Trương Thiên Thiên rõ ràng nhìn thấy là số điện thoại của mẹ mình Phùng Đình.
 
Bởi vì tháng ba Trần Phàm từng lâm vào tuyệt cảnh, Phùng Đình luôn nói xiên xỏ, làm tình cảm giữa Trương Thiên Thiên cùng cha mẹ hoàn toàn tan vỡ, nàng đi ra ngoài thuê một phòng trọ ở một mình, rốt cục không còn trở lại căn nhà băng đá kia nữa.
 
Đồng thời vô luận là cha của nàng Trương Sinh Quang hay là mẹ nàng Phùng Đình đều có chút thất vọng đối với nàng, trong ba tháng qua cũng chỉ gọi điện thoại một lần, muốn cho nàng cùng đi đến Giang Tô gặp mặt với con trai của một vị đại lão quan trường, sau khi nàng cự tuyệt, đã không tiếp tục gọi điện thoại cho nàng.
 
Lúc này nghe được điện thoại của mẹ gọi tới, ý niệm trong lòng Trương Thiên Thiên chính là mẹ mình lại tìm được một đối tượng thân cận mới cho mình, đồng thời trong lòng vẫn mang theo một tia may mắn: Mẹ mình là vì nhớ nhung mình nên mới gọi điện thoại tới.
 
Mang theo tâm tình phức tạp, Trương Thiên Thiên nhận nghe điện thoại.
 
- Thiên Thiên, con đang ở đâu vậy?
 
 Sau khi điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm khẩn trương mà lo lắng của Phùng Đình.
 
Vẻ dị thường của Phùng Đình làm Trương Thiên Thiên có chút nghi hoặc, nàng nghĩ nghĩ nói:
 
- Mới vừa tan học, chuẩn bị về nhà trọ.
 
- Thiên Thiên, con mau về nhà!
 
 Phùng Đình nói xong, hơi thở trở nên dồn dập, trong giọng nói xen lẫn tia khóc nức nở, vô cùng sợ hãi.
 
Biểu hiện khác thường của Phùng Đình làm nỗi nghi hoặc trong lòng Trương Thiên Thiên càng đậm, nàng hơi có chút bận tâm hỏi:
 
- Làm sao vậy?
 
- Con...con mau về! Trở về mẹ nói cho con!
 
 Phùng Đình nói xong lại khóc lên:
 
- Thiên Thiên, mạng của mẹ đang nắm giữ trong tay con, nếu con không trở lại, sau này chỉ sợ không còn thấy được mẹ rồi!
 
Dù sau khi thay đổi Trương Thiên Thiên vô cùng phản cảm đối với quan niệm cùng những hành vi của cha mẹ, nhưng có câu tục ngữ nói rất đúng, máu mủ tình thâm, thân tình chém không đứt, lúc này nghe được Phùng Đình đang khẩn trương tới mức òa khóc, sắc mặt Trương Thiên Thiên lập tức thay đổi, không chút suy nghĩ nói:
 
- Mẹ, mẹ đừng vội, con sẽ về.
 
- Ân, mẹ chờ con.
 
 Đầu bên kia điện thoại, Phùng Đình tựa hồ không muốn nói chuyện trong điện thoại với Trương Thiên Thiên, trực tiếp cúp điện thoại.
 
Trương Thiên Thiên sửng sốt, muốn gọi lại lần nữa, cuối cùng bỏ qua ý nghĩ này, gọi tài xế taxi quay đầu xe chạy về ngôi nhà mà suốt ba tháng nay nàng chưa về.
 
Bốn mươi phút sau, mang theo vài phần bất an, vài phần lo lắng Trương Thiên Thiên quay trở về ngôi nhà mà nàng cảm thấy không chút ấm áp trước kia.
 
Trong lúc nàng đi vào nhà, Trương Sinh Quang cha nàng đang ngồi trên sô pha, sắc mặt âm trầm hút thuốc, mà Phùng Đình mẹ nàng lại đang cầm khắn giấy khóc nức nở.
 
- Thiên Thiên!
 
Nhìn thấy Trương Thiên Thiên trở về, Phùng Đình lập tức nhảy dựng lên khỏi sô pha, khóc chạy về hướng Trương Thiên Thiên.
 
- Mẹ, mẹ làm sao vậy?
 
 Trương Thiên Thiên thấy thế hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy Phùng Đình.
 
Phùng Đình cầm lấy cánh tay Trương Thiên Thiên, như chụp lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, òa khóc nói:
 
- Thiên Thiên, con nhất định phải cứu mẹ, nếu không mẹ...
 
Nói xong Phùng Đình càng khóc dữ dội, khóc đến tê tâm liệt phế.
 
- Khóc, khóc, con mẹ nó bà chỉ biết khóc, lúc trước tôi đã bảo bà xóa hết dấu vết đi, nhưng bà vẫn không vâng lời, hiện tại tốt lắm rồi, bị người bắt được nhược điểm...
 
 Trương Sinh Quang nhìn thấy Trương Thiên Thiên vừa vào nhà thì Phùng Đình cứ khóc như chết cha chết mẹ không thôi, nhịn không được nổi giận.
 
Nghe được lời quở mắng của Trương Sinh Quang, Phùng Đình thất thanh hét lên:
 
- Trương Sinh Quang, ông là đồ vô dụng! Hiện tại ông còn dám giáo huấn tôi! Nếu không phải có tôi, bằng số lương của ông ông có thể lái nổi chiếc BMW số 7 trên trăm ngàn, ở biệt thự giá trị hơn triệu thế này sao?
 
Tuy cũng ở trong lĩnh vực tài chính làm việc, danh khí của Trương Sinh Quang cũng không nhỏ, nhưng chỉ là người làm công, không giống như Phùng Đình làm việc cho chính phủ. Trước kia khi Phùng Đình còn nắm thực quyền, địa vị của Trương Sinh Quang ở trong nhà cũng không cao, quyền nói chuyện thì càng không cần phải nói.
 
Thậm chí cho dù Phùng Đình bị ném tới bộ môn hữu danh vô thực, mất đi quyền lực trong tay, nhưng Trương Sinh Quang vẫn không thể trở thành người chủ đạo trong nhà.
 
Lúc này nhìn thấy Phùng Đình bão nổi, tuy rằng trong lòng Trương Sinh Quang buồn rầu nhưng cũng không nói thêm lời nào.
 
- Hai người đừng cãi nữa!
 
 Trương Thiên Thiên thấy thế nhíu mày nói:
 
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
 
- Thiên Thiên, mẹ nói với con, từ từ nói với con.
 
 Nghe được câu hỏi của Trương Thiên Thiên. Phùng Đình cũng không tiếp tục phát điên mà lôi kéo Trương Thiên Thiên đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống nói:
 
- Thiên Thiên, lúc trước mẹ vì muốn đề cao sinh hoạt trong nhà này, vì cho con được mặc quần áo tử tế, có túi xách tốt, nên đã ăn hối lộ không ít tiền.
 
- Có người muốn lấy chuyện này nhắm vào mẹ sao?
 
 Trương Thiên Thiên không ngốc, nàng rất nhanh thông qua lời gây cãi giữa Phùng Đình cùng Trương Sinh Quang mà đoán được hết thảy.
 
Phùng Đình lại nước mắt nước mũi gật đầu:
 
- Ân, tên khốn kiếp Đào Kiến Minh vì muốn nịnh bợ Trần Phi, trả thù mẹ, ném mẹ tới bộ môn có cũng như không, còn muốn đem mẹ đuổi tận giết tuyệt a!
 
- Sự tình phát triển tới mức độ nào?
 
Trương Thiên Thiên nhớ tới lúc trước mình đã khiêu khích Trần Phi, cũng nhớ tới cú điện thoại cự tuyệt Vương Hạo vào buổi sáng hôm nay. Theo nàng xem, mình khiêu khích Trần Phi cũng đã trôi qua hơn nửa năm, nếu Trần Phi muốn đem mẹ mình đuổi tận giết tuyệt cũng sẽ không chờ tới hôm nay, sự tình hẳn là có quan hệ tới việc sáng nay mình nhận được điện thoại của Vương Hạo.
 
- Hôm nay thư ký của Đào Kiến Minh đột nhiên chạy đến phòng làm việc của mẹ nói cho mẹ biết, gần đây bên kỷ ủy muốn triển khai một lần hành động trong sạch hóa bộ máy chính trị, mục tiêu nhắm ngay mẹ, chuẩn bị đem mẹ trở thành điển hình.
 
 Thần tình Phùng Đình sợ hãi nói:
 
- Hắn còn nói, nếu mẹ không muốn chết hoặc ở trong tù hết nửa đời sau, bảo con gọi điện thoại cho Đào Vĩ con trai của Đào Kiến Minh gặp hắn nói chuyện.
 
- Thiên Thiên, mẹ biết con quen với Đào Vĩ, con gọi điện thoại cho hắn đi, để cho hắn nói với cha hắn buông tha mẹ được chứ?
 
 Phùng Đình cầu xin nói.
 
Không hé răng, Trương Thiên Thiên cau mày suy tư về quan hệ trong chuyện này.
 
- Thiên Thiên a, mẹ biết trước kia đối xử không tốt với con, bức bách con làm chuyện con không thích.
 
 Phùng Đình thấy Trương Thiên Thiên không nói lời nào, vội vàng nói tiếp:
 
- Con yên tâm, sau này mẹ sẽ không bao giờ bức bách con nữa, con muốn làm gì thì làm.
 
Trương Thiên Thiên vô lực nhắm mắt lại:
 
- Mẹ, mẹ đừng vội, hiện tại con sẽ gọi điện thoại.
 
Nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Phùng Đình lập tức yên tĩnh trở lại, ngay Trương Sinh Quang cũng nhìn về phía Trương Thiên Thiên.
 
Sắc mặt Trương Thiên Thiên thật ngưng trọng lấy ra di động tìm số điện thoại của Đào Vĩ, bấm nút gọi tới.
 
Rất nhanh điện thoại chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm hài hước của Đào Vĩ:
 
- Trương Thiên Thiên, một đoạn thời gian trước nghe nói cô đã thay đổi, tôi còn không tin. Hôm nay Vương Hạo gọi điện nói cho tôi biết, chẳng những cô không cho hắn mặt mũi, còn trực tiếp cắt đứt điện thoại, tôi mới tin chuyện này. Như thế nào, Trương Thiên Thiên, muốn trở về đường lương thiện à?
 
- Đào Vĩ, chuyện của mẹ tôi là do anh giở trò quỷ sao?
 
 Trương Thiên Thiên nhíu mày hỏi.
 
- Hắc! Chẳng thể trách Trương Thiên Thiên cô có thể đi vào những vòng luẩn quẩn, còn chưa truyền ra tin tức lấy chồng, thậm chí cả tin tức bị người sỗ sàng hôn môi cũng chưa từng nghe nói qua, thì ra cô cũng có cái đầu thông minh a?
 
 Đầu bên kia điện thoại, Đào Vĩ cười lạnh một tiếng:
 
- Đúng vậy, là tôi làm.
 
Sắc mặt Trương Thiên Thiên lại ngưng trọng vài phần.
 
- Trương Thiên Thiên, cô cũng biết, mấy nhân vật thực quyền bên kỷ ủy hàng năm đều muốn trảo vài người có chỗ bẩn, nếu không sẽ không có công tích.
 
 Đào Vĩ cười lạnh nói:
 
- Việc của mẹ cô sao, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn tạo thành nhân vật điển hình thật không thành vấn đề, trở thành cá lọt lưới thì cũng được, hết thảy quyết định bởi cô!
 
- Rốt cục anh muốn làm gì?
 
 Trong lòng Trương Thiên Thiên tràn ra sóng lớn kịch liệt.
 
Đào Vĩ âm sâm cười:
 
- Vương Hạo muốn ngủ với cô, chuyện còn lại không cần tôi nói chứ?
 
- Không có khả năng!
 
 Trương Thiên Thiên lập tức trả lời.
 
- Di, thái độ thật kiên quyết nha.
 
 Đào Vĩ mặt cười nhưng lòng không cười:
 
- Vậy được rồi, coi như tôi chưa nói gì. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, mẹ cô tham ô không chỉ số tiền nhỏ, muốn xử bà ta mười lần còn dư sức. Cô sao, nhanh chóng cùng ba của cô đi chọn bộ quan tài cho mẹ cô đi, nếu chậm đã không còn kịp rồi.
 
Dứt lời, Đào Vĩ âm lãnh cười cười, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
 
Vô luận là tình trường hay quan trường, hắn cũng đã quen với chiêu thức muốn cầm thì thả trước.
 
Theo hắn xem ra, Trương Thiên Thiên nhất định sẽ cho hắn một câu trả lời, dù sao hắn có thể quyết định sự sống chết của Phùng Đình!
 
Thích ý châm một điếu thuốc lá. Đào Vĩ thầm nghĩ một lát Trương Thiên Thiên gọi điện trả lời mình, ăn nói khép nép với mình, trong lòng rất thích thú.
 
Bởi vì có cha hắn, hiện giờ Đào Vĩ đã bước chân vào quan trường, đối với loại quyền lực quyết định sự sống chết của người khác cảm giác thật mê luyến.
 
Thậm chí phần mê luyến này còn vượt hẳn hứng thú đối với đàn bà!
 
Theo hắn xem ra, nam nhi muốn làm quan, không phải chỉ vì có thể dùng một câu nói quyết định sự sống chết của người khác sao?
 
Đương nhiên, vừa nghĩ tới việc mình giúp đỡ Vương Hạo hoàn thành chuyện này, lần sau lợi dụng cơ hội đi làm việc đến Hong Kong khảo sát, có thể chơi đùa những ngôi sao bề ngoài cao quý như trên thực tế chỉ có thể biến thành đồ chơi của những đại nhân vật, hắn cũng có chút kích động.
 
Chơi đùa những cô gái có gương mặt xinh đẹp, khẩu vị của hắn cũng đã có đề cao, đối với hắn mà nói hôm nay chơi đùa những cô gái có thân phận càng thích hơn chơi đùa những cô gái chỉ có gương mặt xinh đẹp.
 
- Đô...đô...
 
Bên tai vang lên thanh âm đô đô truyền ra trong điện thoại, hồi tưởng lại lời nói của Đào Vĩ, Trương Thiên Thiên cắn chặt môi, gương mặt không còn trang điểm trở nên có chút tái nhợt.
 
- Cô đông!
 
Bên cạnh. Phùng Đình nuốt nước bọt, khẩn trương hỏi:
 
- Thiên...Thiên Thiên, thế nào?
 
Nhìn mẹ mình đang vạn phần khẩn trương, nỗi lòng Trương Thiên Thiên thật rối loạn.
 
- Không được sao?
 
 Phùng Đình thấy Trương Thiên Thiên không nói lời nào, nước mắt lại tràn xuống.
 
- Mẹ...
 
 Trương Thiên Thiên muốn nói ra lời yêu cầu của Đào Vĩ, nhưng lại nhịn được.
 
- Phác thông!
 
Phùng Đình lập tức xụi lơ trên mặt đất, như là mất hồn:
 
- Xong rồi, toàn bộ xong rồi, toàn bộ xong rồi a!
 
- Thiên Thiên. Đào Vĩ nói như thế nào?
 
 So sánh với Phùng Đình đã cảm giác tuyệt vọng, Trương Sinh Quang đã nhận ra vẻ dị thường của Trương Thiên Thiên, nhịn không được hỏi.
 
Trương Thiên Thiên cắn môi, thấp giọng nói:
 
- Hắn nói muốn con bồi người lên giường.
 
Bồi người lên giường?
 
Trong đại sảnh, sau khi Trương Thiên Thiên nói ra bốn chữ này, nhất thời lâm vào vẻ im lặng quỷ dị.
 
Sau thoáng im lặng ngắn ngủi, Phùng Đình như nhìn thấy ánh rạng đông, trực tiếp từ dưới sàn nhà nhảy dựng lên, cầm lấy cánh tay Trương Thiên Thiên, kêu rên nói:
 
- Thiên Thiên a, con là cốt nhục trong bụng mẹ sinh ra a, con sẽ không trơ mắt nhìn thấy mẹ chết đi?
 
- Mẹ!
 
Dù Trương Thiên Thiên cũng đã đoán được mẹ của mình tuyệt đối sẽ vì muốn giữ mạng mà bảo mình đi bồi người ta lên giường, nhưng khi Phùng Đình thật sự làm ra lựa chọn, Trương Thiên Thiên cảm thấy được trái tim của mình như bị một lưỡi dao sắc bén chọc vào, đau đến mức làm nàng ngạt thở.
 
- Thiên Thiên, mạng của mẹ phải trông cậy vào con a!
 
 Phùng Đình tiếp tục kêu rên nói:
 
- Nếu con không giúp mẹ, mẹ sẽ không sống nổi...không sống nổi a.
 
- Thiên Thiên, không có biện pháp khác sao?
 
 So sánh với Phùng Đình quá sợ chết mà nói, tuy rằng Trương Sinh Quang cũng bợ đỡ, nhưng cũng không đến nỗi để cho con gái mình đi bồi người lên giường, lập tức hỏi:
 
- Đúng rồi, không phải con có quan hệ không tệ với Trần Phàm sao? Hay là con tìm hắn hỗ trợ dùm đi?
 
- Đúng, đúng, đúng! Thiên Thiên, ba con nói rất đúng, nếu hắn chịu ra mặt, đừng nói là Đào Kiến Minh, cho dù là bí thư thành ủy Đông Hải cũng không thể làm gì được mẹ đâu!
 
 Nghe được lời nói của Trương Sinh Quang, Phùng Đình lại trở nên kích động, dù sao chỉ cần không phải vạn bất đắc dĩ, bà ta cũng không muốn để con gái mình lên giường với người khác.
 
Lần này Trương Thiên Thiên không tỏ thái độ.
 
Nàng biết nếu như mình đi cầu Trần Phàm ra mặt, Trần Phàm hơn phân nửa sẽ giúp đỡ, có thể thật nhẹ nhàng giải quyết được chuyện này.
 
Nhưng nàng đồng dạng cũng biết, Trần Phàm trêu chọc tới Thanh bang lại còn trêu chọc tới Yến gia, nếu vì mẹ mình mà ra mặt, khó tránh sẽ bị đối thủ bắt được nhược điểm.
 
Dù sao chuyện này xét đến cùng là do mẹ mình cố tình vi phạm!
 
- Thiên Thiên, con không gọi, mẹ gọi!
 
 Phùng Đình thấy Trương Thiên Thiên không biểu lộ thái độ, liền nóng nảy, nói xong trực tiếp đoạt đi điện thoại trong tay Trương Thiên Thiên.
 
- Mẹ!
 
Trương Thiên Thiên cả kinh, sau đó gương mặt tái nhợt cắn môi, cắn rất mạnh, máu tươi chợt tràn ra.
 
- Không cần gọi điện cho hắn, con đi bồi người lên giường.
 
Trong phòng khách, Trương Thiên Thiên gian nan mở đôi môi đẫm máu, nàng đỏ mắt nhẹ giọng làm ra quyết định.
 
- Cái...cái gì?
 
 Phùng Đình cùng Trương Sinh Quang đều bị lời nói của Trương Thiên Thiên làm chấn kinh.
 
- Thiên Thiên, con đừng ngu ngốc a, hắn chỉ cần mở miệng một câu, chuyện này sẽ xong rồi.
 
 Sau thoáng khiếp sợ, Phùng Đình thét to:
 
- Trương Sinh Quang, ngăn lại Thiên Thiên!
 
Nghe được tiếng thét của Phùng Đình, Trương Sinh Quang không nói một lời, vội vàng nhảy dựng khỏi ghế sô pha, ngăn cản Trương Thiên Thiên đang định lao tới giật lại điện thoại.
 
- Mẹ!
 
Trương Thiên Thiên khẩn trương, thất thanh rít gào. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - internet
 
Phùng Đình không để ý đến nàng, mà dùng tốc độ nhanh nhất lật ra điện thoại Trần Phàm, trực tiếp gọi tới...