Trong lòng khiếp sợ đồng thời bọn hắn cũng rất rõ ràng, lấy hai chuyện xảy ra tại Hàng Châu cùng Nam Kinh. Trần gia thanh niên đã thể hiện năng lực thế nào, nếu Trần gia thanh niên thật sự có tâm tư muốn bồi dưỡng Lâm Đông siêu việt cả Sở Vấn Thiên, chỉ là vấn đề thời gian! - Đúng vậy, có Trần thiếu làm hậu thuẫn, tương lai của a Đông thật sự không hạn lượng.
Lý Sâm chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, lại phải nhẫn nhịn lòng phẫn nộ mà phụ họa. - Không phải Trần thiếu.
Lâm Đông khẽ lắc đầu, sau đó bưng chén rượu lên, cũng không chạm chén với Lý Sâm, trực tiếp uống một hơi cạn sạch: - Là Trần tiên sinh. - Đúng...đúng...Trần tiên sinh!
Trong con ngươi Lý Sâm rốt cục lộ ra vẻ phẫn nộ không thể che giấu, nhưng vẫn đem chén rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
Theo sau, hắn miễn cưỡng cười với Lâm Đông sau đó lại xoay người quay về chỗ ngồi của chính mình.
Trong nháy mắt xoay người, lửa giận trong lòng hắn toàn bộ bại lộ trên mặt, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức đem dáng vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của Lâm Đông nghiền xương thành tro!
Sau khi Lý Sâm quay trở về chỗ ngồi của mình, người đứng thứ tư trong quân khu NJ, Dương Nghiễm Đức tay trái xách bình rượu tay phải nâng chén, thần tình mỉm cười đi tới trước người Lâm Đông. - A Đông, cháu đưa ra đơn ly hôn với Lâm Lâm không riêng gì làm Lâm Lâm đau lòng, tất cả mọi người trong Dương gia chúng ta cũng thực đau lòng a!
Dương Nghiễm Đức làm ra bộ dáng đau lòng than thở nói: - Ông đã nói rồi, a Đông có thể trở thành cháu rể của Dương gia, là vinh hạnh cùng may mắn của Dương gia chúng ta! - Vậy sao? Dương gia?
Lâm Đông cũng không bưng chén rượu lên, mà cười lạnh nói: - Nếu như tôi nhớ không lầm, ngài rất nghiêm túc cảnh cáo tôi, nếu tôi lựa chọn làm con chó cho Trần tiên sinh, thì phải cút ra khỏi Dương gia, đúng không? - Không, không có!
Dương Nghiễm Đức lắc mạnh đầu: - A Đông, cháu tuyệt đối nhớ lầm! - Nhớ lầm sao?
Lâm Đông nhìn thẳng vào Dương Nghiễm Đức, trong lòng vừa vạn phần cảm thán lại cười nói: - Dương chính ủy, Dương gia tốt của tôi. Tôi nhớ không lầm, một chút cũng không hề nhớ lầm! Ngược lại, tôi còn phải cảm tạ lời nói đó của ngài, chính nhờ lời nói của ngài để cho tôi hạ được quyết tâm đi làm một con chó cho Trần tiên sinh! Dùng lời nói của ngài, làm một con chó đứng, so với người quỳ, cũng có tôn nghiêm hơn, ngài nói đúng không, Dương gia?
Nghe được lời nói của Lâm Đông, gương mặt Dương Nghiễm Đức chợt đỏ lên, không biết nên làm sao trả lời. - Dương gia, Trần tiên sinh nói, sang năm chuyện ngài lên chức, ông ấy sẽ chú ý.
Lâm Đông liếm liếm môi, lộ ra một mặt của chó điên. - Bá!
Sắc mặt Dương Nghiễm Đức trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy!
Sắc mặt những người khác cũng đều biến đổi!
Tất cả mọi người kể cả Dương Nghiễm Đức đều rất rõ ràng, với năng lực hôm nay Trần Phàm thể hiện, nếu có thể làm cho Trần Kiến Quốc mang theo cái đuôi rời khỏi quân khu NJ, như vậy chuyện Dương Nghiễm Đức lên chức làm chút vấn đề quả thật rất dễ dàng.
Thậm chí theo bọn hắn nghĩ, chỉ cần một câu nói của Trần Phàm, đời làm quan của Dương Nghiễm Đức cũng sẽ chấm dứt.
Trong lòng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, thân hình run run, chỉ lát sau Dương Nghiễm Đức hoàn toàn buông xuống uy nghiêm cùng tôn nghiêm của Dương gia gia chủ, khân cầu: - A Đông, tôi biết trong những năm qua mọi người trong Dương gia có mắt không nhìn được thái sơn, ngài yên tâm, từ nay về sau người trong Dương gia, có ai dám nói lung tung tôi sẽ cắt đứt chân chó của hắn!
Bên tai vang lên lời nói của Dương Nghiễm Đức, trong lòng mọi người đều thổn thức không thôi, cùng lúc bọn hắn cảm thấy được chó điên Lâm gia thật sự quá ngông cuồng, cùng lúc bọn hắn lại cảm thấy được Dương Nghiễm Đức thật sự không có chút cốt khí. Nhưng nói đi thì nói lại, theo bọn hắn nghĩ, đối mặt với Trần gia thanh niên có thể tùy thời làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa, muốn có khí khái, rất khó!
Trần Kiến Quốc chính là ví dụ tốt nhất! - Dương gia, có một câu rất cẩu huyết nhưng nói rất hay, chiếc gương đã đánh nát, cho dù ghép lại chung quy cũng đã bể nát. Đồng dạng, một trang giấy bị nhăn nhíu, muốn vuốt phẳng lại cũng là vô ích.
Thần tình Lâm Đông thật trào phúng: - Mấy năm trước, sự chiếu cố của ngài cùng người của Dương gia đối với a Đông, a Đông vĩnh viễn ghi khắc trong tâm khảm! Vì báo đáp ân tình của Dương gia, trong chuyện ngài thăng chức, a Đông tự nhiên sẽ nhắc tới nhiều hơn trước mặt Trần tiên sinh. - Lâm Đông!
Dương Nghiễm Đức biến sắc, gương mặt không thể che giấu lửa giận sâu trong nội tâm. - Dương gia, a Đông chỉ là một con chó điên của Trần tiên sinh nên sẽ không biết nói chuyện, nếu vừa rồi có nói lời gì sai lầm, mong rằng Dương gia rộng lượng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Đông nhàn nhạt cười, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Nhìn dáng tươi cười vô sỉ của Lâm Đông, Dương Nghiễm Đức rất muốn bước lên tát hắn vài cái, cũng rất muốn tạt chén rượu vào mặt hắn, sau đó đập vỡ chén, hung hăng rời đi. Nhưng...vừa nghĩ tới, ông chủ của Lâm Đông là Trần gia thanh niên, cùng với ba vị đại lão sắp đi vào, hắn chỉ đành đem nội tâm bất mãn cùng sỉ nhục hoàn toàn ẩn vào, gương mặt lộ ra dáng tươi cười còn khó coi hơn cả khóc, uống một hơi cạn sạch.
Có lẽ là bởi vì đã nói chuyện thẳng thừng, Dương Nghiễm Đức cũng biết Lâm Đông không có khả năng tha thứ những gì Dương gia đã từng đối xử với hắn, vì thế cũng không tiếp tục hạ thấp tư thái tiếp tục nói chuyện với Lâm Đông.
Theo hắn nghĩ, tiếp tục ra vẻ đáng thương trước mặt Lâm Đông, chỉ có thể làm cho sự sỉ nhục tăng thêm không thôi.
Dương Nghiễm Đức giận mà không nói gì quay trở về chỗ ngồi, một ít người tính toán bước lên nịnh hót Lâm Đông kể cả Hành Mỹ Lan, đều phải bỏ qua ý niệm này trong đầu.
Một người đắc đạo.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!
Lâm Đông dù vẫn là một con chó điên, nhưng bởi vì đã thay đổi chủ nhân, vì thế xưa đâu bằng nay nữa!
Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình thật phức tạp, Lâm Đông vẫn không tỏ vẻ gì chỉ mở bình rượu, cầm chén rượu lập tức đi tới trước người Trương Thiết Trụ, bái thật sâu nói: - Thiết Trụ thúc, a Động tự biết bản thân mình hèn mọn, nhưng vẫn muốn kính ngài một chén, hi vọng ngài nể thể diện của Trần tiên sinh, thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của a Đông.
Trương Thiết Trụ cười cười, bưng chén rượu cũng không nói chuyện, chỉ cụng chén với Lâm Đông, sau đó uống một hơi cạn sạch. - A Đông lại kính ngài thêm một chén!
Lâm Đông rót đầy rượu, lại cúi đầu. - Được.
Trương Thiết Trụ lại giơ lên chén rượu.
Kính rượu cho Trương Thiết Trụ xong, Lâm Đông mang theo bình rượu cũng không đi về hướng các đại lão quân ủy, mà là đi tới chỗ Lý Vân Phong. - Lý tư lệnh, a Đông xưa nay vẫn mong được kính rượu cho ngài, nhưng chưa từng có cơ hội. Nếu như ngài không chê, hôm nay a Đông xin kính ngài hai chén.
Thần tình Lâm Đông thật cung kính nói. - A Đông a.
Lý Vân Phong không bung chén rượu lên, mà nhíu mày nói: - Cần kính rượu thì cậu cũng phải kính trước cho các thủ trưởng chứ! - Lý tư lệnh, a Đông tự mình hiểu lấy, kính rượu cho các thủ trưởng, a Đông không dám. Nhưng vì muốn đại biểu Trần tiên sinh cảm tạ chư vị thủ trưởng, a Đông sẽ uống cạn một bình!
Lâm Đông hạ thấp tư thái, dứt lời cúi đầu thật sâu với các đại lão, sau đó đứng thẳng sống lưng, ngẩng đầu lên nâng bình rượu. - Cô đông! Cô đông!
Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Đông giống như vừa uống nước lạnh đem bình Mao Đài lâu năm uống cạn.
Rất nhanh, một bình rượu cạn đáy, Lâm Đông lộn ngược miệng bình, cũng không còn nhỏ ra một giọt rượu. - Chư vị thủ trưởng, a Đông xin bêu xấu!
Lâm Đông lại cúi đầu thật sâu với chư vị đại lão quân ủy.
Các đại lão quân ủy cũng không tỏ vẻ, nhưng âm thầm trao đổi ánh mắt, tâm như gương sáng.
Theo bọn họ xem ra, chó điên Lâm gia này quy thuận Trần gia thanh niên, ngày sau sẽ nhất phi trùng thiên. - Lý tư lệnh, chén thứ nhất, chúc ngài sinh nhật vui vẻ, thọ sánh Nam Sơn!
Trong lúc các đại lão còn đang cảm thán, Lâm Đông lại cầm bình rượu trên bàn, rót đầy cho mình, giơ cao chén rượu.
Lý Vân Phong tỉnh bơ giơ cao chén rượu chạm chén với Lâm Đông. - Chén thứ hai, chúc Lý tư lệnh, niên niên hữu kim nhật, tuế tuế tài kim triêu!
(Năm năm tháng tháng đều có ngày hoàng kim này) Lâm Đông lại rót đầy rượu, nâng chén.
Nghe được lời này của Lâm Đông, toàn bộ mọi người kể cả những đại lão quân ủy bên trong, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đông đều thay đổi.
Theo bọn họ nghĩ, Lâm Đông có thể nhìn ra được Lý Vân Phong bởi vì sự tình hôm nay mà được lợi, quả thật đã không đơn giản.
Trong lòng Lý Vân Phong nở nụ cười, nhưng thần tình trên mặt vẫn không biến hóa, hắn lại nâng chén, vẻ tán thưởng trong ánh mắt không chút nào che giấu.
Lại uống vào một chén rượu, gương mặt Lâm Đông cũng không đỏ, tim cũng không nhảy mạnh xin phép quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Cùng lúc đó, ba vị đại lão cùng Trần Phàm đều đi vào trong viện.
Nhìn thấy bốn người vào cửa, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên.
Tất cả mọi người kể cả Lý Vân Phong đều rất rõ ràng, ba vị đại lão có thể bước vào ngôi nhà này, hoàn toàn là vì mặt mũi của Trần gia thanh niên!
Đối mặt ánh mắt kính sợ của mọi người bên trong viện.
Sắc mặt Trần gia thanh niên vẫn bình tĩnh.
Lâm gia chó điên đang rơi nước mắt đầy mặt.
Bởi vì hôm nay lần đầu tiên hắn đã tìm lại được thứ mà hắn đã đánh rơi mất từ lâu.