Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ khẽ vuốt, mấy vạn tín đồ cùng chủ giáo, thần phụ, đức cha cùng nhắm mắt lại sám hối, thánh nữ Monica từ bỏ thánh khiết, cao quý, như một con mèo động xuân tình dụ dỗ Trần Phàm.
Thánh khiết, cao quý, động tình.
Loại phản ứng hoàn toàn trái ngược này, làm cho Trần Phàm lập tức có ngay phản ứng của một người đàn ông bình thường nên có, đồng thời hắn cảm thấy được, giờ khắc này người chân chính nên sám hối hẳn phải là Monica...
Mà Monica tựa hồ cũng biết giờ này khắc này toàn bộ tín đồ đều nhắm hai mắt lại, nhưng với thân phận của mình cùng Trần Phàm, khó tránh không có người đang giám thị ở cự ly xa, vì thế nàng buông cánh tay xuống - trên cánh tay nàng đeo một chiếc vòng bạc, trước đó khi nàng trộm dụ dỗ Trần Phàm, chiếc vòng dưới ánh mặt trời tản ra quang mang chói mắt, làm cho không ai nhìn rõ được thân ảnh của nàng cùng Trần Phàm, tự nhiên cũng không thể nhìn thấy được cử động của nàng.
Có lẽ là vì xác minh cho suy đoán của Monica, trong nháy mắt nàng tới gần Trần Phàm, trên một nóc tòa lầu cao nằm cách giáo đường không xa, có một gã đàn ông tóc ngắn đã chụp được một màn này.
Nhìn thấy ảnh chụp mơ hồ không rõ, gã đàn ông kia nhíu nhíu mày, tiếp tục dùng kính viễn vọng giám thị Trần Phàm cùng Monica.
Tuy rằng Monica nhìn thấy Trần Phàm thì tâm tình kích động, xuân tâm dào dạt, nhưng dù sao từ nhỏ nàng cũng từng nhận đủ loại huấn luyện nghiêm khắc, lòng tự chủ cũng thuộc nhất lưu.
Sau thoáng kích động ngắn ngủi, Monica thật biết điều lui trở về, ánh mắt gọi hồn không còn tồn tại, đã khôi phục lại vẻ thần thánh, bộ dáng thật thánh khiết. - Thiên chúa, cầu ngài yêu thương.
Sám hối xong, Monica dẫn đầu niệm thánh kinh.
Kể cả Tô San, toàn bộ tín đồ nghe được nội dung thánh kinh, lập tức mở mắt cúi đầu, cùng Monica niệm thánh kinh. - Nguyện chúa tồn tại cùng các bạn.
Niệm xong thánh kinh, Monica dứt lời, hơi cúi đầu. - Cũng cùng ngài tồn tại.
Các tín đồ cúi đầu đáp lại, sau đó liền ngẩng đầu, đưa mắt nhìn thánh nữ đứng trong đám người.
Nhìn Monica đứng gần trong gang tấc, trên gương mặt sùng kính của Tô San lộ ra biểu tình kích động, nàng theo bản năng nắm chặt, tay, muốn chào hỏi thánh nữ, lại không lấy đủ dũng khí. - Cô gái xinh đẹp, có muốn cùng tôi vào giáo đường hay không?
Monica đến gần Tô San, trong biểu tình kích động lẫn khiếp sợ của Tô San, chậm rãi nắm bàn tay của nàng.
Dưới ánh mặt trời. Tồ San bị nỗi hạnh phúc bất thình lình làm chấn trụ, trong lúc nhất thời thân mình trở nên có chút cứng ngắc.
Mà những tín đồ khác lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tô San. - Được.
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Tô San theo bản năng gật đầu, sau đó lại nhớ ra điều gì đó, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Trần Phàm. - Chúa nhân từ, sẽ phù hộ cho các vị vĩnh viễn cùng một chỗ.
Monica nói xong, tự nhiên nắm lấy bàn tay Trần Phàm. - Cảm ơn thánh nữ, ngài nhân từ, tôi vĩnh viễn ghi nhớ trong tim!
Tô San mang theo vài phần hạnh phúc, vài phần cảm kích, vài phần kích động hơi cúi đầu cảm ơn Monica.
Monica không trả lời, tựa hồ đối với hành vi chiếm tiện nghi chợt nảy sinh của mình hết sức hài lòng.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu đuối như không xương của Monica, Trần Phàm nhịn không được thầm nghĩ, nếu để cho tín đồ tại hiện trường biết được thánh nữ Monica khoác áo thần thánh mang theo kiêu ngạo giả bộ thần côn nửa ngày chỉ là vì muốn dụ dỗ cùng ăn đậu hũ của mình, chỉ sợ những tín đồ kia sẽ toàn bộ hộc máu ba lần...
Trong ánh mắt hâm mộ của các tín đồ, trong ánh mắt quái dị của chủ giáo, thần phụ, đức cha, thầy tế, Monica dùng một lý do thật hoang đường nắm tay Trần Phàm cùng Tô San đi vào trong giáo đường.
Từ lúc ban đầu không thể nhìn thấy thánh nữ cho đến lúc đi bên cạnh thánh nữ, đến lúc này được thánh nữ nắm tay đi vào giáo đường.
Tô San có loại cảm giác như thân ở trong mộng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Rất nhanh, thánh nữ Monica mang theo Trần Phàm cùng Tô San đi vào giáo đường, trong giáo đường ngồi đầy tín đồ "may mắn".
Những tín đồ đến từ tối hôm qua nhìn thấy Monica nắm tay Trần Phàm cùng Tô San đi vào giáo đường thì toàn bộ đều lộ ra tiểu tình nghi hoặc, cảm giác giống như đang hỏi: Hai vị này là ai? Chẳng lẽ thánh nữ đi ra ngoài chỉ là vì dẫn bọn họ đi vào? - Ca ngợi chúa nhân từ của chúng ta, ca ngợi thánh nữ nhân từ, chúc phúc cho đôi tân nhân chẳng bao lâu sẽ hòa hợp cùng một chỗ.
Chủ giáo đi theo phía sau thánh nữ thấy thế, tuy rằng không biết thánh nữ đang làm gì, nhưng rất phối hợp giả bộ làm ra thần côn một phen, đã xóa tan nghỉ hoặc của toàn bộ tín đồ. - Ca ngợi chúa, ca ngợi thánh nữ, chúc phúc cho các vị, amen.
Toàn bộ tín đồ đứng dậy, thanh âm ca tụng cùng chúc phúc nháy mắt vang lên.
Dưới ánh đèn, cả người Tô San run rẩy không thôi.
Giờ khắc này, nàng có loại cảm giác như bước chân vào giáo đường cử hành hôn lễ.
Trần Phàm bề ngoài đang làm ra vẻ thành kính, kích động cùng cảm ơn, khóe mắt nhìn thấy biểu tình kích động của Tô San, trong lòng lại làm ra quyết định.
Bởi vì trước đó Trần Phàm đã nói với Monica, Monica cũng đã đặc ý cho người của giáo đường chuẩn bị hai vị trí ở hàng ghế đầu cho Trần Phàm cùng Tô San.
Thẳng đến khi thánh nữ đi lên bậc thang phía trên, cùng chủ giáo, thần phụ, đức cha và thầy tế ngồi trên đài. Tô San còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong mộng cảnh.
Mà Trần Phàm lại không thể không cảm thán tín ngưỡng đáng sợ.
Theo sau, Monica chính thức cử hành lễ Misa.
Khác với lễ Misa đơn giản ngoài giáo đường, trong giáo đường cử hành lễ Misa thật chính quy, rườm rà hơn, không khí cũng càng thêm trang nghiêm.
Tô San rất nhanh tỉnh lại trong mộng cảnh, mang theo vẻ thành kính, cũng giống như toàn bộ tín đồ, tham dự lễ Misa được ghi nhớ trong lịch sử giáo đình. - Nguyện thiên chúa toàn năng, chúa cha, con, thánh thần ban phúc cho các bạn.
Ở phía trước. Monica vừa nói vừa làm dấu thập tự thánh. - Amen.
Toàn bộ tín đồ đứng dậy, đồng thanh nói. - Kết thúc lễ Misa. - Cảm tạ thiên chúa.
Monica cùng các tín đồ đều cúi đầu. - Các giáo hữu, lễ Misa do thánh nữ cử hành đến đây chấm dứt, 20 phút sau ta sẽ tiếp tục tổ chức lễ Misa tiếp theo, giáo hữu muốn tiếp tục tham dự thì lưu lại, giáo hữu không muốn liền có thể rời đi, dọn ra vị trí cho giáo hữu bên ngoài.
Ngay khi Monica ra dấu bằng mắt cho Trần Phàm, được một chủ giáo cùng đi, nàng chậm rãi rời khỏi thì thanh âm của một vị tổng giám mục Vatican vang lên trong giáo đường yên tĩnh.
Toàn bộ tín đồ kể cả Tô San đều không rời đi, theo bọn họ xem ra, có thể tham gia lễ Misa do chính tổng giám mục Vatican chủ trì cũng là một vinh diệu và may mắn.
Mà Trần Phàm hiểu được ý tứ trong mắt Monica, thoáng do dự, nhỏ giọng hỏi Tô San: - Lão bà, phòng vệ sinh ở nơi nào? - Từ bên kia đi ra ngoài quẹo phải.
Tô San tức giận trừng mắt nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm cười xấu hổ, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của các tín đồ, từ bên phải rời đi.
Trong hành lang, Monica đã cho vị chủ giáo đi cùng rời khỏi, nhìn thấy Trần Phàm đi ra, nhất thời mừng rỡ thần tình kích động chỉ chỉ thang lầu, ý tứ cho Trần Phàm đi lên.
Trần Phàm rất rõ ràng, Monica hao hết tâm tư đi tới đại lục, đi tới Đông Hải tìm mình, nếu mình không thỏa mãn nỗi tương tư của nàng, sẽ làm tổn thương lòng nàng, cho nên sau khi đọc được ý tứ trong ánh mắt Monica, hắn vẫn lựa chọn rời khỏi giáo đường. - Đồ Tể, em rất nhớ anh...
Lên tầng hai, Monica đã vô pháp áp chế cảm xúc bên trong nội tâm, liền hung hăng nhào vào trong lòng Trần Phàm. - Monica, nơi này rất nguy hiểm, đổi địa phương khác nhé!
Cảm nhận được nội tâm rung động của Monica. Trần Phàm trong lòng cũng nao nao, bất quá coi như vẫn giữ được lý trí. - Đến mái nhà kia đi, nơi đó có một gian phòng, là giáo chủ an bài cho em, nếu không có sự cho phép của em, bất luận người nào cũng đều không dám tiến vào.
Monica kéo tấm khăn che mặt xuống, phơi bày ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, ánh mắt mê ly nói.
Nói dứt lời, nàng không chờ Trần Phàm lên tiếng, đã nhanh chóng kéo tay dắt Trần Phàm đi lên lầu. Rất nhanh, hai người đã tới cửa phòng trên tầng mái. - Két!
Theo tiếng mở cửa vang lên, Monica không có che giấu nỗi tưởng niệm cùng chờ mong ở trong nội tâm thêm nữa. Nàng vươn cánh tay trắng nõn ra, bá lấy cổ Trần Phàm, cả người dán đến gần, đôi môi nóng bỏng tràn đầy cảm tính trực tiếp hướng tới phía trước.
Hô...!
Bốn phiến môi chạm vào nhau, phần tình cảm mong nhớ trong nội tâm hai người nháy mắt đã bị lửa tình thiêu đốt lên. Thân mình khẽ run rẩy, nhịp hô hấp trở nên dồn dập, đồng thời đầu lưỡi linh hoạt của Monica chui vào trong miệng Trần Phàm, cuốn lấy đầu lưỡi của Trần Phàm!
Một bên nhiệt tình đáp trả Monica, một bên Trần Phàm vươn tay vén chiếc trường bào màu trắng lên, mân mê những đường nét hoàn mỹ trên cơ thể thánh khiết của Monica, trước kia đã từng làm cho hắn điên cuồng. - Ân...
Cảm nhận được nhiệt lượng cùng lực độ mạnh yếu truyền đến từ cánh tay của Trần Phàm, Monica toàn thân giống như chạm phải điện, thân mình run rẩy càng thêm lợi hại. Đồng thời chuyển miệng đi nơi khác, ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Xẹt!
Trần Phàm ngựa quen đường cũ, nhanh chóng cởi bỏ chiếc trường bào màu trắng ở trên người Monica xuống. Không có trường bào che phủ, thân mình hoàn mỹ da thịt tinh khiết của Monica đã lập tức hoàn toàn phơi bày ra ở trước mắt Trần Phàm. Trần Phàm không dừng lại, mà thuận tay cởi nốt quần áo trên người của nàng xuống.
Chẳng bao lâu sau, hai khối cơ thể nóng bỏng đã hòa quyện vào nhau. Trần Phàm một tay ôm Monica vào trong ngực, một tay vươn xuống xoa nắn bờ mông tròn trịa chắc nịch, đồng thời cúi đầu đem hạt anh đào màu hồng phấn ngậm vào trong miệng. - Ân...ân...
Theo sau, Trần Phàm ôm Monica bước đến bên cửa sổ, hai tay giữ chắc vòng eo thon nhỏ của Monica, mà Monica thì duỗi tay về phía sau, chống lên khung cửa sổ, đôi chân thon dài kẹp lấy hông rắn chắc của Trần Phàm. - A...
Nương theo một tiếng ngâm đủ khiến cho bất cứ người đàn ông nào, cũng phải thú huyết sôi trào. Cây thương dưới hạ thân của Trần Phàm chậm rãi xâm nhập vào hồ điệp cốc...
Lúc này đây...ngay cả thánh nữ cũng đều điên cuồng...